Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 758 : Tuyệt Thiên xuất thủ (5)
Ngày đăng: 00:01 30/04/20
Edit: Sahara
"Vọng môn đầu chỉ tư trương kiệm
Nhẫn tử tu du đãi đỗ căn
Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu
Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Luân!*
Ha ha ha... Cho dù ta có chết thì như thế nào? Hiện tại ta đã có một truyền nhân là ngươi, linh hồn của ta cũng đã chuyển thế làm người, rồi cũng có một ngày, có người thay ta bào thù rửa hận!"
(* đây là bài thơ vào thời nhà Thanh, có tên là Ngục Trung Đề Bích, nghĩa là đề thơ lên tường trong ngục. Tạm dịch là:
Nhà nhà mở cửa dung Trương Kiệm
Giả chết đợi thời ấy Đỗ Căn
Nhìn trời cười lớn ta vung kiếm
Người đi kẻ ở thảy anh hùng.
Bản dịch thơ này là Sa tìm trên google.
Tuy nhiên nghĩa của câu thơ thứ 3, Sa dịch sát nghĩa thành: ta tự vung đao chém ngang trời mà cười lớn, như vậy sẽ phù hợp hơn với sự cuồng vọng kiêu ngạo của Tuyệt Thiên.)
Hay cho một câu Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu! Phải có bao nhiêu khí phách và tự tin mới có thể thốt ra lời nói như thế?
Nhưng ngẫm lại thì người này là Tuyệt Thiên, là kẻ không sợ trời không sợ đất, là kẻ biến thái có gan phân tranh cao thấp với cả ông trời, vậy thì có thể thốt ra những lời nói đó cũng chẳng có gì là lạ!
"Chết tiệt!"
Nam nhân mặc trường bào màu xám muốn dập tắt ngọn lửa âm u màu lục kia đi, chỉ tiếc, ngọn lửa kia giống như là đã mọc rễ trên người hắn ta vậy, cứ không ngừng thiêu đốt.
Nếu không phải hiện giờ hắn đang bị ngọn lửa kia bao vây, thì hắn chỉ cần thổi một hơi thôi, cũng đủ khiến nữ nhân này hồn phi phách tán.
Tiếng bước chân, từ trên sơn đạo truyền đến!
Tất cả mọi người đều chấn động, ngước mắt nhìn nữ nhân đang chậm rãi từ bên trên sơn đạo đi xuống.
Nữ nhân này, trên người khoác y phục màu lục, ánh mắt hơi có chút ngây dại, cất bước đi nhẹ nhàng, từ từ đi tới gần đám người dưới chân núi.
Theo mỗi bước của nữ nhân lục y kia, tâm của mọi người ở đây lại nhấc lên từng hồi.
"Vẫn còn một kẻ?"
Những người không biết chân tướng thật sự khi nhìn thấy nữ nhân lục y đi tới, trai tim vừa về vị trí cũ không được bao lâu lại một lần nữa bị treo lên lơ lửng.
Thình thịch, thình thịch....
Dưới chân núi là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng tim đập của mọi người.
"Sư phụ!"
Trong lòng Long Phi ngập tràn sự hân hoan, đang muốn lao về phía Kiếp Phù Dung, nhưng hắn chỉ mới bước được hai bước thì đã bị Tô Tranh ở bên cạnh kéo lại.
"Ngươi đợi một chút, tỷ tỷ... Hình như có chút không thích hợp..."
Tô Tranh cau mày thật chặt, chăm chú quan sát Kiếp Phù Dung.
"Ha ha ha...."
Đột nhiên, nam nhân mặc trường bào màu xám ngửa mặt lên trời mà cười lớn: "ta thành công rồi, cuối cùng ta cũng thành công rồi! Kiếp Phù Dung, ngươi lập tức giết hết đám người này cho ta!"
Hai mắt nam nhân mặc trường bào màu xám vô cùng dữ tợn, ngay cả tình cảnh hiện tại của bản thân cũng bị hắn ta quên mất, hắn ta đảo ánh mắt tàn nhẫn qua từng người ở đây....