Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 962 : Làm khó dễ (3)

Ngày đăng: 00:03 30/04/20


Edit: Sahara



Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Thiên Khôi cuối cùng cũng sốt ruột, tuy nhiên, sự tự tôn cao ngạo của bản thân từ trước tới giờ không cho phép hắn ta cúi đầu, vì vậy mà trong lời nói khó tránh mang theo sự ngang ngược uy hiếp.



"Vân Lạc Phong, nếu như ngươi dám bỏ đi, ta sẽ lập tức phán cho Thiên Vân Quốc các ngươi xếp hạng chót! Cho nên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy hành động! Ngươi nên nhớ, nếu Thiên Vân Quốc mà bị xếp trong ba hạng cuối cùng, thì sẽ bị các quốc gia liên thủ tiêu diệt!"



Vân Lạc Phong đưa lưng về phía Thiên Khôi, chỉ là bóng lưng nhưng lại có vẻ tiêu sái và sự quyết đoán khó tả.



"Thiên Vân Quốc hủy diệt hay không thì liên quan gì đến ta? Ta sẽ không vì Thiên Vân Quốc mà tự ép uổng bản thân mình ở nơi này!" nói xong lời này,Vân Lạc Phong quay đầu lại liếc nhìn Thiên Khôi, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí: "Huống hồ gì lần này không phải là ta tự ý bỏ đi, mà là do Thiên Hồi Đế Quốc các ngươi không an bày chu toàn, chờ sau khi các ngươi an bày tốt mọi việc, thì ta sẽ tự động quay trở lại tham gia tỷ thí!"



Thần sắc Thiên Khôi lại lần nữa thay đổi, hắn vừa định mở miệng, thì lại bị Phương Vũ vốn âm trầm ở một bên lên tiếng trước.



Phương Vũ này chính là tên sứ giả còn lại đi cùng Thiên Khôi tiến tới Thiên Vân Quốc.



"Ta lập tức đi an bày phòng cho các ngươi!"



Sắc mặt Thiên Khôi liền trở nên vô cùng khó coi: "Phương Vũ, ngươi đây là muốn làm gì hả?"



"Ngươi muốn đối phó nha đầu này có gì là khó, sau này còn thiếu gì cơ hội?" Phương Vũ hơi cúi mặt, cất giọng âm trầm: "Nhưng lúc này đây, bọn chúng đều đã đặt chân đến hoàng thành Thiên Hồi Đế Quốc, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với thanh danh của Thiên Hồi Đế Quốc chúng ta, chúng ta không thể chỉ vì muốn làm khó nha đầu này mà để Thiên Hồi Đế Quốc bị người đời chê cười!"


Nếu Vân Lạc Phong cô thật sự đến tạp phòng nghỉ ngơi, vậy chính là đã chịu thua trước Thiên Hồi Đế Quốc.



Cho nên, dù chỉ ở đó một khắc thì cô cũng tuyệt đối không đồng ý.



"Lam Tường Quốc người ta đến đây sớm hơn các ngươi, ai bảo các ngươi lại lề mề tới chậm?" Thiên Khôi hừ lạnh một tiếng, thái độ vô cảm mà nói.



"Nếu vậy ta cũng không còn cách nào khác. Đại ca, tiểu Bạch, chúng ta lên đường về Thiên Vân Quốc!"



Vân Lạc Phong nhún vai, bày ra bộ dáng chẳng còn gì để thương lượng.



Thiên Khôi suýt nữa là bị chọc tức tới hộc máu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?"



"Yêu cầu của ta rất đơn giản!" Vân Lạc Phong quay đầu lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nỡ nụ cười thật tươi: "Bảo Lam Tường Quốc bọn họ nhường lại phòng đang ở cho Thiên Vân Quốc chúng ta!"



"Mơ tưởng!" ánh mắt Thiên Khôi lộ vẻ sắc bén: "Vân Lạc Phong, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, sau khi thi đấu bắt đầu, sẽ xảy ra những chuyện gì, không ai có thể biết trước được đâu!"



Một câu này, Thiên Khôi cố gắng đè thấp âm thanh, cố ý hạ giọng để cho chỉ hai người bọn họ nghe được mà thôi.



"Cái gì?"



Ai ngờ, vừa nghe thấy lời này thì thiếu nữ với gương mặt đầy vẻ tươi cười liền biến đổi thành vô cùng kinh ngạc, sau đó còn bày ra biểu tình cảm động đến suýt rớt cả nước mắt.