Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 881 : Diệp Cảnh Huyền vô sỉ (2)

Ngày đăng: 00:02 30/04/20


Edit: Sahara



"Ưhm...!" Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm mình, hơi hơi chớp mắt: "Đây cũng là một cách không tệ!"



Dứt lời, Vân Lạc Phong đứng dậy, từ từ tiến gần về phía tên hắc y nhân kia một cách chậm rãi.



"Kỳ thực, dù ngươi không nói thì ta cũng biết là kẻ nào phái ngươi tới đây! Nhưng ngươi lại một mực muốn làm một tên thuộc hạ trung thành hộ chủ, vậy ta sẽ rộng lòng mà cho ngươi được toại nguyện! Vân Tiêu, cứ dùng biện pháp chàng vừa nói với hắn ta đi!"



Vân Lạc Phong dừng bước, trên môi nở nụ cười lạnh lùng có chút tà ác. Nụ cười kia rơi vào mắt hắc y nhân, làm cho hắn có cảm giác như là một con ác ma đang chực chờ đẩy hắn xuống địa ngục.



Hắc y nhân cuối cùng cũng không khống chế được nội tâm sợ hãi của mình, liền nhắm thẳng phía bên ngoài mà lao vọt đi. Đáng tiếc, hắn còn chưa tới được ngạch cửa, thì một đạo hơi thở lãnh khốc đã đuổi kịp hắn ta, nháy mắt đạp cả người hắn ở giữa không trung rơi một cái phịch thật mạnh xuống đất.



"Xảy ra chuyện gì?"



Phu thê Diệp Cảnh Thần ở phòng bên cạnh bị động tĩnh bên phòng Vân Lạc Phong đánh thức dậy, liền vội vàng chạy sang xem hai đứa con của mình đã xảy ra chuyện gì.



Cũng lúc đó, các trưởng lão khác của Diệp gia cũng nghe được động tĩnh ở đây, liền từ bốn phương tám hướng trong Diệp gia chạy tới.




"Ngươi nói vậy là có ý gì hả?"



Trong đám trưởng lão Diệp gia, có một người nghe Quân Phượng Linh nói vậy liền không nhịn được mà bước tới trước, nói: "chẳng lẽ ngươi cho rằng tên thích khách này là do Diệp gia chúng ta phái tới sao?"



Quân Phượng Linh liếc nhìn tên trưởng lão kia, rồi thì chỉ nhếch mép cười khầy một tiếng lạnh lùng.



Đám già này là người bên cạnh Diệp Cảnh Huyền, đều cùng một giuộc với tên Diệp Cảnh Huyền kia, bà có thể trông chờ vào đám người này nói được một lời công bằng nào hay sao?



"Không phải Diệp gia thì là ai hả?" Quân Phượng Linh nhướng một đầu mày anh khí của mình: "ta không tin, một người ngoài lại có thể bình yên vô sự đột nhập vào tận đại viện của Diệp gia. Quan trọng nhất là, kẻ mà hắn ta muốn giết không phải ai khác, mà chính là con trai và con dâu của ta!"



Đột nhiên, có một tiếng cười khẽ từ giữa đám người đối diện vang lên, lập tức làm cho đám người đang đứng phía trước dạt ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa.



Diệp Cảnh Huyền phe phẩy cây quạt trong tay, vừa mỉm cười vừa chậm rãi đi tới, đôi con ngươi ông ta vẫn âm trầm như cũ, thỉnh thoảng còn lóe lên tia sáng hiểm độc.



"Đại ca, đại tẩu, việc này là do ta giám sát bất lực. Để cho kẻ có ý đồ không tốt đột nhập vào Diệp gia. Nếu như hai người muốn trách thì cứ trách ta là được rồi, cần gì phải làm khó chúng trưởng lão Diệp gia ta!" Diệp Cảnh Huyền âm trầm nói: "ta biết các người hận ta! Trước đó chúng ta cũng đã hoàn toàn trở mặt với nhau rồi, các người muốn mượn chuyện này để gây khó dễ cho ta cũng là chuyện đương nhiên thôi!"



"Thế nhưng.... " Diệp Cảnh Huyền hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "chuyện Diệp gia thất trách có thể xử lý sau, trước tiên cứ để ta giết chết tên hung đồ ác độc này báo thù cho đại ca đại tẩu trước đã!"



Vụt....



Dứt lời, Diệp Cảnh Huyền cũng không cho ai có cơ hội kịp phản ứng, thân mình bắn về phía tên hắc y nhân đang nằm dưới đất không dậy nổi kia nhanh như tia chớp, đáy mắt lộ rõ ra sát khí nồng đậm.