Quỷ Long Thần Vương

Chương 11 : BẠCH HÙNG THỨC TĨNH

Ngày đăng: 01:02 27/06/20

Khu rừng ngoại ô Vĩnh Điện Thành đêm nay rất náo nhiệt.
“Địa Thích.” Thiếu nữ khẻ quát, nàng ccắm mạnh mũi thương xuống mắt đất, xung quanh nàng, hàng loạt mũi thương nhọn được hình thành bằng thổ thuộc tính đâm thẳng lên mặt đất, mỗi thanh thổ thương dài gần 2 mét. Các thanh thổ thương hình thành 3 lớp bao vây 2 tên kia.
2 tên kia chân đạp bộ pháp tránh né những mũi thương bất ngờ đâm lên, cũng vung kiếm bạt đao chém nát thổ thương.
“Hoành Họa Viêm Sát.” Đại đao tên kia lập tức bành trướng to ra gấp đôi, hỏa diễm đen nghịt bao phủ toàn đao. Hắc y nhân tay cầm đại đao chém ngang, luồn đao khí nóng rực tràn đầy hỏa diễm đen nghịt được hắn đánh ra chém nát thổ thương phía trước, đao khí cứ thế tấn công tới nữ nhân kia.
“Tật Xung.” Nàng thủ thế tay phải kéo thân thương ra sau. Thân thương sáng lên, ngay mũi thương luồng năng lượng bạc đang được cô động lại, bất chợt nàng đẩy mạnh thân thương về phía trước. Luồng năng lượng ngay mũi thương phóng ra, hình dáng giờ đây của nó như một thanh thương bạc lộng lẫy.
Thanh thương bạc phóng ra đối kháng trực diện với đao khí.
Ầm.
Vụ nổ hình nấm hình thành sau va chạm. làn song linh lực trấn bay 2 người lui ra xa.
“Phong Liên Trảm.” Tên hắc y nhân tay cầm song kiếm phóng lên sau vụ nổ. Hắn xoay đều giữa không trung, song kiếm trong tay cũng xoay tròn phóng ra hàng loạt kiếm khí sắc bén hướng xuống nữ nhân đang thở dốc.
Khẻ nhìn sang tên thanh niên kia, biến hóa trên người hắn vẫn đang diễn ra chưa có dấu hiệu dừng lại, khí thế của hắn tăng nhanh theo thời gian. Đôi mắt giờ đây chỉ chỉ còn tròng trắng, theo đánh giá của nàng hắn đã mất ý thức. Đồ hình trên người hắn sáng trưng. Uy áp từ hắn tỏa ra xung quanh rất mãnh liệt nên không tên nào dám tiến đến giết người đoạt bảo.
“Du Long Bộ : Giao Long Hình.” Nàng hóa hình thành con giao long dài hơn 3 mét uốn lượn nhẹ nhàng không quỷ tích , né tránh phong kiếm chém tới.
“Ma Pháp Lực của tiểu thư đang cạn rất nhanh, linh khí bổ xung sẽ không đủ.” Giọng nói Tiểu Quyên vang lên bên tai.
“Khốn kiếp, nữ nhân này thân phận là gì đây, bộ pháp của Long Tộc được cô ta thi triễn quá mĩ diệu, Phong Liên Trảm của ta hoàn toàn không chém trúng.” Tên hắc y nhân phía trên truyền âm cho đồng bọn.
Hắn cũng từ trên cao dùng xong kiếm chém xuống giao long phía dưới.
Hắn chém vào thân giao long thành 2 nữa, nhưng đó chỉ là tàng ảnh, không phải chân thân.
Tầng thứ 2 của Du Long Bộ cho phép người thi triễn hóa thành đầu giao long có tốc độ cao di chuyển và sẽ kết nối tàng ảnh phía sau ngươi thành một con giao long dài. Những kẻ thi triễn chiêu thức này tới mức độ thượng thừa, chân thể của hắn có thể ở bất kì chổ nào trong con giao long này và có thể tái tạo lại giao long bất kể có bị chém đứt bao nhiêu phần.
“Liều thôi, ta cũng muốn thử uy lực của chiêu thức đó.” Chân thân của nàng chính là ở đầu của giao long.
“Ngân Long Thiết Đảm.” Giương Ngân Long Thương lên trước, nàng cùng nó hòa làm một thể nó.
Con Giao Long lúc này sang lên rực rỡ, thiên địa linh khí tiến vào trong nó.
Chỉ trong thoáng chốc Giao Long đã hóa thành một con Ngân Long khí thế oai hùng đầy kiêu ngạo.
Ngân Long gầm một tiếng chấn động bốn phương, nó cuộn thân hướng lên trời cao. Với khí thế cuồn cuộn, oai hùng, Ngân Long giương nhanh múa vuốt tiến xuống nhắm hướng tên hắc y nhân cầm đại đao công tới.
“Cái này…là…là…” Tên hắc y nhân dung song kiếm trợn tròn hai mắt, nữ nhân này rốt cuộc là tồn tại gì ?
“Là vũ kỹ Kim Sắc, lão Hoàng cẩn thận.” Tên hắc y nhân lúc đầu bị đánh nát kiếm đang ngồi trị thương la lên cảnh báo đồng bọn. Hắn là kẻ có tu vị yếu nhất bọn.
Kẻ được gọi là lão Hoàng chính là tên hắc y nhân tay cầm đại đao.
Đôi mắt đỏ ngầu, hắn thu hồi đại đao. Từ thân thể hắn ngọn lửa màu đen tràn ra khí thế.
“Mãnh Hổ Huyết Sát.” Gầm lên một tiếng, thân thể hắn phình to, y phục rách nát, cơ bắp cuồn cuộn, tứ chi chuyển hóa thành vuốt hổ, đuôi hổ mọc ra từ xương cụt.
Chỉ trong một hồi hô hấp, tên hắc y nhân đã hóa hình thành bản thể của hắn, một con Hắc Hổ sung mãm. Ngọn hắc hỏa bao trùm lấy toàn thân thể của hắn, đôi chân sau lấy đà phóng lên đối chọi trực diện với Ngân Long.
Gràoooo…. Grừưư…
Hai tiếng gầm vang trời. Một long một hổ va chạm nhau.
ẦM…
Cả hai va chạm nhau.
Dư chấn lan tỏa hầng cây rung lắc dữ dội, khói bụi mịt mù. Từng ngọn lửa từ vụ va chạm bắn ra xung quanh thiêu đốt những cây cổ thụ tươi tốt.
Bịch…
Âm thanh rơi rớt vang lên.
Hai tên kia cùng mở to mắt nhìn về phía âm thanh kia.
Hàng cây đang bốc cháy cung cấp ánh sáng khu rừng.
Khói bụi tản đi.
Tên lão Hoàng trong hình dạng Hắc Hổ nằm trên mặt đất, hỏa diễm trên người hắn đã tắt.
Hắn hô hấp một cách khó khăn.
Cao Thanh Quyên gương mặt trắng bệch, y phục rách nát, chân trái chạm đất, chân phải đạp lên ngực Hắc Hổ.
Nàng đang cầm trường thương chỉ vào tim hắn.
Phập.
Mũi Ngân Long Thương sắc bén xuyên thủng lồng ngực Hắc Hổ.
Hắn ưỡn ngực, trợn tròn hai mắt, không phát ra âm thanh gì thêm.
Hắn đã chết.
Một tên Linh Tướng Trung Kỳ tu luyện hơn 600 năm như vậy chết đi, mà hắn chết trong tay thiếu nữ chỉ mới 20 tuổi. cô ta chỉ bắt đầu tu luyện mới 3 năm
“Lão Hoàng.” Hai tên kia cùng gào thét.
“Ngươi phải trả giá.” Tên hắc y nhân tay cầm song kiếm lao lên. hắn và lão Hoàng cùng nhau tinh thân như thủ túc.
Phụt…
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, thị giác đang mờ dần.
“Tiểu thư người đã cố quá sức rồi. Nếu tiếp tục nữa người sẽ chết. Một tên Linh Vương đang tiến đến nơi đây, trong khoảng 7 phút nữa hắn sẽ tới nơi.” Tiểu Quyên cảnh báo.
Môi hồng hé mở nụ cười mĩm. Mắt thấy tên kia phẫn nộ lao tới.
Một viên đan dược màu đỏ thẫm mang theo hương thơm đầy mê hoạt xuất hiện trên tay nàng.
“Tiểu thư đừng, dùng nó người có thể giết 2 tên kia thậm chí tên Linh Vương kia cũng sẽ trọng thương nhưng trong mười năm tiểu thư sẽ bị tàng phế.” Tiểu Quyên la lên ngăn cản nàng.
Gràoooooooo…
Tiếng gầm vang vọng thiên không, cùng với đó là làn song linh lực đánh ra bát phương.
Tên hắc y nhân đao lao tới bị đánh bay, hắn đập mạnh người vào một cây cổ thụ gần đó.
Cao Thanh Quyên đang định cho viên đan dược vào miệng thì bị sóng linh lực tác động làm nàng lui lại, phải cắm trường thương xuống mặt đất nàng mới tạm thời ổn định được thân thể.
Viên đan dược vân chưa được nàng sử dụng.
Nơi phát ra làn song linh lực khủng khiếp đó là từ tên Mạc Đăng Dung.
Đồ hình trên người hắn đang có dấu hiệu nức vỡ.
Định Nam Đao được hắn nắm trong tay không ngừng phát ra tiếng gầm sung sướng.
Đúng, nó đang sung sướng và rất hung phấn.
Nàng có thể cảm nhận được Ngân Long Thương của mình cũng đang hung phấn rung lên cộng hưởng với đại đao kia.
Xoảng…
Vỡ rồi, đồ hình trên người hắn đã vỡ nát từng mảng.
Ánh sáng từ ngôi sao kia cũng tắt đi, không còn chiếu vào hắn nữa.
Bỗng dưới chân hắn, một vòng tròn ma pháp sáng rực hiện ra.
“Cái quái gì vậy, tên này tại sao lại kinh khủng như vậy ?”
Tên hắc y nhân đang đứng cách đó không xa trợn mắt, khí thế tên thanh niên kia đang tăng lên không ngừng, từ Linh Sĩ trong phút chốc hắn đã đột phá Linh Úy Hậu Kỳ và dường như chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Tiểu Quyên đó có phải là ?” Nàng trợn tròn mắt nhìn tên thanh niên trước mặt. vị trí của nàng cách hắn khoảng15 mét.
“Đúng vậy, chân thể của hắn đã thức tĩnh, theo tình hình của hắn, tên này có cả Ma Pháp Lực và Linh Lực thuộc tính thổ với kim.”
Cơ bắp trên người hắn liên tục nức ra từng mảnh rồi lại liền lại, cứ thế lập đi lập lại.
Máu huyết chảy ra rồi lại được hấp thu trở vào, cảnh tượng rất quỷ dị.
Một hư ảnh con gấu to lớn, cao trên 2 trượng, oai phong hiển hiện sau lưng hắn.
Bộ lông lộng lẫy màu trắng bao phủ hình dáng cao to của nó, đôi vuốt uy mãnh vàng kim sắc bén.
Bạch Hùng tư thế oai hùng đứng sau lưng Mạc Đăng Dung như một hộ vệ trung thành.
Mạc Đang Dung hiện tại như một vị đại tướng oai phong lẫm liệt. Cơ thể lực lưỡng, tay cầm đại đao sáng bóng, Bạch Hùng sau lưng gầm rống.
Chỉ sao một vài hô hấp, Bạch Hùng dần dần tiến vào thân thể của hắn, ánh sáng vòng tròn ma pháp phía dưới dần tối đi.
Khí thế của hắn cũng đã ngừng lại ở Linh Tá Trung Kỳ.
Hé mở đôi mắt, Mạc Đăng Dung ngơ ngác nhìn quanh.
Hắn ta đã trở về lại với bản chất thanh niên vô hại ban đầu.
Ực… hắn nuốt ngụm nước bọt, thằng nhỏ bên dưới ngẫn cao đầu.
Nữ thần của hắn đang đứng đối diện, y phục của nàng rách nát, da thịt trắng ngần lộ rõ mồn một. Đôi chân dài miên mang đầy quyến rũ, tóc đen vũ động sau lưng, xương quai xanh tinh sảo, dung nhan kiều diễm, đôi con ngươi màu bạc đầy bí ẩn, ngọc thủ trắng ngần, tay cầm trường thương oai hùng.
“Hồng Viêm Chưởng.” Tên hắc y nhân ban đầu nghĩ ngơi dưỡng thương lập tức lao tới tung chưởng đầy hỏa diểm vào tên Mạc Đăng Dung.
“Cẩn thận, Du Long Bộ.” Cao Thanh Quyên quát lên một tiếng, buông tay khỏi trường thương chân đạp bộ pháp với tốc độ bàn thờ tới trước Mạc Đăng Dung.
“Không….”
Mạc Đăng Dung la lên đầy đau đớn.
Cao Thanh Quyễn đã giơ lưng đón đỡ hỏa chưỡng thay hắn.
Y phục trên người nàng bị đánh nát hoàn toàn, cơ thể trần truồng không mảnh vải.
Nàng lại phun ra một ngụm máu, bắn lên mặt Đăng Dung.
Nhưng một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng xuyên qua ngực trái nàng.
Nàng nở một nụ cười trước hắn.
“Phong tỏa kinh mạch, tiến hành tự liệu thương.” Âm thanh Tiểu Quyên vang lên bên tai.
Nàng ngã nhào vào người hắn, đôi mắt nhắm lại.
“Không…. Không… Không…” Đăng Dung đau khổ hai tay ôm lấy ngọc thể của nàng vào lòng.
Khóc, hắn đã khóc.
Ôm nàng trong ngực hắn khóc thét lên, đôi mắt đỏ ngầu vì đau đớn và lẫn phẫn nộ.
“Yên tâm hai người các ngươi sẽ được chung một mộ.” Tên hắc y nhân vừa tung chưởng lên tiếng.
Tên đồng bọn bên cạnh cười lên đê tiện.
“Các ngươi phải chết.” Đăng Dung gầm lên từng chữ.
Tả thủ lập tức vươn ra bắt lấy đại đao.
Tay phải xiết chặt nàng vào lòng ngực, tay trái cầm lấy đại đao chém tới hai tên kia.
“Hừ, trẻ người non dạ.” Tên Hắc y nhân vung song kiếm lên chém tới.
Rắc…
Trong sự ngỡ ngàng tột cùng của hai tên bọn chúng.
Song kiếm bị lưỡi đao chém đoạn.
“Cái quỷ gì ?” Hắn ngỡ ngàng lui ra sau.
Mắt nhìn phần kiếm trong tay, hắn không thể tin nổi, dù đã biết thanh đao tên kia đang cầm là một Thần Khí cổ đại, nhưng mà không thể bá đến mức vừa vung đao ra thì đã chém đoạn song kiếm hồng cấp của hắn chứ.
Tên kia cũng lui ra xa theo đồng bọn, đôi mắt ngưng trọng nhìn tên thanh niên trước mặt.
Đăng Dung đặt Cao Thanh Quyên xuống mặt đất, cỡi áo phủ lên người nàng.
Định Nam Đao được hắn cầm bằng hai tay, đôi mắt đỏ ngầu kháo chặt hai tên trước mặt. Linh lực vận chuyển cực hạn.
Dậm chân ra sau lấy đà, hắn tiến lên.
“Dù có Thần Khí trong tay thì ngươi cũng chỉ là một rác rưởi.” Cả hai tên cùng lên tiếng.
“Phần Hỏa Nộ Hống Chưởng.” Cả hai tên cùng lúc vận chuyển linh lực, cùng nhau phối hợp tung ra chưởng pháp tử cấp.
Hai hỏa chưởng phá không tiến ra, chúng cùng nhau hòa làm một bành trướng ra gấp đôi, lấy thế hủy diệt công kích.
Đăng Dung hắn xoay Định Nam Đao một vòng trên không trung rồi chém mạnh lưỡi đao về phía hỏa chưởng.
Một tầng đao khí kim quang hình bán nguyệt chói mắt được chém ra, trên đường nó di chuyển để lại một vết chém dài trên mặt đất.
Đao quang dể dàng chém nát hỏa chưởng. Nó vẫn khí thế tiến tới hai tên kia.
Hai tên kia trừng mắt, lại bất ngờ, đêm nay bọn chúng bất ngờ hơi bị nhiều.
Nhanh nhẹn tách ra hai bên né tránh đao quang.
Đao quang khi thế chém nát một cây cổ thụ trăm tuổi, nhưng nó không dung lại vẫn tiếp tục đốn hạ thêm vài cây cổ thụ nữa mới hết uy lực.
“Hử tiểu tử m,au chết.” một trong hai tên nhanh chóng định thần lao đến định tung chưởng vào đầu hạ sát Đăng Dung.
“Dám đánh con ta, ai cho ngươi lá gan.” Một âm thanh bá đạo quát lên.
Tên hắn y nhân đã tiến sát Đăng Dung, hắn lại thêm bất ngờ, nhưng không thể thu tay lại chạy trốn.
Ầm.
Hỏa chưởng chưa chạm đến mục tiêu, thì một nấm đấm khủng khiếp đã giáng vào lưng của hắn, mặt hắn và mặt đất lập tức chạm nhau.
Mặt đất bị lúng xuống thành một hố nông.
Phun ra một ngụm máu, hắn đã nghĩ thở.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Đăng Dung không kịp hiểu gì.
Một thân ảnh nam tử lực lưỡng, mặt bộ đồ ngủ, đi chân đất đang hướng lưng về phía hắn. Bóng lưng này quá quen thuộc với hắn.
“Dám đánh con trai ta, các ngươi sống quá lâu rồi.” Mạc Hịch cất giọng phẫn nộ, nhìn thấy con trai bị hai tên Linh Tướng đập, thằng nhỏ chỉ mới Linh Sĩ thôi mà bị đánh đến máu đầy mặt.
Mạc Hịch vô cùng tức giận.
“Linh..linh Vương.” Tên kia trợn mắt há mồm.
“Cha để hắn cho con.” Đăng Dung tay cầm trường đao bước lên trước tiến về phía tên hắc y nhân.
“Đăng Dung con…” Như muốn nói thêm gì đó, nhưng khi thấy khí thế con trai của mình, Mạc Hịch lui lại gật đầu ủng hộ con trai.
“Không ổn.” tên hắc y nhân lập tức quay người chỏ chạy.
“Muốn chạy. Yểm Nguyệt Bạch Hùng Trảm.” Hắn xoay đao chém mạnh về phía tên kia.
Lần này nhát chém của hắn không phải lưỡi đao quan bán nguyệt như trước, mà bây giờ là một con Bạch Hùng to lớn uy phong lao ra.
Tốc độ của nó cực nhanh.
AAAAAAAA…
Tiếng thét tên hắc y nhân vang vọng toàn rừng.
Bạch Hùng bắt được hắn, nó cắn xé lưng hắn nhưng vẫn đẫy hắn về phía trước.
Ầm.
Thân thể của hắn va chạm vào thân cây cổ thụ, Bạch Hùng giờ này mới hóa thành đao quang bán nguyệt cắt hắn cùng với cây cổ thụ làm hai.
Tên thứ 3 đã chết.
Đăng Dung vội chạy lại kế bên Cao Thanh Quyên.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nước mắt của hắn trào ra hướng về phụ thân cầu cứu.
“Cha à mau cứu nàng, àng vì cứu con àm bị hai tên kia đánh trọng thương.”
Mạc Hịch tiến đến, truyền một luồng linh khí vào người cô gái.
Sau một lúc.
“Cô gái này thật mạnh mẽ, bị thương đến như vậy vẫn còn ý chí sống rất cao. Ta tạm thời dung linh lực phong tỏa miệng vết thương. Màu mang nàng về nhà chúng ta liệu thương.”
Ông ta bế Cao Thanh Quyên lên, quay sang nhìn thằng con.
“Con trai đến đây ta vác con bay về nhà.”
“Vâng cha.” Hắn một tay cầm đao một tay ôm chặt cổ Mạc Hịch.
Nhưng…
“Thả ta ra đi Đăng Dung.” Mạc Hịch lên tiếng.
“Sao vậy cha, nhanh lên chứ.” Hắn dậm chân, ánh mắt đầy lo lắng nhìn người nữ nhân.
“Thanh đao cảu con quá nặng ta không thể bay về. con chịu khó cầm đao chạy bộ về đi, cha bay về trước, trị thương cho cô gái này.” Mạc Hịch liếc sang đại đao hắn đang cầm.
“Vâng cha, con sẽ chạy về.”
“Được.” Ông ta đạp không mang theo Cao Thanh Quyên rời khỏi khu rừng.
Mạc Đăng Dung tay cầm đại đao chạy theo dưới đất, trong lòng hắn hiện tại có quá nhiều câu hỏi.
Tại sao cha lại là một Linh Vương mà trước giờ dấu hắn ?
Tại sao mình lại sử dụng được thanh đại đao này ?
Còn nàng, nàng là ai ?
Biết bao câu hỏi lướt qua bên trong hắn.
Cứ thế hắn chạy khỏi khu rừng.
Khi tất cả đã rời khỏi, một thanh niên đầu tóc trắng xóa xuất hiện, trên tay hắn là chai bia.
Hắn đi tới trước Ngân Long Thương.
“Định Nam Đao không phải là mục tiêu của ngươi ?”
Một thân ảnh từ phía khu rừng xuất hiện.
Hắn mặc áo choàng đen rộng thùng thình, thanh đại kiếm giắt sau lưng, bên trên có khảm một viên ngọc đỏ.
“Tích Quang, ngươi đúng là âm hồn bất táng.” Hắn cất tiếng, không phân biệt được nam nữ.