Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 930 : Sứ giả Lam Tường Quốc (5)

Ngày đăng: 00:02 30/04/20


Edit: Sahara



Sứ giả suýt chút nữa là phun hết máu trong người.



Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết xấu hổ?



Rốt cuộc ai mới là người đổi trắng thay đen?



Sứ giả tức đến run cả người, chỉ vào Vân Lạc Phong mà nói: "Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay là giả, trong người ta có ngân châm của ngươi là thật! Thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như thế, nhất định sẽ bị chư quốc cùng truy sát!"



Sứ giả cảm nhận được ngân châm trong cơ thể mình hoạt động vô cùng lợi hại, làm ông ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt cũng thập phần tái nhợt.



"Ngân châm?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngân châm gì chứ? Sao ta lại không biết?"



Chuyện vừa xảy ra rành rành như thế, vậy mà nữ nhân này dám không thừa nhận?



Sứ giả nghiến răng nghiến lợi, từ trên mặt đất bò dậy: "Được! Ngươi không thừa nhận cũng không sao! Ta đi tìm y sư kiểm tra một phen thì cũng sẽ kiểm tra ra được mà thôi! Đến lúc đó, dù ngươi có ngụy biện thế nào thì cũng sẽ không có ai cứu được ngươi!"



"Ngươi muốn chạy trốn thì cứ nói, ta không ngại tiễn ngươi ra cửa!"



Vân Lạc Phong cười tà khí một tiếng, thân mình chợt lóe một cái thì đã xuất hiện ở sau lưng sứ giả, một chân cô giơ lên đá thẳng vào mông ông ta, tức khắc, sứ giả liền bay lên không, rầm một tiếng rơi xuống bên ngoài đại môn.



Thời điểm sứ giả rơi xuống đất, mọi người bên trong đều nghe thấy âm thanh va chạm cực kỳ vang dội.
Thời điểm sứ giả rơi xuống đất, mọi người bên trong đều nghe thấy âm thanh va chạm cực kỳ vang dội.



Nhìn thấy một màn này, tất cả người Thiên Vân Quốc đều không khỏi cảm thấy vô cùng hả dạ, thống khoái vạn phần.



Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu căng ngạo mạn không xem Thiên Vân Quốc chúng ta ra gì hay sao? Bây giờ bị mất hết thể diện rồi chứ? Đây chính là bài học dành cho những kẻ lỗ mũi hếch lên trời như ngươi.



"Phong nhi, cha cũng nhìn thấy con đem ngân châm đâm vào người sứ giả Lam Tường Quốc, sẽ không có việc gì chứ?"



Nhìn thấy người của Lam Tường Quốc đều đã rời đi, lúc này Diệp Cảnh Thần mới lo lắng mà nhìn Vân Lạc Phong.



Đương nhiên, ông chẳng phải là lo tên sứ giả kia sẽ xảy ra việc gì.



Mà là lo bọn họ sẽ tra ra được cái gì hay không, từ đó Vân Lạc Phong sẽ bị đẩy lên trên đầu ngọn sóng.



Đối mặt với sự lo lắng của Diệp Cảnh Thần, Vân Lạc Phong chỉ nhún vai mà đáp: "Con xuống tay tất nhiên là tự có chừng mực! Ngân châm kia là do con ngưng tụ linh lực mà thành, mỗi ngày đều sẽ khiến cho lão ta đau đớn không thôi! Nhưng sẽ không có một người nào có thể tra ra được bệnh của lão!"



Quả nhiên, sau khi rời khỏi Thiên Vân Quốc, sứ giả liền tìm vô số y sư chẩn bệnh cho mình, nhưng kết quả nhận được lại chỉ có một, chính là thân thể ông ta tất cả đều bình thường.



Vì vậy, sứ giả chỉ có thể có khổ mà không nói nên lời, đành đem tất cả mọi nghẹn khuất hôm nay nuốt hết vào trong bụng.



______



Có lẽ là do người của Lam Tường Quốc đột nhiên đến quấy rầy, cho nên khiến cho tất cả mọi người ở đây đều mất hết hứng thú.
Có lẽ là do người của Lam Tường Quốc đột nhiên đến quấy rầy, cho nên khiến cho tất cả mọi người ở đây đều mất hết hứng thú.



Vân Lạc Phong sau khi cáo từ cùng với phu thê Quân Phượng Linh, liền cùng với Vân Tiêu đi về hậu viện.



Lâm Nhược Bạch thấy Vân Lạc Phong đã đi xa, cũng vội vàng đuổi theo phía sau.



Cô vất vả lắm mới gặp lại được sư phụ, không thể để cho sư phụ lại bỏ rơi mình.



"Ca, bọn họ đi rồi!"



Hạ Sơ thấy Vân Lạc Phong đã rời đi, cắn cắn môi hỏi: "Chúng ta có cần đi theo hay không?"



Hạ Văn gật gật đầu: "Phân lượng của Vân cô nương ở Diệp gia rất nặng, nếu như được Vân cô nương nâng đỡ, Hạ gia chúng ta sẽ thăng tiến rất nhanh, bất luận thế nào thì chúng ta cũng không thể từ bỏ cơ hội này."



Một người mà có thể mặt dày vô sỉ đến trình độ này thì cũng được coi là một cảnh giới.



Bọn họ vừa mới khi dễ Lâm Nhược Bạch xong, bây giờ lại muốn có được sự giúp đỡ từ Vân Lạc Phong, có khả năng sao?



Đáng tiếc, hai huynh muội Hạ gia không nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ lo vội vàng đuổi theo Vân Lạc Phong.



_____



Bóng đêm yên tĩnh.



Vân Lạc Phong và Vân Tiêu sóng vai nhau đi trên con đường trở về hậu viện.



Từ xa xa nhìn đến, hình ảnh hai người sóng vai nhau mà đi thế này giống như là một bức bích họa tuyệt mỹ, đẹp đến mức làm người ta sinh ra tâm hoảng hốt....



Lúc này, có hai bóng người đột nhiên từ một bên chợt lóe tới, chắn ngay trước mặt hai người Vân Lạc Phong, làm cho họ không thể không dừng bước.