Quỷ Long Thần Vương
Chương 37 : HỘI CHỢ.
Ngày đăng: 10:02 31/07/20
Sau bốn ngày thăm ngàn tại Giả Kim Hội, Lê Tư Thành đã hoàn thành bảo cụ cam sắc Roi Tử Đằng cho Tuệ Nghi mà hắn đã thiết kế hôm thi lấy bằng, cùng đồng thời hắn làm ra một con hàng phòng thân dựa theo thiết kế của Thần Phong phái. Thâu Thiên Kiếm mạnh đấy và nó sẽ làm cho kẻ gian chú ý, hiện tại hắn quá yếu để tự vệ.
Mỗi buổi sớm mai hắn đều thức dậy rất sớm vào phòng chế tác mà làm việc tới khi chiều tà, thông qua cô nàng Anh Thư hắn nhận nhiệm vụ và nhờ hệ thống đưa hàng ra cho hắn sao chéphoàn thành công việc.
Đêm về theo đánh giá của Đoàn Thị Điểm thì thằng này lên giường ngủ rất sớm, nhưng thực tế đó chính là thời gian tu luyện của hắn.
Tu luyện ngay trong chính tiềm thức, nhờ có linh hồn vô cùng khủng bố phối hợp cùng Hợp Linh Quyết, hắn rất nhanh tiếp thu được nền tảng của Không Nhẫn vì hắn chỉ có phong và hỏa không thể học Thủy Nhẫn và Lục Nhẫn.
Ngày mai đội hắn sẽ bước vào thi đấu vòng thứ ba.
“Của cậu còn lại là 69 tử linh thạch và 96 long tranh ngọc. Cậu xem kiểm tra và ký vào đây nhé.” Anh Thư đưa cho hắn bản kết toán sản phẩm dài dằn dặt mà hắn đã làm ra trong bốn ngày qua cùng với chiếc nhẫn chứa tiền.
“Coppy past có vài cái bản thiết kế mà được một núi tiền, không vốn lời một đống.” Hắn cười thầm trong lòng.
Hắn liếc qua một vòng cho có lệ sau đó nhanh nhẹn ký tên gữi lại cho cô nàng cùng với mười viên tử linh thạch.
“Cám ơn nha chị Anh Thư.” Để lại một câu, đại gia mới nổi Lê Tư Thành nhanh chân chạy đi.
Mấy ngày qua nhờ có cô nàng đã giúp hắn rất nhiều từ nhận nhiệm vụ. Trả nhiệm vụ, mua thức ăn và cả sắm đồ cho hắn, bộ đồ hắn đang mặc trên người là chính tay nàng mua cho hắn.
Bước ra khỏi hội trường hắn đã thấy Ngọc Anh đợi trước sảnh tầng ba tòa nhà.
Cô nàng trang điểm nhẹ nhàng, với váy trắng tinh khôi cùng áo voan trắng dài tay cách điệu ôm trọn cơ thể đầy đặng nhưng cũng toát lên vẻ ma mị quyến rũ, tóc dài mượt mà rũ sau lưng, chân đi giày cao gót hắn còn để ý thấy chiếc lắc chân xinh xắn của cô nàng, chỉ có thể nói là ngọt canh xương ống đậm đà thịt thăn.
“Chị đến lâu chưa ? Hôm nay chị xinh quá nha.” Hắn đi tới vuốt mái tóc mềm mượt.
Với chiều cao gần met tám tên này cao gần bằng nàng, sơ mi đen tay dài ôm trọn cơ thể lực lưỡng, quần đen dài kết hợp với đôi giày trắng trang nhã, ngủ quan đồng đều nụ cười tỏa nắng ấm áp. Mới không gặp có vài ngày mà tên này thay đổi khá nhiều, phải làm nàng lao mắt nhìn đi nhìn lại vài lần, mỗi lần gặp nhau là tên này lại mang cho nàng một cảm giác mới lạ...
“Trông cũng không tệ.” Cô nàng vươn tay sửa lại cổ áo và xoăn cả tay áo cho hắn.
“Mấy hôm nay chị có nhiệm vụ mới à ?” Tư Thành bất chợt nhìn thấy vết xước trên vai phải cô nàng dù được cô nàng khéo léo che đậy. Làm sao che đậy được trước một thằng chuyên dùng hồn lực địa hàng gái chứ.
Nàng kẻ gật đầu, ánh mắt hơi đổi. “Mới giải quyết một tên đại gia linh tướng, có sở thích sưu tầm các bé gái làm nô lệ.” Giọng nói cô nàng có chút sát khí, hơi mờ nhạt nhưng Tư Thành cảm nhận được.
“Bại hoại đó chết ngàn lần không tiếc.” Tư Thành bất chợt ôm cô nàng vào lòng xoa dịu tâm trạng của cô nàng, hắn thầm mắng bản thân lại nhắc đến chuyện không vui.
Cô nàng cũng tùy ý để hắn động chạm vào cơ thể mình, bờ vai hắn rắn chắc và ấm áp thế này sao ?
Được động chạm vào da thịt mơm mởn, được ngữi hương thơm dịu mát đầy mê hoặc hắn lại nghĩ ngay đến cõi thần tiên cô nàng và thằng mắc dậy phản chủ, dâm dục vô đạo dưới quần lập tức biến hình, tì thẳng vào bụng dưới cô nàng...
Ngọc Anh cũng cảm nhận được nên lui ra xa, quay lưng lại với hắn mà mặt đỏ như trái táo.
“Dạo hội chợ nào.” Hắn hơi xấu hổ vội chuyển đánh trống lãng...
Nắm tay cô nàng kéo đi hòa vào dòng người náo nhiệt.
Hắc y công tử sánh bước bên bạch y tiểu thư thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ...
“Không khí thật náo nhiệt quá ha.” Tư Thành nắm tay Ngọc Anh mà hai mắt đảo khắp toàn trường.
Tầng trệt rộng cả ngàn mét vuông với cả ngàn gian hàng bày bán vô số loại mặt hàng từ bảo khí, linh thạch, khoáng thạch, hợp kim, đồ gia dụng, trang sức, trang phục, cốc nguyệt sang đến cả đồ lót nam nữ cũng có... Đa số là hàng hồng cấp, lác đác một vài gian hàng có tử cấp. Còn hàng cam sắc thì được lồng kính có người bảo vệ chỉ được nhìn không được sờ và nơi đó thu hút nhiều người nhất, bọn họ chỉ biết đứng nuốt nước bọt ngắm nhìn bởi nhìn cái giá của nó dù cho có làm lụng cả vài trăm năm cũng không đủ mua.
Các loại linh quả cùng kỳ trân dị vật từ ngàn năm đến vạn năm với đủ mọi công dụng trợ giúp tu luyện được mấy đại gia đưa ra lồng kính thuê linh vương bảo vệ để triễn lãm cho khách đến nhìn chơi.
Mua chúng ư ?
Mơ đi cưng, anh mang ra khè chơi á.
“Hôm nay ngày cuối hội chợ và cũng là cuối tuần đương nhiên thu hút nhiều sự quan tâm rồi.” Cô nàng nhẹ thanh.
Dạo quanh các quầy hàng cả nửa giờ nhưng chả có nổi món nào lọt vào mắt cả hai.
“A chị Ngọc Anh.” Âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng đôi nam nữ...
Tuyết Nữ nhí nhảnh chạy lại nơi Ngọc Anh cùng Tư Thành và theo sau cô nàng là Lê Hoàn.
“Ơ, ơ ơ ? Hai người đi chung với nhau cơ à ?” Cô nàng cười lên giảo hoạt khi thấy Tư Thành.
“Lê Hoàn ?”
“Lê Tư Thành ?”
Lê Hoàn ánh mắt di chuyển từ Tư Thành sang Ngọc Anh rồi lại từ cô nàng sang thằng khứa này, rồi lại nhìn vào đôi bàn tay đang nắm kia mà máu nóng nổi lên, từng bông hoa tuyết hiện rồi vỡ tan xung quanh hắn.
“Lụ mẹ, nay quên cúng cô hồn.” Tư Thành chữi thề trong lòng, hắn cũng liếc qua tên này và Tuyết Nữ một vòng, sau đó dời ánh mắt sang Ngọc Anh. Càng nắm chặt tay nàng, trêu tức thằng khứa phá đám.
“Thiếu chủ, Tuyết Nữ.” Ngọc Anh gật đầu chào hắn, trong lòng cô nàng có một tia khó sử khi gặp hắn nơi này mà thằng Tư Thành lại nắm chặt tay nàng không buôn.
“Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau.” Lê Hoàn chủ động đưa tay ra, ánh mắt đầy địch ý.
“Sự trùng hợp mà không ai mong muốn.” Hắn chìa tay phải ra đáp lại.
Bốn ánh mắt nhìn nhau không rời, đôi lúc còn có tia lửa phát ra.
Ngọc Anh phì cười, kẽ đá vào chân hắn với ý chỉ nhẹ tay với Lê Hoàn thôi, theo nàng suy đoán cánh tay phải của hắn cũng là một bảo khí.
Và ở góc nhìn nào đó thì cô nàng đã đúng, cánh tay phải của hắn là một bảo khí do âm ti khí bị hắn biến đổi kết hợp cùng thần lực tạo ra.
Nhưng cái thúc chân của cô nàng lại làm máu ghen của hắn nổi lên, hắn cười tươi châm chọc Lê Hoàn đồng thời vận thêm chút lực.
Một cái bắt tay giao lưu mang đầy đau đớn cho Lê Hoàn.
Buôn tay nhau ra. Bàn tay Lê Hoàn tím rịm, hắn ăn đủ thiệt thòi dù vận linh lực phòng ngự cũng bị tên này dể dàng phá vỡ.
“Hôm nay chị nói có việc bận, bận với tên này ?” Lê Hoàn đỏ mặt nhìn cô nàng lên tiếng.
“Chị...” Cô nàng ấp úng...
“Thì sao nào ? Ảnh hưởng tới tiền sáng của ngươi hả ?” Tư Thành gắt lại, giải vây cô nàng.
“Giờ thì chưa nhưng sắp tới thì có ảnh hưởng chút ít rồi.” Câu đáp trả vu vơ của Lê Hoàn tuy binhg thường nhưng khi sét lại chính là một lời đe dọa.
Mày tiêu rồi Thành tao lấy tiền thuê sát thủ chơi mày đấy.
“Tới thì tiếp thôi, tao đâu ngán.” Và Lê Tư Thành cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của hắn mà đáp trả. Mặc dù trong lòng hắn sợ vãi cức nhưng trước mặt Ngọc Anh phải ra dáng nam nhi đầu đội trời chân mang giày...
“Thôi bỏ qua đi, đã gặp rồi thì cùng đi.” Ngọc Anh cất lời hòa giải.
Cả bọn bốn đứa cùng đi với nhau. Hai tên đi đầu cứ liên tục lườm nhau nếu nơi đây không phải nơi công cộng chắc hai thằng đã lấy hàng chơi nhau...Còn hai cô gái theo sao chỉ biết lắc đầu.
“A chiếc lắc kia xinh quá, rất hợp với chị Ngọc Anh đó nha.” Tuyết Nữ chợt nhìn thấy một chiếc lắc xinh xắn thì nãy ra trò đùa xua đi không khí căng như dây đàn.
Chỉ một câu đùa của Tuyết Nử đã khai màu cho một cuộc chiến trong sự chưng hửng của Ngọc Anh.
“Ông chủ giá chiếc lắc này bao nhiêu ?” Cả hai tên đồng thanh cùng chỉ vào chiếc lắc tay bằng ngọc thạch xinh sắn trên một gian hàng đồ cổ.
Lão chủ hàng nhìn thấy có khách lập tức tươi cười hớn hở.
“Các vị thật biết nhìn hàng, chiếc lắc này là hàng hiếm đấy nha...”
“Bớt nói nhảm. Giá bao nhiêu ?” Cả hai tên ăn ý đồng thanh, từng lời nhấn nhá dều giống nhau, bốn ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương như muốn bem nhau.
Lão liếc ngang liếc dọc hai tên hỏi giá và hai cô gái xinh xắn phía sau, "hai thằng sĩ gái, không chém hai bây tao không phải họ Gian.”
“Vâng...vâng... hai vị thiếu gia, giá chỉ mười Tử Linh Thạch.” Lão hớn hở ra giá, cái giá gấp mười lần giá mà lão đã mua từ một tên khảo cổ nghèo khó.
“Hai mươi tử linh thạch.” Lê Hoàn nghiến răng, hắn muốn chiếc lắc này, nó không thể lọt vào tay thằng kia.
“Bốn mươi.” Tư Thành chỉ phun ra hai từ, tên này muốn chiếc lắc bởi vì trên mặt đá của nó là một văn trận cổ mà mấy hôm nay hắn đã học được trong chiếc huy hiệu, chỉ những kẻ có kinh nghiệm lâu năm và pháp bảo chuyên dụng mới có thể biết được sự tồn tại của văn trận, và hệ thống đã xác nhận với hắn đúng là có văn trận. Vốn tính nhiều chuyện hắn muốn xem trong đó chứa những gì và hơn hết là chọc thằng mặt thộn kế bên.
“Một trăm.” Lê Hoàn nhìn hắn đáp lại. “Nghe đồn có thằng ngủ nào đó chơi nổi mới cúng phờ ri mười long tranh ngọc cho quỷ ăn nhậu của Giã Kim Hội.”
Tư Thành chỉ đưa hai ngón tay lên thay cho lời nói, dù thực ra thứ hắn muốn đưa lên là viên kim cương huy hiệu chứng nhận Thánh Sư kia.
Lê Hoàn đáp lại với một bàn tay năm ngón, mày thích thì tao chiều.
Hai bàn tay mười ngón được Tư Thành ra giá, gì chứ mấy tháng trước anh mày nghèo thật còn giờ tiền đối với tao là phù du thôi.
Vũ Ngọc Anh và Tuyết Nữ đứng nhìn hai thằng điên đốt của mà không nói nên lời.
Kẻ vui nhất đương nhiên là lão chủ hàng, chiếc lắc có giá một tử linh thạch sau khi rơi vào cuộc giao đấu của hai thằng sĩ gái đã vượt qua cả trăm lần.
“Năm long tranh ngọc, khỏi trả giá.” Một giọng nói khàn khàn vang lên cừng với đó là năm viên long tranh ngọc ném thẳng vào mặt tên trưởng quầy.
Tên trưỡng quầy vôi vàng bắt lấy nang niu từng viên tranh ngọc, hai mắt rưng rưng.
Cả hai thằng cùng nhìn về thằng phá đám nào kia...
Tên thanh niên cao ráo, thân hình cũng tạm được, đầu tóc bạc trắng, gương mặt chán đéo thèm nói, trên môi nở nụ cười tà mị... Ồ, thằng khứa này nắm tay một con nhỏ xinh vãi linh hồn, cả hai thằng liếc mắt nhìn con nhỏ đó từ trên xuống dưới lại từ dưới lên, sau đó vẫn vẻ mặt ấy hai thằng cùng quay lại nhìn Ngọc Anh ngắm nghía đôi chút rồi lại quay sang cô nàng.
Có cái gì đó ở con nhỏ này mà Tư Thành cảm giác khá quen thuộc nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác gì đó khó nói nên lời...
Trong ba năm qua, Cao Thanh Quyên đã thay đổi rất nhiều khác xa hoàn toàn với Cao Thanh Quyên trong quá khứ, huyết thống Thần Tộc cao quý được thức tĩnh, tu luyện lên đến Hoàng Sắc Pháp Sư giúp cô nàng lột xác ngày càng xinh đẹp quý phái hơn, cộng với nét phong tình xuân sắc của vị thiếu phụ mĩ nhơn làm người khác phải ngước nhìn.
“Vợ tao.” Tích Quang nhẹ nhàng phun hai từ trừng mắt nhìn hai thằng ôn con.
Cao Thanh Quyên ôm lấy cánh tay Tích Quang mà gương mặt hơi đỏ.
Cả hai thằng cùng nhìn nhau thở dài...
Ngọc Anh có một tia ghen tuông trong ánh mắt, cả hai thằng khứa này đang so sánh sắc đẹp của cô nàng và vợ người ta sao ?
“Năm viên long tranh đó, mày thích thì mua đi, tao té. Hôm nay đi không mang theo nhiều tiền.” Lê Hoàn hướng hắn cất lời.
“Nghèo nói mẹ đi, bày đặt không đủ tiền.” Tư Thành được nước sĩ nhục đối thủ.
“Mười viên long tranh nha.” Hắn móc ra cái thẻ ngân hàng phe phẩy trước mặt Tích Quang và Lê Hoàn
Lão trưỡng quầy chính thức chết lặng...
“Chị không thích chiếc lắc này đâu nha.” Ngọc Anh niếu tay hắn, cô nàng cứ tưởng hắn đốt cả một gia tài vì mình nhưng cô nàng đâu biết thằng này còn có mục đích khác.
“Nhưng em thích !” Hắn cười với cô nàng đồng thời ném cho Lê Hoàn một cái nhìn chọc tức.
Lê Hoàn thầm hận mình không mang đủ tiền, điện thoại xuất hiện trên tay hắn, nếu thằng này còn chọc nữa hắn sẵn sàng gọi người mang tiền đến khô máu.
Cao Thanh Quyên ánh mắt tò mò đảo qua Ngọc Anh, cô nàng này là gì với hắn đây ? Cô gái kia hôm nay không theo hắn à ?
“Năm mươi long tranh.” Tích Quan nhẹ đưa giá cao gấp năm lần.
Đối với cái tính tiêu tiền này của Tích Quang, Cao Thanh Quyên đã quá quen thuộc, lần nào hỏi hắn sao tiêu tiền như rác thì cô nàng chỉ nhận được hai từ duy nhất “Anh Giàu!”
Lão trưỡng quầy tay run rẫy cho vào túi lấy ra hộp thuốc hạ huyết áp mà cho vào mồm nhai nhóp nhép. Một chiếc lắc mua với giá một tử linh thạch bán ra với giá năm mươi long tranh ngọc gấp bao nhiêu lần gã cũng ứ buồn tính, chỉ biết mình sắp đổi đời mẹ rồi.
“Đồ vừa mắt vợ tao thì dù có là hoàng đế đế quốc cũng không dám giành đâu.” Tích Quang nói lên sự thật đe dọa chứ không hề chém gió, với thân phận của hắn ở tinh cầu này muốn gì là được đó, những kẻ ngang cơ hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tuyết Nữ, Lê Hoàn cùng Ngọc Anh hô hấp hơi ánh mắt khác lạ nhìn hắn, tên thanh niên trước mặt họ hoàn toàn không có chút khí thế nào nhưng lời nói của hắn lại trừng kích vào tiềm thức những người xung quanh.
“Xạo chó, để tao chơi với mày tới cùng.” Lê Tư Thành chữi thầm trong bụng, gương mặt đanh lại.
Cả bọn nín thở chờ đợi cái giá hắn phán ra.
“Hắn không xạo đâu, một Quỷ Đế thứ thiệt đó.” Hệ thống giọng nói nghiêm túc.
“Quỷ Đế ? Là Quỷ Tộc cấp linh đế hả ?” Tư Thành bắt đầu hiện tượng máu rời não.
“Là Quỷ Tộc cấp độ Thần Đế, chuẩn bán thần. Một cái ánh mắt của hắn mày có thể đi đời nhà ma ngay.” Hệ thống thanh minh.
“Dạ mời anh chị, em lỡ dại.” Hắn đưa tay làm hành động mời, chủ động nhường đường đôi vợ chồng trẻ mà gương mặt trắng xóa cất không còn giọt máu.
“Chơi ngu lấy tiếng rồi Thành ơi !” Hắn tự chữi mình.
Ba cái mồm há to trước pha thay đổi thái độ tốc hành của thằng này... vài giây trước còn mạnh mồm lắm cơ mà ?
Tích Quang ném cho hắn cái ánh nhìn khó hiểu, mình chỉ mới nói vu vơ thôi mà, còn chưa bộc phát chút thực lực nào mà thằng khứa này đã sợ trắng mặt vậy ?
Cao Thanh Quyên đối với thái độ của tên này thay đổi đột ngột, cô nàng như suy nghĩ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ là hắn và hắn cũng có thứ đó ?
“Anh chị mua sắm vui vẻ nhé!” Hắn cười tươi, nhanh tay nắm lấy tay Lê Hoàn rời đi trong ánh mắt muốn loài ra ngoài của Ngọc Anh và Tuyết Nữ.
“Lý Gia Khánh.” Cao Thanh Quyên gọi to muốn xác nhận thân phận của hắn.
Nhưng Lê Tư Thành chỉ biết nắm tay người mà hắn cho là Ngọc Anh chạy khỏi tên Quỷ Đế đó càng xa càng tốt.
Hai cô nàng cũng nhanh chóng đuổi theo…
“Thằng đó là Lê Tư Thành đúng không vợ yêu ?” Tích Quang ném cho lão chủ hàng một bọc long tranh ngọc.
“Chắc vậy.” Cô nàng nhún vai đáp lời.
“Hàng của quý khách đây ! tiểu thư và công tử là cặp đôi đẹp nhất mà cả đời này gặp được.” Lão chủ hàng cung kính tột độ gói gém chiếc lắc giao cho vị tiểu thư mà hắn thấy đẹp nhất thế gian, giờ Tích Quang có bắt hắn giết vợ bỏ con hắn cũng làm…
“Hơi lạ nhỉ, hắn là Nhân Tộc mà ta.” Tích Quang vuốt cằm.
“Lạ gì cơ ?”
“Trên người thằng đó có mùi của thằng rồng nghiêm túc trời đánh thánh đập thích loạn luân kia.”
“Hắc Xì !” “Hắc Xì !”. Ở một nơi cách đó không xa, vị bán thần Long Đế duy nhất của Long Tộc ách xì liên tục…
“Ý anh là hắn có mùi của Long Đế ?”
“Ừ, anh khá nhạy cảm với mùi thằng đó.”
“Thú vị đó ha.”
“Cái văn tự này nhìn quen quá ta.” Tích Quang vừa đi vừa ngắm nghía mặt chiếc lắc.
“Để em nghiên cứu cho.” Cô nàng giật lấy chiếc lắc rồi đeo lên tay ngay.
“Mà nè, sao anh không cho em học giả kim hở ?”
“Em có nguyên một kho đồ rồi, cần quái gì mà phải học. Cái em cần là kỹ năng thăng cấp và sửa chữa nguyên liệu của đoán tạo thuật.” Hắn nhéo mũi cô nàng.
Lê Hoàn bị Tư Thành dùng lực kéo chạy dù có lên tiếng chữi rủa nhưng thằng này không hề dừng lại.
“Sao hôm nay toàn gặp cô hồn không vậy trời ?” Hắn chữi thầm trong bụng vì có “Ngọc Anh” kế bên, sợ làm vỡ hình tượng đẹp trai thanh lịch vô địch khắp vũ trụ mà hắn tạo dựng mấy ngày qua.
Vì hắn dùng tay phải, cái tay băng bó không cảm giác nên chả phân biệt được con mẹ gì, hơn nữa còn vận lực đủ mạnh để kéo cô nàng đi vì hắn nghĩ tay trái nàng có Vũ Ngọc Điệp Thủ có thể giảm tải áp lực mà hắn tấn công. Còn những tiếng chữi bới văng vẳng bên tai của Lê Hoàn thì hắn nghe đó, nhưng trong não lại suy nghĩ là thằng khứa này tức giận đuổi theo vì mình kéo Ngọc Anh đi.
“Hờ...hờ... thoát rồi.” Hắn thở hồng hộc ngã người lên thảm cỏ xanh bên ngoài tòa nhà.
Lê Hoàn cũng nằm xuống thở gấp, bàn tay trái đau điếng, thằng khứa này đúng là vũ phu.
“Chị ổn chứ ?” Hắn quay qua đối diện với “Ngọc Anh”.
“Ổn con mẹ mày chứ ổn.” Lê Hoàn hai mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
“Quát đờ heo ? Sao lại là mày ? Ngọc Anh đâu ?” Tư Thành ánh mắt mong lung khó hiểu.
“Thằng khốn, mày kéo tao chạy nãy giờ.”
“Vãi đái.” Hắn chữi đổng lên.
Lê Hoàn không nói không rằng đứng dậy rút Tuyết Tẩu từ trong ngực ra.
Tư Thành cũng nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm katana mà hắn làm trong mấy hôm nay.
Hai tên lăm le thủ thế chỉ cần một dấu hiệu là sẽ lao vào nhau.
“Tư Thành, thiếu chủ.” Tiếng Ngọc Anh từ xa chạy lại, bên cạnh cô nàng là Tuyết Nữ.
Dấu hiệu đến rồi !
Hai thằng vẫn ánh mắt đó, thu lại hàng nóng tươi cười bắt tay nhau như chưa hề sảy ra việc gì.
Mặc dù đang nóng nhưng trước mặt Ngọc Anh, Lê Hoàn không muốn ra tay với tình địch.
Tư Thành cũng thế, hắn phải là một anh hùng rộng lượng trong mắt nàng ý.
“Vừa rồi là chuyện gì thế hả ?” Tuyết Nữ lên tiếng khó hiểu.
“Em lỡ dại đụng nhầm đối tượng rồi. Tên đó là Quỷ Đế.” Hắn khó khăn cất lời.
Quỷ Đế ! Cả tinh cầu này chỉ có một nhân vật thôi.
Một cơn gió lạnh buốt quét qua bốn người bọn họ, dù ba người Ngọc Anh có tu luyện băng thuộc tính thì cũng thấy lạnh gáy.
“Mày...mày chắc...chứ ?” Lê Hoàn miệng khô lưỡi đắng.
“Chuẩn bán thần.” Tư Thành xác nhận.
“Ê, thằng đó tên gì mày biết hem ?” Hắn hỏi hệ thống.
“Quỷ Đế Tích Quang, một cựu tứ hoàng.”
Hắn lập lại lời hệ thống như minh chứng cho ba người còn lại.
“Hèn gì ông ta nói những thứ vợ ông ta muốn đến cả hoàng đế đế quốc củng phải nhường.” Ngọc Anh và Tuyết Nữ nhìn vào tòa nhà mà kinh hãi nhưng cũng đầy hâm mộ. Cô nàng vừa một nhân vật vĩ đại trong lịch sử tinh cầu và chuẩn soái ca đốt tiền chiều vợ.
Không biết cô gái kia là nhân vật cỡ nào mà được Quỷ Đế
“Một nhân vật kinh dị như thế mà xuất hiện ở đây cơ à ?” Lê Hoàn hơi hoảng sợ, nhớ lại chỉ một lời nói của tên thanh niên đó mà làm cho hắn phải chân run tay lạnh.
“May mà tao nhớ kịp không là ăn cám thật rồi.” Tư Thành vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn ngã người ra bãi cỏ.
Bỗng từ xa vọng lại tiếng sáo nghe mê li hấp dẫn.
Cả bốn cùng nhìn qua, từ xa xa có một tên nào đó ngồi trên chiếc ghế gỗ thổi sáo, kế bên hắn là thứ gì đó đang lơ lửng...
Cả bọn tò mò tiến lại...
Càng tiến lại gần cái tên đang thổi sáo, khi nghe âm thanh càng gần thì cả bốn thay đổi sắc mặc nhanh chóng.
Một điệu sáo lập đi lập lại, tiếng sáo như mô phỏng một con dở người đang bị viêm họng, lúc thì rên rỉ lúc lại rú lên khùng khục, lâu lâu cái sáo lại đánh bass bụp một cái, là do nước bọt của tên thổi sáo chảy vào...
Lê Tư Thành làm ra một bộ mặt khó coi vô cùng, hắn cố gắng bấu véo vào đùi mình để không phải phá lên cười như thằng động kinh khi nghe cái âm thanh quái thai từ thằng kia thổi ra.
Kế bên hắn Lê Hoàn cũng y chang, Tuyết Nữ phải che miệng ôm bụng nín cười trong đau khổ, duy chỉ có Ngọc Anh bình tĩnh lạ thường.
Tên thanh niên mặt mũi tầm thường ngừng thổi, hắn đưa cặp mắt ếch đảo quanh bốn tên Tư Thành...
Nhìn chán chê, hắn lại giơ sáo lên thổi tiếp…
Tư Thành cùng Lê Hoàn dán chạt mắt vào khối kim loại ánh vàng đang xoay đều theo quỷ tích.
“Kim Tự Tháp.” Tư Thành thốt lên, đó là những gì hắn đang nghĩ đến.
Tên thanh niên vẫn ngồi thổi lên khúc nhạc khốn nạn, bốn đứa này hắn không quan tâm.
Khối kim loại hình chóp tứ giác ánh vàng trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào, linh khí được nó hấp thu và chuyển hóa…
“Có thể hấp thu và chuyển hóa linh khí luôn sao ? Mặt đáy là thổ, bốn mặt bên lần lượt là hỏa, thủy, mộc và kim. Đúng là đồ tốt.” Lê Hoàn rất có kiến thức về giã kim hắn chỉ vào từng mặt và nói ra thuộc tính.
“Thiếu chủ giỏi quá.” Tuyết Nữ vỗ tay khen ngợi.
Cô nàng Ngọc Anh đưa mắt nhìn sang Tư Thành, tên này cứ trầm ngâm suy tư gì đó.
“Chỉ là đồ bỏ đi.” Sao khi ngó nghiên các kiểu và tham khảo qua hệ thống chất liệu của khối kim tự tháp Tư Thành phán chắc nịch.
Tên thanh niên vẫn thổi sáo, không quan tâm.
“Cái gì mà đổ bỏ đi ? Đây là bảo cụ cấp độ tử cấp đó, không biết thì dựa cột mà nghe.” Lê Hoàn gắt lại.
“Vậy ta hỏi ngươi, cái kim tự tháp này có bao nhiêu đỉnh ?”
“Đương nhiên là năm.”
“Mỗi một đỉnh bao nhiêu thuộc tính dồn lại ?”
“Đỉnh chóp là buốn thuốc tính, các đỉnh đáy là ba.”
“Bao nhiêu cạnh chung ?”
“Tám cạnh chung và mỗi cạnh sẽ có hai thuộc tính.”
“Vậy đó, cái này bỏ đi chính là ở đó.”
Lê Hoàn liếc mắt nhìn hắn, “Không cần lấy tiền sáng thuê sát thủ đích thân tao sẽ dẫn anh em sử mày, sáng giờ mày làm tao gai lắm rồi.” Hắn nghiến răng, nhăn mặt.
“Này nhé, cái kim tự tháp này sẽ là bảo cụ cam sắc nếu như nó có thêm bộ phận chuyển hóa năng lượng tương sinh bên trong. Hiện tại nó chỉ là một khối hợp kim với các ngũ hành tương khắc không hề có sự cân bằng thuộc tính.” Tư Thành diễn giải.
“Ngươi thỉ cần cho một tí xíu thuộc tính nào đó vô làm mất cân bằng ngủ hành thì lập tức nó sẽ phát nổ ngay. Cái này dùng để chế tạo boom sẽ ngon ăn nhất.”
Tên thanh niên dừng lại giai điệu khốn khổ đưa mắt nhìn qua Tư Thành.
“Ngươi là Thánh Sư Lê Tư Thành ?” Gã bật thốt ra lời nói như đến từ một nơi xa xăm nào đó.
Mỗi buổi sớm mai hắn đều thức dậy rất sớm vào phòng chế tác mà làm việc tới khi chiều tà, thông qua cô nàng Anh Thư hắn nhận nhiệm vụ và nhờ hệ thống đưa hàng ra cho hắn sao chéphoàn thành công việc.
Đêm về theo đánh giá của Đoàn Thị Điểm thì thằng này lên giường ngủ rất sớm, nhưng thực tế đó chính là thời gian tu luyện của hắn.
Tu luyện ngay trong chính tiềm thức, nhờ có linh hồn vô cùng khủng bố phối hợp cùng Hợp Linh Quyết, hắn rất nhanh tiếp thu được nền tảng của Không Nhẫn vì hắn chỉ có phong và hỏa không thể học Thủy Nhẫn và Lục Nhẫn.
Ngày mai đội hắn sẽ bước vào thi đấu vòng thứ ba.
“Của cậu còn lại là 69 tử linh thạch và 96 long tranh ngọc. Cậu xem kiểm tra và ký vào đây nhé.” Anh Thư đưa cho hắn bản kết toán sản phẩm dài dằn dặt mà hắn đã làm ra trong bốn ngày qua cùng với chiếc nhẫn chứa tiền.
“Coppy past có vài cái bản thiết kế mà được một núi tiền, không vốn lời một đống.” Hắn cười thầm trong lòng.
Hắn liếc qua một vòng cho có lệ sau đó nhanh nhẹn ký tên gữi lại cho cô nàng cùng với mười viên tử linh thạch.
“Cám ơn nha chị Anh Thư.” Để lại một câu, đại gia mới nổi Lê Tư Thành nhanh chân chạy đi.
Mấy ngày qua nhờ có cô nàng đã giúp hắn rất nhiều từ nhận nhiệm vụ. Trả nhiệm vụ, mua thức ăn và cả sắm đồ cho hắn, bộ đồ hắn đang mặc trên người là chính tay nàng mua cho hắn.
Bước ra khỏi hội trường hắn đã thấy Ngọc Anh đợi trước sảnh tầng ba tòa nhà.
Cô nàng trang điểm nhẹ nhàng, với váy trắng tinh khôi cùng áo voan trắng dài tay cách điệu ôm trọn cơ thể đầy đặng nhưng cũng toát lên vẻ ma mị quyến rũ, tóc dài mượt mà rũ sau lưng, chân đi giày cao gót hắn còn để ý thấy chiếc lắc chân xinh xắn của cô nàng, chỉ có thể nói là ngọt canh xương ống đậm đà thịt thăn.
“Chị đến lâu chưa ? Hôm nay chị xinh quá nha.” Hắn đi tới vuốt mái tóc mềm mượt.
Với chiều cao gần met tám tên này cao gần bằng nàng, sơ mi đen tay dài ôm trọn cơ thể lực lưỡng, quần đen dài kết hợp với đôi giày trắng trang nhã, ngủ quan đồng đều nụ cười tỏa nắng ấm áp. Mới không gặp có vài ngày mà tên này thay đổi khá nhiều, phải làm nàng lao mắt nhìn đi nhìn lại vài lần, mỗi lần gặp nhau là tên này lại mang cho nàng một cảm giác mới lạ...
“Trông cũng không tệ.” Cô nàng vươn tay sửa lại cổ áo và xoăn cả tay áo cho hắn.
“Mấy hôm nay chị có nhiệm vụ mới à ?” Tư Thành bất chợt nhìn thấy vết xước trên vai phải cô nàng dù được cô nàng khéo léo che đậy. Làm sao che đậy được trước một thằng chuyên dùng hồn lực địa hàng gái chứ.
Nàng kẻ gật đầu, ánh mắt hơi đổi. “Mới giải quyết một tên đại gia linh tướng, có sở thích sưu tầm các bé gái làm nô lệ.” Giọng nói cô nàng có chút sát khí, hơi mờ nhạt nhưng Tư Thành cảm nhận được.
“Bại hoại đó chết ngàn lần không tiếc.” Tư Thành bất chợt ôm cô nàng vào lòng xoa dịu tâm trạng của cô nàng, hắn thầm mắng bản thân lại nhắc đến chuyện không vui.
Cô nàng cũng tùy ý để hắn động chạm vào cơ thể mình, bờ vai hắn rắn chắc và ấm áp thế này sao ?
Được động chạm vào da thịt mơm mởn, được ngữi hương thơm dịu mát đầy mê hoặc hắn lại nghĩ ngay đến cõi thần tiên cô nàng và thằng mắc dậy phản chủ, dâm dục vô đạo dưới quần lập tức biến hình, tì thẳng vào bụng dưới cô nàng...
Ngọc Anh cũng cảm nhận được nên lui ra xa, quay lưng lại với hắn mà mặt đỏ như trái táo.
“Dạo hội chợ nào.” Hắn hơi xấu hổ vội chuyển đánh trống lãng...
Nắm tay cô nàng kéo đi hòa vào dòng người náo nhiệt.
Hắc y công tử sánh bước bên bạch y tiểu thư thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ...
“Không khí thật náo nhiệt quá ha.” Tư Thành nắm tay Ngọc Anh mà hai mắt đảo khắp toàn trường.
Tầng trệt rộng cả ngàn mét vuông với cả ngàn gian hàng bày bán vô số loại mặt hàng từ bảo khí, linh thạch, khoáng thạch, hợp kim, đồ gia dụng, trang sức, trang phục, cốc nguyệt sang đến cả đồ lót nam nữ cũng có... Đa số là hàng hồng cấp, lác đác một vài gian hàng có tử cấp. Còn hàng cam sắc thì được lồng kính có người bảo vệ chỉ được nhìn không được sờ và nơi đó thu hút nhiều người nhất, bọn họ chỉ biết đứng nuốt nước bọt ngắm nhìn bởi nhìn cái giá của nó dù cho có làm lụng cả vài trăm năm cũng không đủ mua.
Các loại linh quả cùng kỳ trân dị vật từ ngàn năm đến vạn năm với đủ mọi công dụng trợ giúp tu luyện được mấy đại gia đưa ra lồng kính thuê linh vương bảo vệ để triễn lãm cho khách đến nhìn chơi.
Mua chúng ư ?
Mơ đi cưng, anh mang ra khè chơi á.
“Hôm nay ngày cuối hội chợ và cũng là cuối tuần đương nhiên thu hút nhiều sự quan tâm rồi.” Cô nàng nhẹ thanh.
Dạo quanh các quầy hàng cả nửa giờ nhưng chả có nổi món nào lọt vào mắt cả hai.
“A chị Ngọc Anh.” Âm thanh trong trẻo vang lên sau lưng đôi nam nữ...
Tuyết Nữ nhí nhảnh chạy lại nơi Ngọc Anh cùng Tư Thành và theo sau cô nàng là Lê Hoàn.
“Ơ, ơ ơ ? Hai người đi chung với nhau cơ à ?” Cô nàng cười lên giảo hoạt khi thấy Tư Thành.
“Lê Hoàn ?”
“Lê Tư Thành ?”
Lê Hoàn ánh mắt di chuyển từ Tư Thành sang Ngọc Anh rồi lại từ cô nàng sang thằng khứa này, rồi lại nhìn vào đôi bàn tay đang nắm kia mà máu nóng nổi lên, từng bông hoa tuyết hiện rồi vỡ tan xung quanh hắn.
“Lụ mẹ, nay quên cúng cô hồn.” Tư Thành chữi thề trong lòng, hắn cũng liếc qua tên này và Tuyết Nữ một vòng, sau đó dời ánh mắt sang Ngọc Anh. Càng nắm chặt tay nàng, trêu tức thằng khứa phá đám.
“Thiếu chủ, Tuyết Nữ.” Ngọc Anh gật đầu chào hắn, trong lòng cô nàng có một tia khó sử khi gặp hắn nơi này mà thằng Tư Thành lại nắm chặt tay nàng không buôn.
“Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau.” Lê Hoàn chủ động đưa tay ra, ánh mắt đầy địch ý.
“Sự trùng hợp mà không ai mong muốn.” Hắn chìa tay phải ra đáp lại.
Bốn ánh mắt nhìn nhau không rời, đôi lúc còn có tia lửa phát ra.
Ngọc Anh phì cười, kẽ đá vào chân hắn với ý chỉ nhẹ tay với Lê Hoàn thôi, theo nàng suy đoán cánh tay phải của hắn cũng là một bảo khí.
Và ở góc nhìn nào đó thì cô nàng đã đúng, cánh tay phải của hắn là một bảo khí do âm ti khí bị hắn biến đổi kết hợp cùng thần lực tạo ra.
Nhưng cái thúc chân của cô nàng lại làm máu ghen của hắn nổi lên, hắn cười tươi châm chọc Lê Hoàn đồng thời vận thêm chút lực.
Một cái bắt tay giao lưu mang đầy đau đớn cho Lê Hoàn.
Buôn tay nhau ra. Bàn tay Lê Hoàn tím rịm, hắn ăn đủ thiệt thòi dù vận linh lực phòng ngự cũng bị tên này dể dàng phá vỡ.
“Hôm nay chị nói có việc bận, bận với tên này ?” Lê Hoàn đỏ mặt nhìn cô nàng lên tiếng.
“Chị...” Cô nàng ấp úng...
“Thì sao nào ? Ảnh hưởng tới tiền sáng của ngươi hả ?” Tư Thành gắt lại, giải vây cô nàng.
“Giờ thì chưa nhưng sắp tới thì có ảnh hưởng chút ít rồi.” Câu đáp trả vu vơ của Lê Hoàn tuy binhg thường nhưng khi sét lại chính là một lời đe dọa.
Mày tiêu rồi Thành tao lấy tiền thuê sát thủ chơi mày đấy.
“Tới thì tiếp thôi, tao đâu ngán.” Và Lê Tư Thành cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của hắn mà đáp trả. Mặc dù trong lòng hắn sợ vãi cức nhưng trước mặt Ngọc Anh phải ra dáng nam nhi đầu đội trời chân mang giày...
“Thôi bỏ qua đi, đã gặp rồi thì cùng đi.” Ngọc Anh cất lời hòa giải.
Cả bọn bốn đứa cùng đi với nhau. Hai tên đi đầu cứ liên tục lườm nhau nếu nơi đây không phải nơi công cộng chắc hai thằng đã lấy hàng chơi nhau...Còn hai cô gái theo sao chỉ biết lắc đầu.
“A chiếc lắc kia xinh quá, rất hợp với chị Ngọc Anh đó nha.” Tuyết Nữ chợt nhìn thấy một chiếc lắc xinh xắn thì nãy ra trò đùa xua đi không khí căng như dây đàn.
Chỉ một câu đùa của Tuyết Nử đã khai màu cho một cuộc chiến trong sự chưng hửng của Ngọc Anh.
“Ông chủ giá chiếc lắc này bao nhiêu ?” Cả hai tên đồng thanh cùng chỉ vào chiếc lắc tay bằng ngọc thạch xinh sắn trên một gian hàng đồ cổ.
Lão chủ hàng nhìn thấy có khách lập tức tươi cười hớn hở.
“Các vị thật biết nhìn hàng, chiếc lắc này là hàng hiếm đấy nha...”
“Bớt nói nhảm. Giá bao nhiêu ?” Cả hai tên ăn ý đồng thanh, từng lời nhấn nhá dều giống nhau, bốn ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương như muốn bem nhau.
Lão liếc ngang liếc dọc hai tên hỏi giá và hai cô gái xinh xắn phía sau, "hai thằng sĩ gái, không chém hai bây tao không phải họ Gian.”
“Vâng...vâng... hai vị thiếu gia, giá chỉ mười Tử Linh Thạch.” Lão hớn hở ra giá, cái giá gấp mười lần giá mà lão đã mua từ một tên khảo cổ nghèo khó.
“Hai mươi tử linh thạch.” Lê Hoàn nghiến răng, hắn muốn chiếc lắc này, nó không thể lọt vào tay thằng kia.
“Bốn mươi.” Tư Thành chỉ phun ra hai từ, tên này muốn chiếc lắc bởi vì trên mặt đá của nó là một văn trận cổ mà mấy hôm nay hắn đã học được trong chiếc huy hiệu, chỉ những kẻ có kinh nghiệm lâu năm và pháp bảo chuyên dụng mới có thể biết được sự tồn tại của văn trận, và hệ thống đã xác nhận với hắn đúng là có văn trận. Vốn tính nhiều chuyện hắn muốn xem trong đó chứa những gì và hơn hết là chọc thằng mặt thộn kế bên.
“Một trăm.” Lê Hoàn nhìn hắn đáp lại. “Nghe đồn có thằng ngủ nào đó chơi nổi mới cúng phờ ri mười long tranh ngọc cho quỷ ăn nhậu của Giã Kim Hội.”
Tư Thành chỉ đưa hai ngón tay lên thay cho lời nói, dù thực ra thứ hắn muốn đưa lên là viên kim cương huy hiệu chứng nhận Thánh Sư kia.
Lê Hoàn đáp lại với một bàn tay năm ngón, mày thích thì tao chiều.
Hai bàn tay mười ngón được Tư Thành ra giá, gì chứ mấy tháng trước anh mày nghèo thật còn giờ tiền đối với tao là phù du thôi.
Vũ Ngọc Anh và Tuyết Nữ đứng nhìn hai thằng điên đốt của mà không nói nên lời.
Kẻ vui nhất đương nhiên là lão chủ hàng, chiếc lắc có giá một tử linh thạch sau khi rơi vào cuộc giao đấu của hai thằng sĩ gái đã vượt qua cả trăm lần.
“Năm long tranh ngọc, khỏi trả giá.” Một giọng nói khàn khàn vang lên cừng với đó là năm viên long tranh ngọc ném thẳng vào mặt tên trưởng quầy.
Tên trưỡng quầy vôi vàng bắt lấy nang niu từng viên tranh ngọc, hai mắt rưng rưng.
Cả hai thằng cùng nhìn về thằng phá đám nào kia...
Tên thanh niên cao ráo, thân hình cũng tạm được, đầu tóc bạc trắng, gương mặt chán đéo thèm nói, trên môi nở nụ cười tà mị... Ồ, thằng khứa này nắm tay một con nhỏ xinh vãi linh hồn, cả hai thằng liếc mắt nhìn con nhỏ đó từ trên xuống dưới lại từ dưới lên, sau đó vẫn vẻ mặt ấy hai thằng cùng quay lại nhìn Ngọc Anh ngắm nghía đôi chút rồi lại quay sang cô nàng.
Có cái gì đó ở con nhỏ này mà Tư Thành cảm giác khá quen thuộc nhưng đồng thời hắn cũng có cảm giác gì đó khó nói nên lời...
Trong ba năm qua, Cao Thanh Quyên đã thay đổi rất nhiều khác xa hoàn toàn với Cao Thanh Quyên trong quá khứ, huyết thống Thần Tộc cao quý được thức tĩnh, tu luyện lên đến Hoàng Sắc Pháp Sư giúp cô nàng lột xác ngày càng xinh đẹp quý phái hơn, cộng với nét phong tình xuân sắc của vị thiếu phụ mĩ nhơn làm người khác phải ngước nhìn.
“Vợ tao.” Tích Quang nhẹ nhàng phun hai từ trừng mắt nhìn hai thằng ôn con.
Cao Thanh Quyên ôm lấy cánh tay Tích Quang mà gương mặt hơi đỏ.
Cả hai thằng cùng nhìn nhau thở dài...
Ngọc Anh có một tia ghen tuông trong ánh mắt, cả hai thằng khứa này đang so sánh sắc đẹp của cô nàng và vợ người ta sao ?
“Năm viên long tranh đó, mày thích thì mua đi, tao té. Hôm nay đi không mang theo nhiều tiền.” Lê Hoàn hướng hắn cất lời.
“Nghèo nói mẹ đi, bày đặt không đủ tiền.” Tư Thành được nước sĩ nhục đối thủ.
“Mười viên long tranh nha.” Hắn móc ra cái thẻ ngân hàng phe phẩy trước mặt Tích Quang và Lê Hoàn
Lão trưỡng quầy chính thức chết lặng...
“Chị không thích chiếc lắc này đâu nha.” Ngọc Anh niếu tay hắn, cô nàng cứ tưởng hắn đốt cả một gia tài vì mình nhưng cô nàng đâu biết thằng này còn có mục đích khác.
“Nhưng em thích !” Hắn cười với cô nàng đồng thời ném cho Lê Hoàn một cái nhìn chọc tức.
Lê Hoàn thầm hận mình không mang đủ tiền, điện thoại xuất hiện trên tay hắn, nếu thằng này còn chọc nữa hắn sẵn sàng gọi người mang tiền đến khô máu.
Cao Thanh Quyên ánh mắt tò mò đảo qua Ngọc Anh, cô nàng này là gì với hắn đây ? Cô gái kia hôm nay không theo hắn à ?
“Năm mươi long tranh.” Tích Quan nhẹ đưa giá cao gấp năm lần.
Đối với cái tính tiêu tiền này của Tích Quang, Cao Thanh Quyên đã quá quen thuộc, lần nào hỏi hắn sao tiêu tiền như rác thì cô nàng chỉ nhận được hai từ duy nhất “Anh Giàu!”
Lão trưỡng quầy tay run rẫy cho vào túi lấy ra hộp thuốc hạ huyết áp mà cho vào mồm nhai nhóp nhép. Một chiếc lắc mua với giá một tử linh thạch bán ra với giá năm mươi long tranh ngọc gấp bao nhiêu lần gã cũng ứ buồn tính, chỉ biết mình sắp đổi đời mẹ rồi.
“Đồ vừa mắt vợ tao thì dù có là hoàng đế đế quốc cũng không dám giành đâu.” Tích Quang nói lên sự thật đe dọa chứ không hề chém gió, với thân phận của hắn ở tinh cầu này muốn gì là được đó, những kẻ ngang cơ hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tuyết Nữ, Lê Hoàn cùng Ngọc Anh hô hấp hơi ánh mắt khác lạ nhìn hắn, tên thanh niên trước mặt họ hoàn toàn không có chút khí thế nào nhưng lời nói của hắn lại trừng kích vào tiềm thức những người xung quanh.
“Xạo chó, để tao chơi với mày tới cùng.” Lê Tư Thành chữi thầm trong bụng, gương mặt đanh lại.
Cả bọn nín thở chờ đợi cái giá hắn phán ra.
“Hắn không xạo đâu, một Quỷ Đế thứ thiệt đó.” Hệ thống giọng nói nghiêm túc.
“Quỷ Đế ? Là Quỷ Tộc cấp linh đế hả ?” Tư Thành bắt đầu hiện tượng máu rời não.
“Là Quỷ Tộc cấp độ Thần Đế, chuẩn bán thần. Một cái ánh mắt của hắn mày có thể đi đời nhà ma ngay.” Hệ thống thanh minh.
“Dạ mời anh chị, em lỡ dại.” Hắn đưa tay làm hành động mời, chủ động nhường đường đôi vợ chồng trẻ mà gương mặt trắng xóa cất không còn giọt máu.
“Chơi ngu lấy tiếng rồi Thành ơi !” Hắn tự chữi mình.
Ba cái mồm há to trước pha thay đổi thái độ tốc hành của thằng này... vài giây trước còn mạnh mồm lắm cơ mà ?
Tích Quang ném cho hắn cái ánh nhìn khó hiểu, mình chỉ mới nói vu vơ thôi mà, còn chưa bộc phát chút thực lực nào mà thằng khứa này đã sợ trắng mặt vậy ?
Cao Thanh Quyên đối với thái độ của tên này thay đổi đột ngột, cô nàng như suy nghĩ ra điều gì đó.
Chẳng lẽ là hắn và hắn cũng có thứ đó ?
“Anh chị mua sắm vui vẻ nhé!” Hắn cười tươi, nhanh tay nắm lấy tay Lê Hoàn rời đi trong ánh mắt muốn loài ra ngoài của Ngọc Anh và Tuyết Nữ.
“Lý Gia Khánh.” Cao Thanh Quyên gọi to muốn xác nhận thân phận của hắn.
Nhưng Lê Tư Thành chỉ biết nắm tay người mà hắn cho là Ngọc Anh chạy khỏi tên Quỷ Đế đó càng xa càng tốt.
Hai cô nàng cũng nhanh chóng đuổi theo…
“Thằng đó là Lê Tư Thành đúng không vợ yêu ?” Tích Quang ném cho lão chủ hàng một bọc long tranh ngọc.
“Chắc vậy.” Cô nàng nhún vai đáp lời.
“Hàng của quý khách đây ! tiểu thư và công tử là cặp đôi đẹp nhất mà cả đời này gặp được.” Lão chủ hàng cung kính tột độ gói gém chiếc lắc giao cho vị tiểu thư mà hắn thấy đẹp nhất thế gian, giờ Tích Quang có bắt hắn giết vợ bỏ con hắn cũng làm…
“Hơi lạ nhỉ, hắn là Nhân Tộc mà ta.” Tích Quang vuốt cằm.
“Lạ gì cơ ?”
“Trên người thằng đó có mùi của thằng rồng nghiêm túc trời đánh thánh đập thích loạn luân kia.”
“Hắc Xì !” “Hắc Xì !”. Ở một nơi cách đó không xa, vị bán thần Long Đế duy nhất của Long Tộc ách xì liên tục…
“Ý anh là hắn có mùi của Long Đế ?”
“Ừ, anh khá nhạy cảm với mùi thằng đó.”
“Thú vị đó ha.”
“Cái văn tự này nhìn quen quá ta.” Tích Quang vừa đi vừa ngắm nghía mặt chiếc lắc.
“Để em nghiên cứu cho.” Cô nàng giật lấy chiếc lắc rồi đeo lên tay ngay.
“Mà nè, sao anh không cho em học giả kim hở ?”
“Em có nguyên một kho đồ rồi, cần quái gì mà phải học. Cái em cần là kỹ năng thăng cấp và sửa chữa nguyên liệu của đoán tạo thuật.” Hắn nhéo mũi cô nàng.
Lê Hoàn bị Tư Thành dùng lực kéo chạy dù có lên tiếng chữi rủa nhưng thằng này không hề dừng lại.
“Sao hôm nay toàn gặp cô hồn không vậy trời ?” Hắn chữi thầm trong bụng vì có “Ngọc Anh” kế bên, sợ làm vỡ hình tượng đẹp trai thanh lịch vô địch khắp vũ trụ mà hắn tạo dựng mấy ngày qua.
Vì hắn dùng tay phải, cái tay băng bó không cảm giác nên chả phân biệt được con mẹ gì, hơn nữa còn vận lực đủ mạnh để kéo cô nàng đi vì hắn nghĩ tay trái nàng có Vũ Ngọc Điệp Thủ có thể giảm tải áp lực mà hắn tấn công. Còn những tiếng chữi bới văng vẳng bên tai của Lê Hoàn thì hắn nghe đó, nhưng trong não lại suy nghĩ là thằng khứa này tức giận đuổi theo vì mình kéo Ngọc Anh đi.
“Hờ...hờ... thoát rồi.” Hắn thở hồng hộc ngã người lên thảm cỏ xanh bên ngoài tòa nhà.
Lê Hoàn cũng nằm xuống thở gấp, bàn tay trái đau điếng, thằng khứa này đúng là vũ phu.
“Chị ổn chứ ?” Hắn quay qua đối diện với “Ngọc Anh”.
“Ổn con mẹ mày chứ ổn.” Lê Hoàn hai mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
“Quát đờ heo ? Sao lại là mày ? Ngọc Anh đâu ?” Tư Thành ánh mắt mong lung khó hiểu.
“Thằng khốn, mày kéo tao chạy nãy giờ.”
“Vãi đái.” Hắn chữi đổng lên.
Lê Hoàn không nói không rằng đứng dậy rút Tuyết Tẩu từ trong ngực ra.
Tư Thành cũng nhanh chóng triệu hồi thanh kiếm katana mà hắn làm trong mấy hôm nay.
Hai tên lăm le thủ thế chỉ cần một dấu hiệu là sẽ lao vào nhau.
“Tư Thành, thiếu chủ.” Tiếng Ngọc Anh từ xa chạy lại, bên cạnh cô nàng là Tuyết Nữ.
Dấu hiệu đến rồi !
Hai thằng vẫn ánh mắt đó, thu lại hàng nóng tươi cười bắt tay nhau như chưa hề sảy ra việc gì.
Mặc dù đang nóng nhưng trước mặt Ngọc Anh, Lê Hoàn không muốn ra tay với tình địch.
Tư Thành cũng thế, hắn phải là một anh hùng rộng lượng trong mắt nàng ý.
“Vừa rồi là chuyện gì thế hả ?” Tuyết Nữ lên tiếng khó hiểu.
“Em lỡ dại đụng nhầm đối tượng rồi. Tên đó là Quỷ Đế.” Hắn khó khăn cất lời.
Quỷ Đế ! Cả tinh cầu này chỉ có một nhân vật thôi.
Một cơn gió lạnh buốt quét qua bốn người bọn họ, dù ba người Ngọc Anh có tu luyện băng thuộc tính thì cũng thấy lạnh gáy.
“Mày...mày chắc...chứ ?” Lê Hoàn miệng khô lưỡi đắng.
“Chuẩn bán thần.” Tư Thành xác nhận.
“Ê, thằng đó tên gì mày biết hem ?” Hắn hỏi hệ thống.
“Quỷ Đế Tích Quang, một cựu tứ hoàng.”
Hắn lập lại lời hệ thống như minh chứng cho ba người còn lại.
“Hèn gì ông ta nói những thứ vợ ông ta muốn đến cả hoàng đế đế quốc củng phải nhường.” Ngọc Anh và Tuyết Nữ nhìn vào tòa nhà mà kinh hãi nhưng cũng đầy hâm mộ. Cô nàng vừa một nhân vật vĩ đại trong lịch sử tinh cầu và chuẩn soái ca đốt tiền chiều vợ.
Không biết cô gái kia là nhân vật cỡ nào mà được Quỷ Đế
“Một nhân vật kinh dị như thế mà xuất hiện ở đây cơ à ?” Lê Hoàn hơi hoảng sợ, nhớ lại chỉ một lời nói của tên thanh niên đó mà làm cho hắn phải chân run tay lạnh.
“May mà tao nhớ kịp không là ăn cám thật rồi.” Tư Thành vẫn chưa hết bàng hoàng, hắn ngã người ra bãi cỏ.
Bỗng từ xa vọng lại tiếng sáo nghe mê li hấp dẫn.
Cả bốn cùng nhìn qua, từ xa xa có một tên nào đó ngồi trên chiếc ghế gỗ thổi sáo, kế bên hắn là thứ gì đó đang lơ lửng...
Cả bọn tò mò tiến lại...
Càng tiến lại gần cái tên đang thổi sáo, khi nghe âm thanh càng gần thì cả bốn thay đổi sắc mặc nhanh chóng.
Một điệu sáo lập đi lập lại, tiếng sáo như mô phỏng một con dở người đang bị viêm họng, lúc thì rên rỉ lúc lại rú lên khùng khục, lâu lâu cái sáo lại đánh bass bụp một cái, là do nước bọt của tên thổi sáo chảy vào...
Lê Tư Thành làm ra một bộ mặt khó coi vô cùng, hắn cố gắng bấu véo vào đùi mình để không phải phá lên cười như thằng động kinh khi nghe cái âm thanh quái thai từ thằng kia thổi ra.
Kế bên hắn Lê Hoàn cũng y chang, Tuyết Nữ phải che miệng ôm bụng nín cười trong đau khổ, duy chỉ có Ngọc Anh bình tĩnh lạ thường.
Tên thanh niên mặt mũi tầm thường ngừng thổi, hắn đưa cặp mắt ếch đảo quanh bốn tên Tư Thành...
Nhìn chán chê, hắn lại giơ sáo lên thổi tiếp…
Tư Thành cùng Lê Hoàn dán chạt mắt vào khối kim loại ánh vàng đang xoay đều theo quỷ tích.
“Kim Tự Tháp.” Tư Thành thốt lên, đó là những gì hắn đang nghĩ đến.
Tên thanh niên vẫn ngồi thổi lên khúc nhạc khốn nạn, bốn đứa này hắn không quan tâm.
Khối kim loại hình chóp tứ giác ánh vàng trơn nhẵn không có bất cứ hoa văn nào, linh khí được nó hấp thu và chuyển hóa…
“Có thể hấp thu và chuyển hóa linh khí luôn sao ? Mặt đáy là thổ, bốn mặt bên lần lượt là hỏa, thủy, mộc và kim. Đúng là đồ tốt.” Lê Hoàn rất có kiến thức về giã kim hắn chỉ vào từng mặt và nói ra thuộc tính.
“Thiếu chủ giỏi quá.” Tuyết Nữ vỗ tay khen ngợi.
Cô nàng Ngọc Anh đưa mắt nhìn sang Tư Thành, tên này cứ trầm ngâm suy tư gì đó.
“Chỉ là đồ bỏ đi.” Sao khi ngó nghiên các kiểu và tham khảo qua hệ thống chất liệu của khối kim tự tháp Tư Thành phán chắc nịch.
Tên thanh niên vẫn thổi sáo, không quan tâm.
“Cái gì mà đổ bỏ đi ? Đây là bảo cụ cấp độ tử cấp đó, không biết thì dựa cột mà nghe.” Lê Hoàn gắt lại.
“Vậy ta hỏi ngươi, cái kim tự tháp này có bao nhiêu đỉnh ?”
“Đương nhiên là năm.”
“Mỗi một đỉnh bao nhiêu thuộc tính dồn lại ?”
“Đỉnh chóp là buốn thuốc tính, các đỉnh đáy là ba.”
“Bao nhiêu cạnh chung ?”
“Tám cạnh chung và mỗi cạnh sẽ có hai thuộc tính.”
“Vậy đó, cái này bỏ đi chính là ở đó.”
Lê Hoàn liếc mắt nhìn hắn, “Không cần lấy tiền sáng thuê sát thủ đích thân tao sẽ dẫn anh em sử mày, sáng giờ mày làm tao gai lắm rồi.” Hắn nghiến răng, nhăn mặt.
“Này nhé, cái kim tự tháp này sẽ là bảo cụ cam sắc nếu như nó có thêm bộ phận chuyển hóa năng lượng tương sinh bên trong. Hiện tại nó chỉ là một khối hợp kim với các ngũ hành tương khắc không hề có sự cân bằng thuộc tính.” Tư Thành diễn giải.
“Ngươi thỉ cần cho một tí xíu thuộc tính nào đó vô làm mất cân bằng ngủ hành thì lập tức nó sẽ phát nổ ngay. Cái này dùng để chế tạo boom sẽ ngon ăn nhất.”
Tên thanh niên dừng lại giai điệu khốn khổ đưa mắt nhìn qua Tư Thành.
“Ngươi là Thánh Sư Lê Tư Thành ?” Gã bật thốt ra lời nói như đến từ một nơi xa xăm nào đó.