Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 926 : Sứ giả Lam Tường Quốc (1)
Ngày đăng: 00:02 30/04/20
Edit: Sahara
"Làm phiền Giản tướng quân thay ta đa tạ bệ hạ!"
Diệp Thiên chắp nắm tay.
Trước kia ông cần phải long trọng tạ ân, nhưng bây giờ ông đã đột phá đến Thánh Linh Giả trung giai, nên nói một câu đa tạ là đã đủ rồi.
Đây chính là chỗ tốt của việc có thực lực cường đại.
"Người đâu! Mau dọn chỗ ngồi cho Giản tướng quân!"
Dứt lời, Diệp Thiên lại lần nữa quay sang nhìn Giản Thành Văn, mỉm cười mà nói: "Tướng quân, xin mới!"
"Không cần phải phiền phức như vậy, ta ngồi bên cạnh tiểu Lạc Phong là được rồi!" Giản Thành Văn cười ha ha hai tiếng, nhanh chân bước về phía Vân Lạc Phong: "Tiểu Lạc Phong, dì Tuyết của con gần đây thân thể có chút không khỏe, cho nên không thể đến đây được, muội ấy bảo ta chuyển lời lại với con, nếu có rảnh thì vào cung một chuyến!"
Lúc này, tất cả cách nhân đều đã vào chỗ ngồi, Giản Thành Văn cũng không nói thêm cái gì, liền ngồi xuống bên cạnh Vân Lạc Phong.
Chỉ là, khi Giản Thành Văn vừa mới ngồi xuống, Vân Tiêu liền quét ánh mắt lãnh khốc của mình về phía Lâm Nhược Bạch đang đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Lâm Nhược Bạch lúc đầu còn có chút mơ hồ không hiểu được ý của Vân Tiêu, rất lâu sau đó, cô mới kịp phản ứng lại, liền giành trước một bước mà ngồi bên cạnh Giản Thành Văn, rồi cười ha hả nhìn về phía Vân Lạc Phong.
"Sư phụ~, người chắc không ngại con bá chiếm chỗ ngồi của người chứ?"
Ai da, cái bình dấm chua sư công này, vị tướng quân đại nhân này rõ ràng là một lão nam nhân, đối với sư phụ chỉ có tình cảm của thúc cháu, vậy mà sư công cũng không thích người ta ngồi kế sư phụ nhà mình cho được.
Ai da, cái bình dấm chua sư công này, vị tướng quân đại nhân này rõ ràng là một lão nam nhân, đối với sư phụ chỉ có tình cảm của thúc cháu, vậy mà sư công cũng không thích người ta ngồi kế sư phụ nhà mình cho được.
Lại còn đem mình ra làm lá chắn nữa chứ!
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, như cười như không mà liếc mắt nhìn Lâm Nhược Bạch, sau đó lại dời ánh mắt sang người Vân Tiêu.
"Nàng ngồi lên đùi ta!"
Giọng nói từ tính của Vân Tiêu chậm rãi vang lên.
"Chàng cố ý?" Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo hai mắt lại, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm.
"Phải!"
Vân Tiêu là một nam nhân thành thật, cho nên không chút do dự nào thì đã gật đầu thừa nhận rồi.
"Giản thúc là lão bằng hữu của phụ thân ta!"
"Vậy cũng không được!" Vân Tiêu vừa khí phách vừa bá đạo ôm lấy eo Vân Lạc Phong: "Chỉ cần là nam nhân, đều không được!"
Vân Lạc Phong chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ, tên gia hỏa này vĩnh viễn đều keo kiệt như vậy...
Nhưng cố tình, Vân Lạc Phong cô lại thích tính cách này của Vân Tiêu.
Nhìn thấy Vân Lạc Phong không có phản đối cách làm của mình, Vân Tiêu liền ôm lấy cô ngồi lên đùi của mình, vươn tay lấy một quả nho trong đĩa, cẩn thận lột sạch vỏ bên ngoài, lại dùng linh lực ép lấy hạt đi hết, rồi mới đưa đến bên miệng của Vân Lạc Phong.
"Cẩn thận, đừng nghẹn!"
Động tác của Vân Tiêu cẩn thận chăm chút từng chút một, giống như Vân Lạc Phong chỉ ăn có một quả nho mà cũng có thể bị nghẹn vậy.
"Chặc chặc!" Giản Thành Văn mỉm cười: "Người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là khác xa so với chúng ta trước kia mà, ân ái mà cũng có thể giết chết người khác!"
Quả nhiên, những nữ tử đang có mặt trong yến hội đều dùng ánh mắt ghen tị, hâm mộ mà nhìn Vân Lạc Phong.
Nhưng lại không có một người nào dám ôm ý nghĩ không an phận đối với Vân Tiêu.
Bởi vì thủ đoạn mà Vân Lạc Phong đã dùng để đối phó với Diệp Tiểu Nguyệt thật sự đã dọa sợ không ít nữ tử trong hoàng thành này, vì vậy mà không còn người nào dám mạo phạm đến Vân Lạc Phong...
Còn những nữ tử đã thành thân thì bắn ánh mắt u oán về phía trượng phu nhà mình.
Tại sao phu quân nhà mình, luận tướng mạo, luận thực lực, luận thân phận địa vị đều thua Vân Tiêu thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả sự ôn nhu dịu dàng cũng không bằng người ta.
"Ha ha ha.."
Bỗng nhiên, một đạo tiếng cười đột ngột vang lên giữa trời đêm, làm cho toàn bộ đình viện Diệp gia cũng phải chấn động một chút.
Diệp Thiên lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt của ông trở nên cảnh giác như hai thanh lợi kiếm, bắn về phía không trung bên dưới ánh trăng.
Dưới ánh mắt của Diệp Thiên, hai thân ảnh của hai lão giả mặc trường bào màu trắng từ từ xuất hiện, từ trên cao mà nhìn xuống mọi người trong phủ Diệp gia.
"Là sứ giả của Lam Tường Quốc!"
Sắc mặt Diệp Thiên cực kỳ khó coi, xanh mét mà nói.