Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 964 : Báo danh tỷ thí (1)
Ngày đăng: 00:03 30/04/20
Edit: Sahara
"Đệ muội!" Diệp Hi Mạch nhướng nhướng mày, nhìn về phía Vân Lạc Phong đang ngồi đối diện, nói: "Ngày mai là báo danh rồi, muội có nghĩ sẽ báo danh mục tỷ thí nào chưa?"
Đại hội tranh tài chư quốc chia làm ba hạng mục thi đấu, thứ nhất là y thuật, thứ hai là chiến đấu, thứ ba là thuần thú!"
Mà trong mấy lần đại hội trước đây, đa số mọi người đều chọn hai hạng mục đầu tiên, còn hạng mục thuần thú cuối cùng thì rất ít người báo danh.
Nguyên nhân rất đơn giản, linh thú ở Vô Hồi Đại Lục vô cùng cao ngạo, không dễ gì chịu thuần phục nhân loại, cho nên muốn thuần phục bọn chúng quả thật là khó hơn lên trời.
Vì vậy mà ở đại lục này người có được linh thú đã hiếm lại càng hiếm hơn, nếu như không có cách nào thuần phục được những linh thú cao ngạo kia, thì không thể đạt thành khế ước cùng với bọn chúng, càng đừng nói gì đến chuyện ra lệnh cho bọn chúng cùng tác chiến.
Đầu ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vuốt vuốt chén trà trong tay, bên môi lại nở một nụ cười tà khí: "Ba hạng mục tỷ thí này, muội đều cảm thấy hứng thú!"
Ý chính là, cô sẽ báo danh cả ba hạng mục.
Diệp Hi Mạch ngẩn ra một chút, chần chừ một chút rồi nói: "Tuy rằng đại hội tranh tài không có quy định không cho báo danh một lúc nhiều hạng mục, nhưng từ xưa đến nay chưa có người nào báo danh nhiều hơn hai hạng mục cả. Muội xác định mình có thể ứng phó cả ba hạng mục à?"
Đối với y thuật và sức chiến đấu của Vân Lạc Phong, Diệp Hi Mạch có lòng tin rất lớn, tuy nhiên, hạng mục thuần thú cuối cùng thì lại không có đơn giản như vậy...
"Muội hoặc là không làm, còn đã làm, thì nhất định phải làm đến tốt nhất!"
"Muội hoặc là không làm, còn đã làm, thì nhất định phải làm đến tốt nhất!"
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, đôi con ngươi đen láy như bầu trời ban đêm, tỏa ra ánh sáng làm mát dịu lòng người.
Vân Lạc Phong cô chưa bao giờ cam chịu làm một người bình thường.
Một là không làm, còn đã muốn làm thì phải làm cho tới nhất minh kinh nhân!
(*nhất minh kinh nhân: thường dùng miêu tả người bình thường không có gì nổi bật nhưng một khi đã làm chuyện gì đó thì liền khiến người khác kinh ngạc)
Diệp Hi Mạch bất đắc dĩ cười cười: "Đệ muội, muội đã hạ quyết định thì người làm đại ca như ta khẳng định là sẽ ủng hộ muội hết mình, chỉ là cái hạng mục thuần thú này có mức độ nguy hiểm rất lớn, muội nhất định phải thật cẩn thận!"
Khóe môi Vân Lạc Phong kéo ra một độ cong nông cạn, cất giọng lười biếng của mình lên: "Muội mệt rồi!"
Diệp Hi Mạch cười khổ lắc lắc đầu: "Vậy ta không quấy rầy muội nữa, muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến tìm muội sau!"
Nói xong lời này, ánh mắt Diệp Hi Mạch nhìn Vân Lạc Phong bỗng có chút phức tạp, sau đó thì liền xoay người rời đi.
Mặc kệ là trong trường hợp nào, người đệ muội này luôn có thể mang đến cho hắn những chuyện kinh hách thật lớn.
Ngay cả thiên tài của ba đế quốc đứng đầu cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ báo danh cùng lúc cả ba hạng mục.
________
Bình minh ngày hôm sau.
Sáng sớm, các thành viên của quân đoàn đã thức dậy cùng hoạt động gân cốt ở trong sân, Lâm Nhược Bạch và Diệp Hi Mạch thì đứng chờ Vân Lạc Phong ở trước cửa phòng.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng đang đóng chặt mới từ từ mở ra. Ngay khi nhìn thấy bạch y nữ tử xuất hiện ở trước cửa phòng, mọi người mới cùng dừng động tác mà hướng mắt về phía Vân Lạc Phong.
"Đều tới rồi?" Vân Lạc Phong duỗi thẳng cái eo lười của mình một cái, nhướng mày nhìn mọi người đang đứng trong viện, cong môi mà nói: "Tới hết rồi thì chúng ta lập tức đến cửa dịch trạm báo danh thôi, tất cả những người khác đều báo danh chiến đấu, riêng Chung Linh Nhi, ngươi báo danh hai hạng mục là y thuật và chiến đấu!"
Mấy năm qua, Vân Lạc Phong cũng từng dạy Chung Linh Nhi một ít y thuật, bản thân Chung Linh Nhi cũng tự mình cố gắng tìm tòi học hỏi thêm, tuy rằng so với các y sư thuộc bậc đại sư thì không đáng kể, nhưng so với các thiên tài trẻ tuổi thì vẫn có hy vọng chiến thắng.
"Dạ!"
Chung Linh Nhi cung kính đáp.
"Chúng ta đi thôi!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong liền dẫn đầu cất bước đi ra ngoài đại viện.
Những người còn lại cũng nóng lòng theo sát phía sau, không hề nói thêm gì cả.
Cũng thật trùng hợp làm sao, Vân Lạc Phong chỉ mới vừa bước một chân ra khỏi viện, thì một hàng người cuồn cuộn như thủy triều của Lam Tường Quốc ở bên cạnh cũng đi tới.