Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 651 : Vân Tiêu, ta nhớ chàng (1)

Ngày đăng: 00:00 30/04/20


Edit: Sahara



Trong hư không, nam nhân chậm rãi đi xuống, thân ảnh cao lớn bao phủ mặt đất, khí thế cường đại làm cho người ta phải run rẩy, dường như có một cổ áp lực đang đè lên trên người bọn họ.



Lâm Nhã Đình vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục chăm chú nhìn người nam nhân này nữa. Cô ta sợ nếu bản thân còn tiếp tục nhìn thì tùy thời đều có thể bị khí thế cường hãn trên người người nam nhân này xẻ là hai mảnh mất.



Những người khác cũng cảm thấy như vậy, đều đồng loạt gắt gao cúi đầu, không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.



"Quỷ đế, ngài tới rồi?"



Hổ Phách ngăn chặn nội tâm đang kích động của mình, bước nhanh đến trước mặt Vân Tiêu: "ta phụng lệnh của sư phụ, ở đây nghênh đón ngài!"



Ánh mắt của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, trong đôi con ngươi sâu hút vĩnh viễn cũng không có một chút cảm xúc dư thừa nào, khóe môi bên dưới chiếc mặt nạ không hề có nụ cười, chỉ có một độ cong nhàn nhạt lạnh lẽo và cứng rắn. Vân Tiêu không đáp lời Hổ Phách, cứ thế cất bước đi vào đại môn của cổng thành.



"Quỷ đế!"



Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên từ giữa đám đông.
Lâm Nhã Đình lại cho rằng lời nói dối của mình đối với nam nhân kia chưa đủ sức hấp dẫn, cô ta cắn chặt môi, tiếp tục nói: "Quỷ đế đại nhân! Nhã Đình sư tỷ cũng là vì ngài cho nên mới đắc tội cùng với nữ nhân kia! Nữ nhân kia vô cùng mếm mộ Quỷ đế đại nhân, Nhã Đình sư tỷ tâm địa lương thiện, không đành lòng nhìn cô ta lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, cho nên mới hết lời khuyên bảo cô ta, nhưng ai có ngờ lại khiến cho cô ta sinh lòng oán hận mà trả thù tỷ ấy. Quỷ đế đại nhân, Nhã Đình sư tỷ quả thật là tai bay họa gió, cầu xin Quỷ đế đại nhân hãy giúp cho Nhã Đình sư tỷ!"



Núp trong đám đông, Trà Sữa bắn ánh mắt khinh bỉ và trào phúng của mình về phía Lâm Nhã Đình.



Mỹ mạo vô song? Ưu nhã thiện lương?



Cũng vất vả cho ả Lâm Nhã Đình này mèo khen mèo dài đuôi!



Bổn chuột đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người không biết xấu hổ tới mức có thể tự khen mình đến mức thế kia.



Đương nhiên, bởi vì Trà Sữa đã biết Quách Phất Lan là do Lâm Nhã Đình dịch dung thành, cho nên mới có cảm giác như vậy. Còn những người khác lại không biết giờ cả, cho nên cũng không cảm thấy ghê tởm với những lời nói này của Lâm Nhã Đình.



Ai bảo lúc này Lâm Nhã Đình đang mang trên mặt mình một khuôn mặt của người khác?



Thân ảnh của Vân Tiêu dần dần biến mất trên đường phố, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc mắt nhìn đến Lâm Nhã Đình một cái nào, hiển nhiên là đã trực tiếp xem sự tồn tại của cô ta như không khí.



"Quách Phất Lan, ngươi đang làm gì vậy hả?" Hổ Phách có chút phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhã Đình: "lúc trước Lâm Nhã Đình còn nói với ta là ngươi rất hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện khó xử cho ta, bây giờ, tại sao ngươi lại làm trò trước mặt Quỷ đế mà nói ra những lời như vậy hả?"



Lâm Nhã Đình cười lạnh một tiếng: "ta chỉ muốn trút giận cho Nhã Đình sư tỷ mà thôi, loại tiện nhân như Vân Lạc Phong, làm sao có thể so sánh với Nhã Đình sư tỷ kia chứ? Hiện giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội tốt có thể cứu lấy Nhã Đình sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!"



Hổ Phách ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn Lâm Nhã Đình: "Quách Phất Lan, quan hệ của ngươi với Lâm Nhã Đình khi nào thì lại trở nên tốt đến như vậy? Đầu tiên là cô ta đến cầu xin ta cho ngươi tới đây, bây giờ ngươi lại vì cô ta mà không màn tới cả sinh mạng?"