Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 2172 :

Ngày đăng: 22:25 13/05/20


Edit: Sahara



Thất Châu Đại Lục.



Quân gia.



Bên trong đình viện, hoa đào khắp nơi.



Một thiếu niên đứng đó, bạch y bay bay, trong tay hắn cầm một cây ngọc tiêu, khúc nhạc êm tai hòa quyện cùng cánh hoa đào, làm các linh thú cũng muốn nhảy múa theo.



Chợt, một đôi tay nhỏ bé mát lạnh che kín hai mắt thiếu niên, giọng cười yêu kiều của thiếu nữ vang lên từ phía sau: "Niệm Phong ca ca, đoán xem muội là ai?"



Nghe tiếng cười duyên của thiếu nữ, Vân Niệm Phong cũng mỉm cười, hắn thu hồi ngọc tiêu, cất giọng ấm áp động lòng người: "Muội đã gọi ta là ca ca, chẳng lẽ ta còn không đoán ra muội là ai?"



"Chơi không vui chút nào!"



Vân Sơ Thiên bỏ tay xuống, chu miệng vòng tới trước mặt Vân Niệm Phong, nàng kéo kéo tay áo Vân Niệm Phong, rồi liều mạng ngửi ngửi khắp người hắn như chú chó nhỏ đang đánh hơi.



"Muội làm gì vậy?" Vân Niệm Phong dở khóc dở cười hỏi.



Nửa ngày sau, Vân Sơ Thiên mới chịu buông Vân Niệm Phong ra, nghiêng đầu đáp: "Muội chỉ muốn xem huynh có đi tìm cô nương khác hay không. Niệm Phong ca ca, mẫu thân đã nói, huynh phải cưới muội, Thiên Nhi không được để Niệm Phong ca ca đi tìm cô nương khác, cho dù chỉ liếc nhìn cũng không được!"



Vân Sơ Thiên chu miệng nhỏ, vừa nói vừa kéo áo Vân Niệm Phong, giống như sợ Vân Niệm Phong thật sự bị ai cướp mất vậy.



Vân Niệm Phong xoa đầu Vân Sơ Thiên, nở nụ cười đầy cưng chiều: "Muội hãy còn nhỏ, đợi muội trưởng thành, nếu vẫn còn muốn lấy ta, ta sẽ cưới muội."



Nghe câu này, gương mặt xinh xắn của Vân Sơ Thiên lập tức héo rũ, vô cùng đáng thương túm lấy tay áo Vân Niệm Phong.



"Niệm Phong ca ca, Thiên Nhi đâu còn nhỏ nữa. Huynh cũng chỉ lớn hơn muội có một tuổi. Hiện tại có nhiều cô nương thích huynh như vậy, huynh lại rất háo sắc, lỡ như huynh bị người ta cướp mất thì muội biết làm sao?"



Khóe miệng Vân Niệm Phong giật giật: "Huynh háo sắc? Là ai nói?"



"Mẫu thân đó! Mẹ nói lúc huynh còn nhỏ thường ăn trộm áo yếm của nha hoàn, còn nhìn lén cô nương tắm rửa, còn nữa, huynh còn....."



Sắc mặt Vân Niệm Phong tối sầm, biểu tình có chút xấu hổ.



"Đó đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Rất lâu rồi huynh đâu còn làm mấy chuyện này nữa, sao mẫu thân còn nhớ rõ tới vậy?"



Quan trọng nhất là, mấy chuyện này hắn sớm đã quên hết rồi.



"Mẫu thân nói, kiếp trước huynh là một kẻ vô cùng háo sắc, cho nên lúc huynh còn nhỏ mới làm nhiều chuyện xấu như vậy. Mẹ còn nói, mẹ vất vả lắm mới sửa trị được tính nết của huynh, nếu không, bây giờ huynh đã là một kẻ phụ bạc, chuyên đi lừa gạt tình cảm cô nương nhà người ta. Mẹ còn nói...."



Vân Sơ Thiên còn chưa nói hết đã bị Vân Niệm Phong kéo vào lòng, vội vàng bịt miệng nàng lại.



"Ưm... Ưm..." Vân Sơ Thiên chớp chớp hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên trước mặt, vẻ mặt rất ư tội nghiệp. Nàng nhìn đến nổi làm Vân Niệm Phong có chút không đành lòng.



Vân Niệm Phong cảnh cáo: "Nếu muội không nói những lời như vậy nữa, huynh sẽ buông muội ra."



Nghe vậy, Vân Sơ Thiên vội vàng gật đầu, hai mắt rưng rưng nhìn Vân Niệm Phong.



Thấy Vân Sơ Thiên đồng ý, lúc này, Vân Niệm Phong mới bỏ tay ra: "Sau này muội không được nghe mẫu thân nói bậy nữa, huynh không có hư như vậy."



"Muội tin huynh!"



Vân Sơ Thiên khẽ cười duyên, thừa dịp Vân Niệm Phong không chú ý, Vân Sơ Thiên đột ngột hôn một cái thật nhanh lên môi Vân Niệm Phong, sau đó lui về phía sau mấy bước, chớp mắt cười tinh nghịch.



"Niệm Phong ca ca, muội đã đóng dấu trên môi huynh rồi, từ nay về sau huynh là của muội, cả đời cũng trốn không thoát."



Vân Niệm Phong ngẩn người, khẽ đưa ngón tay lên sờ sờ cánh môi, cảm nhận độ ấm thoáng qua vừa nãy mà nội tâm ngập tràn ý cười....



"Niệm Phong, thật không ngờ.... Cháu lại muốn vợ nhanh như vậy..."



Bỗng một giọng nói trêu ghẹo vang lên từ sau lưng Vân Niệm Phong.



Vân Niệm Phong quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử tuấn dật đi tới, môi nở nụ cười trêu chọc, mặt đầy ý cười vui vẻ.




"Ta cũng không muốn, nhưng cha ta bắt ta cưới, ta không thể không cưới!"



Tuyệt đối không phải vì ánh mắt hắn không tốt.



"Vương Hạo Thiên!" Âu Dương Nguyệt lửa giận ngút trời.



Ả thân là công chúa hoàng tộc, chịu gả cho con trai thừa tướng như hắn chính là phúc phận của hắn. Vậy mà hắn dám nói ra những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người?



"Năm đó ngươi may mắn tránh được một kiếp, không lo sống cho tốt mà còn trở lại thành Thiên Hoàng làm càn làm quấy?" Âu Dương Tầm tức giận không nhỏ, đập một chưởng xuống bàn: "Người đâu! Bắt yêu nữ này lại cho trẫm!"



"Tuân lệnh!"



Thị vệ hoàng cung nhanh chóng rút đao, tấn công Vân Sơ Thiên.



"Sơ Thiên cô nương, cẩn thận!" Vương Hạo Thiên biến sắc, vội vàng nói.



Có điều, một màn kế tiếp khiến trái tim mọi người muốn ngừng đập.



Vân Sơ Thiên chỉ phất tay áo một cái đã phát ra luồng gió lớn sắc bén như kiếm quang. Đám thị vệ kia đừng nói là đả thương nàng, ngay cả đến gần nàng trong vòng ba trượng còn khó nữa là.



Chúng vừa tiến lên hai bước đã bị cuồng phong đánh trúng, trọng thương đến nỗi thất khiếu chảy máu.



Sắc mặt Âu Dương Tầm lập tức trầm xuống: "Các vị trưởng lão chừng nào xuất quan?"



Yêu nữ này từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy? Ngoại trừ các vị trưởng lão của hoàng tộc, e là không ai có thể là đối thủ của nó.



"Khởi bẩm bệ hạ, các vị trưởng lão còn một tháng nữa mới xuất quan. Hơn nữa, trước khi bế quan các vị trưởng lão từng hạ lệnh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quấy rầy họ."



Thái giám lau mồ hôi trên trán, run rẩy bẩm báo.



"Còn một tháng nữa?" Sắc mặt Âu Dương Tầm càng thêm khó coi: "Không biết yêu nữ này gặp được kỳ ngộ gì mà thực lực lại mạnh đến như vậy? Hiện tại cứ xoa dịu nó trước đã, đợi các vị trưởng lão xuất quan rồi mới trừng trị nó sau."



Nghĩ như vậy, Âu Dương Tầm nắm chặt nắm đấm, sau đó quát lớn: "Tất cả dừng tay cho trẫm!"



Lệnh vừa ra, chúng thị vệ lập tức lùi lại đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo.



Nhìn số thị vệ thương vong nằm trên đất, khóe miệng Âu Dương Tầm hơi co rút. Ông ta đã tốn rất nhiều nhân lực vật lực mới bồi dưỡng ra được số thị vệ này, vậy mà chớp mắt đã chết hơn phân nửa.



Âu Dương Tầm hít sâu một hơi, cố nói bằng giọng ôn hòa nhất có thể: "Hâm nhi, lúc nãy phụ hoàng chỉ muốn đùa với con chút mà thôi, nếu con đã trở về, vậy phụ hoàng sẽ ban cung điện mà mẫu phi con từng ở trước kia cho con."



"Ta vừa mới nói, ta đã quên trước đây mình tên gì rồi! Tên hiện giờ của ta là Vân Sơ Thiên!"



Âu Dương Tầm đen mặt: "Tốt xấu gì ta cũng là phụ thân thân sinh của con, ta đã tha tội cho con, vậy mà con vẫn muốn thay tên đổi họ?"



"Phụ thân ta chỉ có một người, ông ấy tên là Vân Tiêu!"



Vân Sơ Thiên nhếch mép cười lạnh lùng.



Vân Tiêu?



Âu Dương Tầm cau mày, ông ta có cảm giác cái tên này nghe rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra...



"Vân Sơ Thiên!" Âu Dương Nguyệt hít sâu một hơi: "Phụ hoàng đã tha tội cho ngươi, ta cũng không còn gì để nói! Lúc còn nhỏ ngươi đã ác độc đến mức hạ độc hại ta, không ngờ lớn lên ngươi chẳng những không thay đổi mà còn tán tận lương tâm hơn xưa, nhẫn tâm ra tay giết nhiều người như vậy."



Vừa rồi không ai nhìn rõ Vân Sơ Thiên đã ra tay như thế nào, chờ khi họ phục hồi tinh thần mới phát hiện số thị vệ này đã chết.....



Âu Dương Nguyệt nói lời này là để cho Vương Hạo Thiên nghe, ả muốn Vương Hạo Thiên biết Vân Sơ Thiên là người như thế nào.



Vân Sơ Thiên nói Vương Hạo Thiên coi trọng ả là mù mắt, thật chất, có thể coi trọng loại người ác độc như Vân Sơ Thiên mới thật sự là mù mắt!



Vân Sơ Thiên cười khinh bỉ, từ tốn đi tới trước mặt Âu Dương Nguyệt, nàng hơi nâng cao cằm, nhìn Âu Dương Nguyệt bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: "Âu Dương Nguyệt! Nhị hoàng tỷ thân yêu của ta! Tỷ đóng kịch lâu quá nên quên luôn chân tướng năm đó rồi à? Là hoàng muội–ta hạ độc tỷ, hay là tỷ vì muốn bá chiếm công lao nên hãm hại ta hả?"



Vân Sơ Thiên nói chuyện không nhỏ nên tất cả văn võ bá quan đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.