Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 974 : Tiêu Ngọc Thanh đau (5)

Ngày đăng: 00:03 30/04/20


Edit: Sahara



Cho nên, trước khi tỷ thí, Liễu Thần Dật đã biết trước Thiên Hồi Đế Quốc sẽ đưa ra những dược liệu nào để làm đề thi. Vì vậy mà hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng lật xem thư tịch tra ra ba loại phương thuốc rồi học thuộc.



Không thể không nói, phía sau có người chống lưng cho, ngay cả gian lận cũng thật nhẹ nhàng.



Liễu Thần Dật vuốt thẳng giấy ra, bút lông vung lên, lưu loát viết từng hàng chữ thẳng tắp lên trên giấy.



Vì để không làm lộ bản thân đã có chuẩn bị từ trước, nên trước khi hắn viết xuống một đoạn, thì sẽ làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ hết nửa ngày.



Cùng lúc đó, Vân Lạc Phong ở bên kia cũng bắt đầu múa may bút lông trong tay....



Thời gian chậm rãi trôi qua.



Thời gian nửa nén nhang rất nhanh đã hết....



Lúc này đây, tất cả mọi người bên dưới đều không có phát ra một âm thanh nào, bọn họ đang lẳng lặng mà nhìn hai người trên đài thi đấu.



Không gì ngạc nhiên, những người trước đó cứ luôn trào phúng Vân Lạc Phong hiện tại cũng duy trì trầm mặc, yên lặng mà thưởng thức tư thái bình tĩnh khi viết của bạch y thiếu nữ trên đài.
Không gì ngạc nhiên, những người trước đó cứ luôn trào phúng Vân Lạc Phong hiện tại cũng duy trì trầm mặc, yên lặng mà thưởng thức tư thái bình tĩnh khi viết của bạch y thiếu nữ trên đài.



So với Liễu Thần Dật thường xuyên ra vẻ trầm ngâm, động tác của Vân Lạc Phong ngược lại liền mạch mà lưu loát, chưa từng gián đoạn.



Bất quá, cái làm mọi người thật sự khiếp sợ chính là, Vân Lạc Phong và Liễu Thần Dật đồng thời ngừng bút cùng một lúc.



Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong viết một đường chưa từng gián đoạn như thế, thì lẽ ra phải nhanh hơn Liễu Thần Dật một bước mới đúng chứ? Tại sao bây giờ lại hoàn thành bài thi cùng một lúc với Liễu Thần Dật như vậy? Chẳng lẽ nữ nhân này chỉ làm ra vẻ bình tĩnh mà thôi? Nhưng thực tế thì do trình độ quá kém, bài thi liên tục viết sai nên phải chỉnh sửa lại không ngừng?



Rất nhanh đã có thái giám tiến đến thu bài thi đưa đến trước mặt các vị ngự y trong khảo hạch đoàn.



Những vị ngự y kia mở cuộn giấy của Liễu Thần Dật ra xem trước, trên mặt bọn họ đều lộ ra thần sắc rất tán thưởng.



"Không tồi, trả lời rất sâu sắc, một chữ cũng không sai, không hề có bất cứ dấu tích của việc chỉnh sửa bài thi. Ngay cả ba phương thuốc này phối với nhau cũng rất hoàn thiện, đúng thật là thiên tài hiếm có!"



Có sự tán thưởng của các ngự y, càng làm cho chúng nhân tin chắc vào đáp án trong lòng mình hơn.



Vân Lạc Phong không có khả năng chiến thắng Liễu Thần Dật!



"Đa tạ!" Liễu Thần Dật nở nụ cười ôn nhuận, nâng tay ôm quyền mà nói: "Mấy năm nay vãn bối đã đọc qua rất nhiều sách, cho nên những phương thuốc đó đều được ta ghi tạc trong lòng. Vân cô nương, cô cũng không cần phải chán nản, chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, không chứng minh được cái gì cả, hy vọng đại hội lần sau có thể tái đấu cùng với cô nương."
"Đa tạ!" Liễu Thần Dật nở nụ cười ôn nhuận, nâng tay ôm quyền mà nói: "Mấy năm nay vãn bối đã đọc qua rất nhiều sách, cho nên những phương thuốc đó đều được ta ghi tạc trong lòng. Vân cô nương, cô cũng không cần phải chán nản, chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, không chứng minh được cái gì cả, hy vọng đại hội lần sau có thể tái đấu cùng với cô nương."



Một câu cuối cùng là Liễu Thần Dật nói cùng với Vân Lạc Phong, sau khi nói xong, hắn ta còn làm ra vẻ buồn bã vỗ vỗ đầu.



"Ta quên mất, Thiên Vân Quốc các người không có lần sau nữa, thật ngại quá, Vân cô nương, sớm biết như vậy thì ta nên nhường cô một chút mới đúng!"



Trên mặt Lăng Quý Phi cũng treo lên nụ cười tươi như hoa, cô ta đã sớm nói qua, Liễu Thần Dật tuyệt đối sẽ không thua!



Bài thi của Vân Lạc Phong thì không cần phải xem tới làm gì nữa cho mất thời gian, cho dù nha đầu này có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa, thì cũng không có khả năng thắng được Liễu Thần Dật.



Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ trong lòng của những người khác, còn đối với các ngự y trong khảo hạch đoàn, bọn họ không thể làm như vậy.



Cho nên, bọn họ vẫn hết lòng tuân thủ quy tắc, cầm lấy bài thi của Vân Lạc Phong lên.



Thế nhưng khi vừa nhìn đến, lão giả tức khắc liền ngây ngẩn cả người, so với cái vẻ mặt khiếp sợ khi xem bài thi của Chung Linh Nhi thì hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt của ông lúc này đang trợn mắt há hốc mồm hết cỡ.



"Cát Dương, chẳng lẽ là do bài thi của Vân Lạc Phong trả lời quá kém, cho nên dọa sợ luôn cả ông hay sao? Ta thấy vừa rồi Vân Lạc Phong viết mà chưa từng ngừng lại, nói không chừng bài thi này toàn là dấu vết sửa chữa. Nào, đưa ta nhìn xem, nha đầu kia trả lời thế nào mà lại dọa ông thành cái bộ dạng như vậy?"



Nói xong, một vị lão giả khác ngồi kế bên Cát Dương vươn tay ra lấy bài thi của Vân Lạc Phong, còn cười khẩy vị ngự y Cát Dương kia một cái, tuy nhiên, sau khi ông ta nhìn thấy nội dung được biết trên bài thi, thì ngay lập tức cũng trở nên ngây ngốc y như Cát Dương.



"Làm sao vậy? Bài thi kém lắm sao? Vậy ta có nên xem không đây? Cho dù không trả lời được xuất sắc, nhưng chắc cũng không tệ đến mức như vậy chứ?"



Các vị ngự y khác rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, liền đứng lên đi đến quay quanh hai người Cát Dương, bọn họ cùng nhướng đầu lên trước một chút, muốn xem bài thi viết như thế nào...