Quỷ Long Thần Vương
Chương 9 : CAO THANH QUYÊN
Ngày đăng: 01:02 27/06/20
Một đồ án kinh mạch một người đang ngồi hiện ra trong tiềm thức của hắn.
Mũi tên màu xanh vận chuyển có quy luật trong kinh mạch, khởi điểm từ Huyệt Khí Hải và Huyệt Bối Tâm Linh Thai, chính là nơi hắn cảm nhận được cổ khí tức ấm áp, đồng dạng lấy Khí Hải Huyệt làm điểm cuối, theo lộ tuyến Kỳ Kinh Bát Mạch vừa vặn vờn quanh thành một Vân Chu.
“Lấy ý dẫn linh, tâm tùy ý động, ý thăng Khí Hải, trãi qua...” Giọng nói vang vẳng bên tai.
Hắn vô thức bắt chước theo, rất nhanh, lộ tuyến màu xanh của Kỳ Kinh Bát Mạch đã được hắn ghi nhớ.
Ý niệm vận hành khởi đầu tại Khí Hải, kết thúc tại Khí Hải, hoàn thành một vòng tuần hoàn, cảm giác sinh ra biến hóa.
Dòng linh lực đi tới đâu, các tế bào mát dịu đến đến, cảm giác rất dể chịu và sảng khoái như được ngâm trong dòng suối mùa xuân.
Trong từng tế bào hắn cảm nhận được dường như đang có từng dòng khí lưu, khí lưu tuy rất yếu ớt lưu động không ngừng theo ý niệm của hắn.
Gia Khánh thử thăm dò và khống chế khí lưu trong cơ thể vận hành.
Khí lưu rất nghe lời, theo ý niệm vận hành trong kinh mạch, tùy hắn điều động.
Mở mắt ra, hắn phát hiện mình vẫn ở vị trí cũ. Thanh sắt bên cạnh, kế bên là xác của Khế Vũ.
Xòe lồng bàn tay ra.
Một dòng khí lưu màu trắng pha chút xanh nhạt dần dần xuất hiện và theo ý niệm của hắn nó xoay tròn và không ngừng lớn ra thêm.
Nụ cười xuất hiện trên môi, lần đầu tiên tu luyện một vòng Vân Chu đã có kết quả kinh ngạc.
Duy trì trong khoảng 20 giây thì khối cầu khí tan vỡ, biến mất.
Hắn thở dốc, ngồi bệt xuống đất.
Nhắm mắt minh tưởng, dựa vào Hợp Linh Quyết hấp thu thêm thiên địa linh khí.
Ý niệm điều động hỗn hợp linh lực di chuyển theo lộ tuyến Kỳ Kinh Bát Mạch.
Hắn muốn thực hiện một Đại Vân Chu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Gia Khánh vẫn ngồi tại nơi đó minh tưởng, phía sau hắn, từng đôi mắt đỏ ngầu hiện ra bên trong rừng rậm...
Một con hổ răng kiếm dài cả trượng từ từ tiến lại gần hắn, đôi mắt hung tợm.
XOẸT...
Thân hình con hổ bị chẻ ra làm hai phần, gục xuống, máu tươi chảy khắp mặt đất.
Các con hổ trong bầy đàn thấy thủ lĩnh ngã gục liền chạy trốn.
Thu hồi Viêm Tinh Kiếm trong tay, người thanh niên tóc đỏ tiến sát lại Gia Khánh đang minh tưởng.
Tên này đang nằm ngủ bên bờ biển thì bị tiếng thét chấn động thiên không của Khế Vũ đánh thức, sẵn bản tính tò mò và đang không có gì làm hắn liền tiếng vào rừng dò xét.
Đôi mắt sắt bén đánh giá Gia Khánh một vòng, lại nhìn sang xác gia hỏa kế bên.
“Một nhân loại Linh Úy mà có thể giết chết Khế Vũ Linh Tá, tên này không tệ.”
Trước đó khi vừa lên đảo tên này đã bị Khế Vũ gạ, mặc dù để lại vết thương trên cánh gia hỏa này nhưng hắn không thể giết chết nó chỉ bởi vì tên gia hỏa kia bay nhanh quá mà hắn thì chỉ có thể cuốc bộ.
Gia Khánh vừa vặn hoàn thành một Đại Vân Chu, cơ thể tràn đầy sức lực, cảm giác mát mẻ lan tỏa toàn thân, đấy là do phong linh lực mang lại.
Cảm giác hình như có ai đó đang nhìn mình, hắn vội mở mắt.
Bắt gặp thân ảnh tên thanh niên tóc đỏ đang nhìn chằm chằm hắn vươn tay bắt lấy thanh sắt, đứng dậy thủ thế.
Tên kia hơi nhăn mặt, hắn ngồi xuống tại chổ, từ nhẫn trữ vật móc ra bộ quần áo thể thao nén tới Gia Khánh.
“Mặc vào rồi nói chuyện với ta, ta không thích nhìn trái ớt kia treo lủng lẳng trước mặt.” Nói rồi hắn quay sang nơi khác.
Gia Khánh mặt đỏ bừng, hắn quên mất là mình đang khỏa thân.
Khoan.... Trái ớt ? Trái ớt là sao ? Hắn tức giận muốn sì khói.
“tự nhiên lọt đâu ra thằng trời đánh này vậy, ê mà khoan nó nói Tiếng Việt ?” Mặc dù tức giận nhưng tên này vẫn nhận bộ đồ thể thao tên kia vừa quăng tới.
“Hắn là một tên thuộc tộc Hàm Dương, cấp bậc Linh Tá Sơ Kỳ. Kẻ sở hữu hệ thống sẽ có thể nghe được tiếng nói vạn vật và đương nhiên ngươi cũng có thể phát ra ngôn ngữ vạn vật.” Hệ thống bên trong lên tiếng.
Bộ đồ vừa vặn với hắn, do vốc dáng hai tên này gần bằng nhau.
“Ngươi tên là gì ? Từ đâu tới đây, đừng nói cũng bị cơn bão đêm qua đánh nát thuyền nha ?” Tên thanh niên quay qua hỏi Gia Khánh một tràn.
Tên này tưởng mình bị đắm tàu rồi trôi dạt vào đây sao ? Hắn thầm nghĩ.
“Ta tên Lý Gia Khánh thuộc nhân tộc, ừm đi tàu qua vùng biển này thì bị bão lớn vét qua nên trôi vào đây.” Hắn ngó nghiên qua lại, thanh sắt vẫn nắm chặt trong tay.
Đây là tên nhân loại hắn gặp khi đến thế giới này, không biết đối phương có ý đồ gì, tốt nhất là phòng thủ.
Tên kia nhún vai.
“Ta tên Trần Khánh Dư, Hàm Dương Tộc ở Phù Nam Đại Lục. Ngươi là nhân tộc chắc nhà ở Bắc Hà Đại Lục ha ?”
Trần Khánh Dư chưa kịp dứt lời thì một bản đồ về thế giới này lập tức được hệ thống cung cấp trong tiềm thức hắn. Đốm sáng ở một hòn đảo nhỏ không tên hiện ra cho biết vị trí hắn đang đứng.
Tên hệ thống này rất được việc
“Đúng rồi, ta định tới Thành Trà Lân chơi thì bị bão đánh lật thuyền, bạn bè của ta không rõ sống chết.” Hắn lập tức diện ra một cái cớ không thể chất lượng hơn.
“Sao, ngươi cũng tới Trà Lân à. Chúng ta coi như có cùng mục đích hề hề.” Tên Khánh Dư xoa xoa bụng đi tới tới xác Khế Vũ.
Trà Lân là thành trì ven biển phía tây của Đông Hải Đại Lục, và đó là nơi gần đây nhất.
Tên Khánh Dư đi qua đi lại bên xác Khế Vũ. Trên tay hắn xuất hiện thanh trường kiếm đỏ thẫm, không gian xung quanh nóng lên.
“Ngươi tính làm gì ?” Gia Khánh nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, linh lực bắt đầu vận chuyển.
“Làm thịt nướng chứ làm gì, thịt Khế Vũ tam giai nhiều dinh dưỡng lắm đó.”
Nói tới thịt bất giác tên này thấy đói, không biết hắn bất tĩnh bao nhiêu ngày rồi, hôm nay còn đánh nhau sống chết.
Chợt hắn nhìn thấy xác của con hổ răng kiếm bị chẻ đôi.
“Ngươi giết chết nó sao ?” Hắn chỉ vào xác con hổ hỏi Khánh Dư.
“Ừ, ta thấy ngươi đang minh tưởng, không phòng bị nên ra tay tiễn nó về Minh Giới.” Vừa nói hắn vừa chú tâm sẻ thịt Khế Vũ.
“Đứng đó làm gì nữa, mau đi kiếm ít cây về đây để nướng thịt nào.”
Mặt trời dần khuất sau những rặn núi.
Giữa khu rừng, bên một đốm lửa lớn, mùi thịt nướng lan tỏa xung quanh.
Hai tên thanh niên hừng hực khí thế gặm từng miếng thịt thơm nồng.
Khế Vũ, vua của hoang đảo này, giờ chỉ còn là bộ xương trắng.
“Một tên Linh Úy như ngươi vậy mà có thể đánh nát xương của tên gia hỏa này, chiến tích thật ghê gớm. Nói ra chả có đứa nào tin đâu đó.” Khánh Dư cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Ta chỉ tự vệ thôi, ai bảo thằng này dám tấn công ta khi đang tắm chứ.” Gia Khánh trả lời ngắn gọn rồi lại tiếp tục chuyên môn, hắn phải thừa nhận một điều, thịt con chim này ngon nhất từ trước giờ hắn ăn.
“Bảo khí của ngươi cấp bậc gì thế. Viêm Tinh Kiếm của ta là hồng cấp cũng chỉ để lại cho nó một đường dài trên cánh thôi.” Khánh Dư liếc mắt nhìn sang thanh sắt kế bên tên kia.
“Thanh bảo khí này là tử cấp sư phụ tặng cho ta trước khi đi chơi.” Hắn vẫn ngấu nghiến miếng thịt.
Hệ thống trước đó cho hắn biết công pháp và bảo khí ở thế giới này, thời đại này, được phân chia theo cấp bậc từ thấp đến cao là Lam – Lục – Hoàng – Hồng – Tử - Kim – Bạch.
“Tử Cấp luôn cơ à, xem ra nhà ngươi điều kiện cũng không ít nhỉ.”
Bản thân hắn sở hữu một thanh hồng cấp bảo khí cũng được xem là giàu mà tên trước mặt, phải sài đồ của hắn nhưng hàng dùng lại là tử cấp.
Hắn bắt đầu có hứng thú với tên này.
“Ngươi đi một mình hay sao thế ?” Giá Khánh ngước lên hỏi tên này.
“Trốn nhà đi chơi, ta dự định đến thành Trà Lân tham dự lễ hội thiếu niên tranh tài, trên đường đi thì gặp bão.”
“Ta đã gữi tín hiệu cầu cứu, trong vài ngày tới sẽ có người đến đảo, ngươi có muốn đi chung với ta không ?” Khánh Dư nằm ngữa ra thảm cỏ, hai tay gối đầu nhẹ hỏi.
“Được, được nhưng mà ta không có tiền.” Tên Gia khánh hơi buồn, ánh mắt cầu xin hướng sang tên kia.
“Hừ, đâu cần ngươi trả ơn, gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên. Lại còn chung đường, cho ngươi đi ké thì tổn thất gì chứ.” Hắn nhắm mắt, tên này cứ no căng bụng là muốn ngủ.
“Cám ơn ngươi.”
Tuy chỉ mới gặp nhau chưa được một ngày nhưng tên này ra tay cứu hắn một lần, cho hắn đồ mặc và giờ còn hứa cho hắn đi ké trở về đất liền.
Hắn cảm thấy biết ơn tên này, xem ra cái thế giới này vẫn có tình người.
Khò...Khò...
Trần Khánh Dư chỉ mất một lúc là gáy khò khò không biết trời trăng mây gió gì.
Gia Khánh nằm xuống thảm cỏ, ngước nhìn bâu trời đầy sao sáng bên trên, trong lòng hắn muôn vàng câu hỏi ngổn ngang.
Giọt lệ từ đôi mắt chảy ra mang theo biết bao nhiêu nổi nhớ mong.
“Rốt cuộc chuyện gì sảy ra với mình ? Tại sao mình lại xuất hiện ở cái thế giới này ?”
Hắn nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Bắc Hà Đại Lục... Vĩnh Điện Thành...
Nơi đây nằm trong lãnh thổ của Ám Ngân Quốc của tộc Ám Ngân Hùng lớn mạnh.
Quốc gia này xưng vương với Đại Việt Đế Quốc nên rất yên bình. Chiến tranh ở các tiểu quốc xung quanh không thể lan tới nơi này.
Tại tinh cầu này hiện tại, ở mỗi châu lục dều có một đế quốc mạnh nhất thống trị. Bọn họ chính là Tứ Đại Tộc năm xưa đã lật đổ Thần Tộc.
Các vương quốc nhỏ hơn có quyền xưng vương với đế quốc để được bảo vệ hoặc nếu không quốc gia của các ngươi có sảy ra chiến loạn thì tự giải quyết.
Vĩnh Điện thành tọa lạc tại mạn nam của lục địa, có đường bờ biển rất thơ mộng, hàng năm thu hút rất nhiều du khách.
Thành phố này mang đến cho những người mới tới đây một cảm giác cổ kính.
Trong thành phố, có rất nhiều kiến trúc nhìn qua đều có niên đại rất lâu đời.
Toàn bộ cả tòa thành này không có lấy một tòa nhà nào cao quá 4 tầng cả. Cao nhất cũng chỉ là những cây cổ thụ mà thôi.
Nơi đây rất nổi tiếng với đại lộ Hải Dương.
Nơi đây là đại lộ rộng lớn, rộn ràng dành riêng cho người đi bộ. Một bên là biển xanh, cát trắng, gió thổi vì vù. Bên còn lại là các của hàng san sát, nhìn qua rất cổ sắc cổ hương, bày bán biết bao loại đặc sản vùng biển cho du khách.
Giờ đang là 4 giờ chiều.
Du khách trên bãi cát ngồi trò chuyện, ngắm cảnh khắp nơi. Những sồng nhậu được lập ra cũng không ít.
Từ xa xa, một cô gái ước chừng chỉ 20 tuổi đang thu hút vô số ánh mắt của không biết bao nhiêu du khách đặt biệt là cánh nam nhân, nàng từ trong đại lộ hướng ra bờ biển.
Tóc dài đen tuyền xõa sau lưng ngang hông đang vũ động trong gió, dáng người như ma nữ được bộ đầm trắng tinh sảo ôm trọn cơ thể thành thục làm biết bao cánh nam nhân si mê, gương mặt thanh tú trang nhã, đôi tay trắng tinh không một điểm trừ. Trên tả thủ nàng một chiêc vòng cẩm thạch lục bích càng tôn lên nét trang nhã cho nàng. Váy trắng ngang đùi khoe ra đôi chân dài miên mang không tì vết. Chân mang đôi giày trắng thể thao nhanh nhẹn.
Mỗi bước đi của nàng đều nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng lại mang đến vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.
Nàng vừa đi vừa cầm chiếc điện thoại để quay phim. Xoay trái, xoay phải, quay trước, quay sau, nụ cười tỏa nắng làm biết bao com tim say đắm.
Vô số ánh mắt thèm khát, ghen tuông, tủi thân,..., xuất hiện khi nàng bước qua du khách.
“Cô gái này là nữ thần hả trời.”
“Chịch nhỏ này xong liệt dương luôn tao cũng chịu.”
“Dựa vào kinh nghiệm lâu năm đá phò tao cá bên trong là màu trắng.”
“Hừ con điếm rẽ tiền đi câu khách kìa.”
“...”
Nàng là đề tài bàn luận của vô số người...
Đứng trước biển, thả hồn theo con gió cảm nhận hương vị tuyệt diệu của biển xanh.
Đã lâu rồi, nàng mới có dịp hòa mình vào biển khơi bạt ngàn.
Cách đó không xa. Một nhóm thanh niên đang ngồi nhậu.
Hiển nhiên trong mắt bọn chúng hiện giờ chỉ có nàng.
“Bắt ẻm qua đây nhậu cùng thì vui ha.” Một tên Linh Úy lên tiếng.
“Đặt phòng đi, nhậu không thì sao mà phê. He he he.” Tên khác cười lên đê tiện, hắn có tu vi Linh Tá cao nhất bọn.
“Được, qua mời ẻm sang đây làm vài chai rồi sao đó mới phê pha chứ lị.”
Thế là cả bọn 7 tên cùng gật đầu, ánh mắt dâm tà, đứng dậy cùng cất bước về phía nữ nhân kia.
“Ồ, là con nhỏ đó sao, mấy thằng nhóc mới nhú bây giờ cứ thích đâm đầu vào chổ chết thế nhỉ.”
Lời vừa nói ra là của một tên thanh niên nhưng đã bạc đầu, hắn đang ngồi ở một quán nhậu cách bờ tới hơn 40 mét. Mình hắn đã uống hết 2 két bia.
“Chào em gái, uống với bọn anh một chai được không nhỉ ?” Tên Linh Tá nở nụ cười đê tiện, tay hắn nâng lên chai bia Sài Gòn Xanh mời gọi.
Nàng xoay người qua, khẻ đánh giá 7 gia hỏa trước mặt.
“Xin lỗi em không biết uống bia.” Nói đoạn nàng xoay lưng bỏ đi.
“Ấy ấy em gái, nếu không uống được thì ngồi trò truyện một tí với bọn anh cũng được mà em, hé hé.”
Bọn này mặt dày không buông tha. Bọn chúng chạy lên trước mặt chặn bước đi của nàng.
“Chúng ta quen nhau à ?” Nàng nhiếu mày.
“Tụi anh chỉ muốn làm quen, giao lưu với em tí thôi mà em gái hé hé.” Tên Linh Úy đứng trước giơ tay nựng má nàng.
Nàng định đẩy hắn ra thì một lon bia bay đến trúng vào mặt hắn.
“Dám chọc gái giữa ban ngày ban mặt, tụi bây chán sống rồi hả.”
Một tên thanh niên điển trai đi khí thế đi tới, vừa đi hắn vừa bẻ tay rột rột.
“Mày là thằng nào dám xen vào chuyện của tụi này hả ?” Tên Linh Úy bị ném trúng lon bia tức giận đi tới tên kia.
Cả bọn cùng kéo theo sau hắn.
“Tiểu thư đừng sợ, Đăng Dung tôi sẽ sử lý bọn rác rưỡi này.” Tên thanh niên vỗ ngực lên tiếng chắc nịch.
“Kia là công tử nhà họ Mạc đó sao ? nghe bảo hắn là tên phế vật mà hí hí.”
Đám đông xung quanh nhìn một màng này xầm xì khắp nơi.
“Ồ thì ra là Mạc thiếu gia, chúng tôi đắt tội rồi.” Tên Linh Tá đi tới trước người thanh niên cuối đầu trước hắn. Nhưng một nụ cười đê tiện đang được hắn che giấu.
“Coi như tụi bây biết điều, cút đi cho nước nó trong.”
Bốp...
Vừa mới dứt lời tên Linh Tá đã đấm vào mồm hắn, răng cửa rụng xuống, miệng hắn đầy máu.
“Này thì cút này...”
Bốp... Bốp....Bốp
Bảy tên cùng lao vào bạo hành một thằng...
“Hazzzz...” Trông thấy một màn này nàng thở dài ngao ngán lắc đầu.
Đột nhiên nàng biến mất.
Có những kẻ từ trước giờ ánh mắt vẫn thủy chung trên người nàng, chứng kiếm vậy mà nàng đột nhiên biến mất, bọ chúng mở to mắt dáo dác nhìn quanh kiếm tìm nàng.
Nàng lần nữa xuất hiện chính là kế bên tên Linh Tá.
Chát..
Tên Linh Tá té lăn quay ra cát, dấu tay mĩ miều đỏ chói in trên má hắn.
Các tên khác chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra...
Chát... Chát...Chát...Chát...Chát...Chát.
Mỗi tên được in hình ngọc thủ của nàng trên gương mặt.
Mạc Đăng Dung một tay ôm bụng một tay bịt miệng nằm dưới cát, hai mắt trừng to nhìn nữ nhân phía trên.
“Hồng phấn.” Hắn lẫm bẫm trong miệng.
Tên này đang rất đau nhưng hắn thành công địa hàng người con gái này.
“Má nó con nhỏ này, tụi bây lên.” Tên Linh Tá ôm mặt hét lớn.
Sáu tên còn lại cùng đứng dậy, vận chuyển linh lực đánh gái.
Đôi mắt nàng luân chuyển qua lại, từng cử động của bọn này đều lọt vào ánh mắt nàng.
Chân đạp thân pháp kỳ dị nàng tiếp cận từng tên đang xông lên.
Bốp..Bốp... Á Á Á....
Tiếng kêu la vang lên, từng tên từng tên một ngã xuống ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Nhanh, cô gái này ra tay quá nhanh.
“Linh Thủy Quyền.” Tên Linh Tá hai mắt trợn tròn lao đến, đôi tay của hắn được bao bọc bởi thủy linh lực.
Nàng ta xoay người, chân đạp thân pháp tiến tới tên này.
Bặt.
Trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
Tay phải nàng nắm chặt cổ tay phải tên kia, tả thủ đặt lên trước ngực hắn.
“Phát Giới.” Đôi môi đỏ thắm hé mở.
Bụp...
Tên Linh Tá kia bay thẳng một mạch ra sau.
Ầm...
Lưng hắn va chạm vào một cây dừa mới dừng lại.
Hắn gục xuống bất tĩnh.
“Thể tu sao, cô gái này là một thể tu.” Một tên thể tu cơ bắp lực lưỡng nuốt nước bọt cất tiếng.
Những người có mặt trên bãi biển lúc này nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Hoàng Sắc Pháp Sư, không tệ, mới có ba năm không gặp mà đã đạt trình độ này rồi. Đúng chất một quái vật tương lai. Hà hà hà.... Bà chủ tính tiền bia, mồi tui không ăn.” Tên đầu bạc trước quán bia bên kia đường hưng phấn.
“Mồi đã kêu không ăn cũng tính.” Tiếng quát chua chát vang lên.
“Nàng, nàng tên là gì ?” Mạc Đăng Dung chật vật đứng dậy, hắn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Nàng nhẹ xoay người, đứng đối diện với hắn.
Môi hồng hé mở :
“Cao Thanh Quyên.”
Sau đó, xoay người ung dung rời đi.
Mũi tên màu xanh vận chuyển có quy luật trong kinh mạch, khởi điểm từ Huyệt Khí Hải và Huyệt Bối Tâm Linh Thai, chính là nơi hắn cảm nhận được cổ khí tức ấm áp, đồng dạng lấy Khí Hải Huyệt làm điểm cuối, theo lộ tuyến Kỳ Kinh Bát Mạch vừa vặn vờn quanh thành một Vân Chu.
“Lấy ý dẫn linh, tâm tùy ý động, ý thăng Khí Hải, trãi qua...” Giọng nói vang vẳng bên tai.
Hắn vô thức bắt chước theo, rất nhanh, lộ tuyến màu xanh của Kỳ Kinh Bát Mạch đã được hắn ghi nhớ.
Ý niệm vận hành khởi đầu tại Khí Hải, kết thúc tại Khí Hải, hoàn thành một vòng tuần hoàn, cảm giác sinh ra biến hóa.
Dòng linh lực đi tới đâu, các tế bào mát dịu đến đến, cảm giác rất dể chịu và sảng khoái như được ngâm trong dòng suối mùa xuân.
Trong từng tế bào hắn cảm nhận được dường như đang có từng dòng khí lưu, khí lưu tuy rất yếu ớt lưu động không ngừng theo ý niệm của hắn.
Gia Khánh thử thăm dò và khống chế khí lưu trong cơ thể vận hành.
Khí lưu rất nghe lời, theo ý niệm vận hành trong kinh mạch, tùy hắn điều động.
Mở mắt ra, hắn phát hiện mình vẫn ở vị trí cũ. Thanh sắt bên cạnh, kế bên là xác của Khế Vũ.
Xòe lồng bàn tay ra.
Một dòng khí lưu màu trắng pha chút xanh nhạt dần dần xuất hiện và theo ý niệm của hắn nó xoay tròn và không ngừng lớn ra thêm.
Nụ cười xuất hiện trên môi, lần đầu tiên tu luyện một vòng Vân Chu đã có kết quả kinh ngạc.
Duy trì trong khoảng 20 giây thì khối cầu khí tan vỡ, biến mất.
Hắn thở dốc, ngồi bệt xuống đất.
Nhắm mắt minh tưởng, dựa vào Hợp Linh Quyết hấp thu thêm thiên địa linh khí.
Ý niệm điều động hỗn hợp linh lực di chuyển theo lộ tuyến Kỳ Kinh Bát Mạch.
Hắn muốn thực hiện một Đại Vân Chu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Gia Khánh vẫn ngồi tại nơi đó minh tưởng, phía sau hắn, từng đôi mắt đỏ ngầu hiện ra bên trong rừng rậm...
Một con hổ răng kiếm dài cả trượng từ từ tiến lại gần hắn, đôi mắt hung tợm.
XOẸT...
Thân hình con hổ bị chẻ ra làm hai phần, gục xuống, máu tươi chảy khắp mặt đất.
Các con hổ trong bầy đàn thấy thủ lĩnh ngã gục liền chạy trốn.
Thu hồi Viêm Tinh Kiếm trong tay, người thanh niên tóc đỏ tiến sát lại Gia Khánh đang minh tưởng.
Tên này đang nằm ngủ bên bờ biển thì bị tiếng thét chấn động thiên không của Khế Vũ đánh thức, sẵn bản tính tò mò và đang không có gì làm hắn liền tiếng vào rừng dò xét.
Đôi mắt sắt bén đánh giá Gia Khánh một vòng, lại nhìn sang xác gia hỏa kế bên.
“Một nhân loại Linh Úy mà có thể giết chết Khế Vũ Linh Tá, tên này không tệ.”
Trước đó khi vừa lên đảo tên này đã bị Khế Vũ gạ, mặc dù để lại vết thương trên cánh gia hỏa này nhưng hắn không thể giết chết nó chỉ bởi vì tên gia hỏa kia bay nhanh quá mà hắn thì chỉ có thể cuốc bộ.
Gia Khánh vừa vặn hoàn thành một Đại Vân Chu, cơ thể tràn đầy sức lực, cảm giác mát mẻ lan tỏa toàn thân, đấy là do phong linh lực mang lại.
Cảm giác hình như có ai đó đang nhìn mình, hắn vội mở mắt.
Bắt gặp thân ảnh tên thanh niên tóc đỏ đang nhìn chằm chằm hắn vươn tay bắt lấy thanh sắt, đứng dậy thủ thế.
Tên kia hơi nhăn mặt, hắn ngồi xuống tại chổ, từ nhẫn trữ vật móc ra bộ quần áo thể thao nén tới Gia Khánh.
“Mặc vào rồi nói chuyện với ta, ta không thích nhìn trái ớt kia treo lủng lẳng trước mặt.” Nói rồi hắn quay sang nơi khác.
Gia Khánh mặt đỏ bừng, hắn quên mất là mình đang khỏa thân.
Khoan.... Trái ớt ? Trái ớt là sao ? Hắn tức giận muốn sì khói.
“tự nhiên lọt đâu ra thằng trời đánh này vậy, ê mà khoan nó nói Tiếng Việt ?” Mặc dù tức giận nhưng tên này vẫn nhận bộ đồ thể thao tên kia vừa quăng tới.
“Hắn là một tên thuộc tộc Hàm Dương, cấp bậc Linh Tá Sơ Kỳ. Kẻ sở hữu hệ thống sẽ có thể nghe được tiếng nói vạn vật và đương nhiên ngươi cũng có thể phát ra ngôn ngữ vạn vật.” Hệ thống bên trong lên tiếng.
Bộ đồ vừa vặn với hắn, do vốc dáng hai tên này gần bằng nhau.
“Ngươi tên là gì ? Từ đâu tới đây, đừng nói cũng bị cơn bão đêm qua đánh nát thuyền nha ?” Tên thanh niên quay qua hỏi Gia Khánh một tràn.
Tên này tưởng mình bị đắm tàu rồi trôi dạt vào đây sao ? Hắn thầm nghĩ.
“Ta tên Lý Gia Khánh thuộc nhân tộc, ừm đi tàu qua vùng biển này thì bị bão lớn vét qua nên trôi vào đây.” Hắn ngó nghiên qua lại, thanh sắt vẫn nắm chặt trong tay.
Đây là tên nhân loại hắn gặp khi đến thế giới này, không biết đối phương có ý đồ gì, tốt nhất là phòng thủ.
Tên kia nhún vai.
“Ta tên Trần Khánh Dư, Hàm Dương Tộc ở Phù Nam Đại Lục. Ngươi là nhân tộc chắc nhà ở Bắc Hà Đại Lục ha ?”
Trần Khánh Dư chưa kịp dứt lời thì một bản đồ về thế giới này lập tức được hệ thống cung cấp trong tiềm thức hắn. Đốm sáng ở một hòn đảo nhỏ không tên hiện ra cho biết vị trí hắn đang đứng.
Tên hệ thống này rất được việc
“Đúng rồi, ta định tới Thành Trà Lân chơi thì bị bão đánh lật thuyền, bạn bè của ta không rõ sống chết.” Hắn lập tức diện ra một cái cớ không thể chất lượng hơn.
“Sao, ngươi cũng tới Trà Lân à. Chúng ta coi như có cùng mục đích hề hề.” Tên Khánh Dư xoa xoa bụng đi tới tới xác Khế Vũ.
Trà Lân là thành trì ven biển phía tây của Đông Hải Đại Lục, và đó là nơi gần đây nhất.
Tên Khánh Dư đi qua đi lại bên xác Khế Vũ. Trên tay hắn xuất hiện thanh trường kiếm đỏ thẫm, không gian xung quanh nóng lên.
“Ngươi tính làm gì ?” Gia Khánh nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, linh lực bắt đầu vận chuyển.
“Làm thịt nướng chứ làm gì, thịt Khế Vũ tam giai nhiều dinh dưỡng lắm đó.”
Nói tới thịt bất giác tên này thấy đói, không biết hắn bất tĩnh bao nhiêu ngày rồi, hôm nay còn đánh nhau sống chết.
Chợt hắn nhìn thấy xác của con hổ răng kiếm bị chẻ đôi.
“Ngươi giết chết nó sao ?” Hắn chỉ vào xác con hổ hỏi Khánh Dư.
“Ừ, ta thấy ngươi đang minh tưởng, không phòng bị nên ra tay tiễn nó về Minh Giới.” Vừa nói hắn vừa chú tâm sẻ thịt Khế Vũ.
“Đứng đó làm gì nữa, mau đi kiếm ít cây về đây để nướng thịt nào.”
Mặt trời dần khuất sau những rặn núi.
Giữa khu rừng, bên một đốm lửa lớn, mùi thịt nướng lan tỏa xung quanh.
Hai tên thanh niên hừng hực khí thế gặm từng miếng thịt thơm nồng.
Khế Vũ, vua của hoang đảo này, giờ chỉ còn là bộ xương trắng.
“Một tên Linh Úy như ngươi vậy mà có thể đánh nát xương của tên gia hỏa này, chiến tích thật ghê gớm. Nói ra chả có đứa nào tin đâu đó.” Khánh Dư cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Ta chỉ tự vệ thôi, ai bảo thằng này dám tấn công ta khi đang tắm chứ.” Gia Khánh trả lời ngắn gọn rồi lại tiếp tục chuyên môn, hắn phải thừa nhận một điều, thịt con chim này ngon nhất từ trước giờ hắn ăn.
“Bảo khí của ngươi cấp bậc gì thế. Viêm Tinh Kiếm của ta là hồng cấp cũng chỉ để lại cho nó một đường dài trên cánh thôi.” Khánh Dư liếc mắt nhìn sang thanh sắt kế bên tên kia.
“Thanh bảo khí này là tử cấp sư phụ tặng cho ta trước khi đi chơi.” Hắn vẫn ngấu nghiến miếng thịt.
Hệ thống trước đó cho hắn biết công pháp và bảo khí ở thế giới này, thời đại này, được phân chia theo cấp bậc từ thấp đến cao là Lam – Lục – Hoàng – Hồng – Tử - Kim – Bạch.
“Tử Cấp luôn cơ à, xem ra nhà ngươi điều kiện cũng không ít nhỉ.”
Bản thân hắn sở hữu một thanh hồng cấp bảo khí cũng được xem là giàu mà tên trước mặt, phải sài đồ của hắn nhưng hàng dùng lại là tử cấp.
Hắn bắt đầu có hứng thú với tên này.
“Ngươi đi một mình hay sao thế ?” Giá Khánh ngước lên hỏi tên này.
“Trốn nhà đi chơi, ta dự định đến thành Trà Lân tham dự lễ hội thiếu niên tranh tài, trên đường đi thì gặp bão.”
“Ta đã gữi tín hiệu cầu cứu, trong vài ngày tới sẽ có người đến đảo, ngươi có muốn đi chung với ta không ?” Khánh Dư nằm ngữa ra thảm cỏ, hai tay gối đầu nhẹ hỏi.
“Được, được nhưng mà ta không có tiền.” Tên Gia khánh hơi buồn, ánh mắt cầu xin hướng sang tên kia.
“Hừ, đâu cần ngươi trả ơn, gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên. Lại còn chung đường, cho ngươi đi ké thì tổn thất gì chứ.” Hắn nhắm mắt, tên này cứ no căng bụng là muốn ngủ.
“Cám ơn ngươi.”
Tuy chỉ mới gặp nhau chưa được một ngày nhưng tên này ra tay cứu hắn một lần, cho hắn đồ mặc và giờ còn hứa cho hắn đi ké trở về đất liền.
Hắn cảm thấy biết ơn tên này, xem ra cái thế giới này vẫn có tình người.
Khò...Khò...
Trần Khánh Dư chỉ mất một lúc là gáy khò khò không biết trời trăng mây gió gì.
Gia Khánh nằm xuống thảm cỏ, ngước nhìn bâu trời đầy sao sáng bên trên, trong lòng hắn muôn vàng câu hỏi ngổn ngang.
Giọt lệ từ đôi mắt chảy ra mang theo biết bao nhiêu nổi nhớ mong.
“Rốt cuộc chuyện gì sảy ra với mình ? Tại sao mình lại xuất hiện ở cái thế giới này ?”
Hắn nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Bắc Hà Đại Lục... Vĩnh Điện Thành...
Nơi đây nằm trong lãnh thổ của Ám Ngân Quốc của tộc Ám Ngân Hùng lớn mạnh.
Quốc gia này xưng vương với Đại Việt Đế Quốc nên rất yên bình. Chiến tranh ở các tiểu quốc xung quanh không thể lan tới nơi này.
Tại tinh cầu này hiện tại, ở mỗi châu lục dều có một đế quốc mạnh nhất thống trị. Bọn họ chính là Tứ Đại Tộc năm xưa đã lật đổ Thần Tộc.
Các vương quốc nhỏ hơn có quyền xưng vương với đế quốc để được bảo vệ hoặc nếu không quốc gia của các ngươi có sảy ra chiến loạn thì tự giải quyết.
Vĩnh Điện thành tọa lạc tại mạn nam của lục địa, có đường bờ biển rất thơ mộng, hàng năm thu hút rất nhiều du khách.
Thành phố này mang đến cho những người mới tới đây một cảm giác cổ kính.
Trong thành phố, có rất nhiều kiến trúc nhìn qua đều có niên đại rất lâu đời.
Toàn bộ cả tòa thành này không có lấy một tòa nhà nào cao quá 4 tầng cả. Cao nhất cũng chỉ là những cây cổ thụ mà thôi.
Nơi đây rất nổi tiếng với đại lộ Hải Dương.
Nơi đây là đại lộ rộng lớn, rộn ràng dành riêng cho người đi bộ. Một bên là biển xanh, cát trắng, gió thổi vì vù. Bên còn lại là các của hàng san sát, nhìn qua rất cổ sắc cổ hương, bày bán biết bao loại đặc sản vùng biển cho du khách.
Giờ đang là 4 giờ chiều.
Du khách trên bãi cát ngồi trò chuyện, ngắm cảnh khắp nơi. Những sồng nhậu được lập ra cũng không ít.
Từ xa xa, một cô gái ước chừng chỉ 20 tuổi đang thu hút vô số ánh mắt của không biết bao nhiêu du khách đặt biệt là cánh nam nhân, nàng từ trong đại lộ hướng ra bờ biển.
Tóc dài đen tuyền xõa sau lưng ngang hông đang vũ động trong gió, dáng người như ma nữ được bộ đầm trắng tinh sảo ôm trọn cơ thể thành thục làm biết bao cánh nam nhân si mê, gương mặt thanh tú trang nhã, đôi tay trắng tinh không một điểm trừ. Trên tả thủ nàng một chiêc vòng cẩm thạch lục bích càng tôn lên nét trang nhã cho nàng. Váy trắng ngang đùi khoe ra đôi chân dài miên mang không tì vết. Chân mang đôi giày trắng thể thao nhanh nhẹn.
Mỗi bước đi của nàng đều nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng lại mang đến vẻ uy nghiêm của bậc quân vương.
Nàng vừa đi vừa cầm chiếc điện thoại để quay phim. Xoay trái, xoay phải, quay trước, quay sau, nụ cười tỏa nắng làm biết bao com tim say đắm.
Vô số ánh mắt thèm khát, ghen tuông, tủi thân,..., xuất hiện khi nàng bước qua du khách.
“Cô gái này là nữ thần hả trời.”
“Chịch nhỏ này xong liệt dương luôn tao cũng chịu.”
“Dựa vào kinh nghiệm lâu năm đá phò tao cá bên trong là màu trắng.”
“Hừ con điếm rẽ tiền đi câu khách kìa.”
“...”
Nàng là đề tài bàn luận của vô số người...
Đứng trước biển, thả hồn theo con gió cảm nhận hương vị tuyệt diệu của biển xanh.
Đã lâu rồi, nàng mới có dịp hòa mình vào biển khơi bạt ngàn.
Cách đó không xa. Một nhóm thanh niên đang ngồi nhậu.
Hiển nhiên trong mắt bọn chúng hiện giờ chỉ có nàng.
“Bắt ẻm qua đây nhậu cùng thì vui ha.” Một tên Linh Úy lên tiếng.
“Đặt phòng đi, nhậu không thì sao mà phê. He he he.” Tên khác cười lên đê tiện, hắn có tu vi Linh Tá cao nhất bọn.
“Được, qua mời ẻm sang đây làm vài chai rồi sao đó mới phê pha chứ lị.”
Thế là cả bọn 7 tên cùng gật đầu, ánh mắt dâm tà, đứng dậy cùng cất bước về phía nữ nhân kia.
“Ồ, là con nhỏ đó sao, mấy thằng nhóc mới nhú bây giờ cứ thích đâm đầu vào chổ chết thế nhỉ.”
Lời vừa nói ra là của một tên thanh niên nhưng đã bạc đầu, hắn đang ngồi ở một quán nhậu cách bờ tới hơn 40 mét. Mình hắn đã uống hết 2 két bia.
“Chào em gái, uống với bọn anh một chai được không nhỉ ?” Tên Linh Tá nở nụ cười đê tiện, tay hắn nâng lên chai bia Sài Gòn Xanh mời gọi.
Nàng xoay người qua, khẻ đánh giá 7 gia hỏa trước mặt.
“Xin lỗi em không biết uống bia.” Nói đoạn nàng xoay lưng bỏ đi.
“Ấy ấy em gái, nếu không uống được thì ngồi trò truyện một tí với bọn anh cũng được mà em, hé hé.”
Bọn này mặt dày không buông tha. Bọn chúng chạy lên trước mặt chặn bước đi của nàng.
“Chúng ta quen nhau à ?” Nàng nhiếu mày.
“Tụi anh chỉ muốn làm quen, giao lưu với em tí thôi mà em gái hé hé.” Tên Linh Úy đứng trước giơ tay nựng má nàng.
Nàng định đẩy hắn ra thì một lon bia bay đến trúng vào mặt hắn.
“Dám chọc gái giữa ban ngày ban mặt, tụi bây chán sống rồi hả.”
Một tên thanh niên điển trai đi khí thế đi tới, vừa đi hắn vừa bẻ tay rột rột.
“Mày là thằng nào dám xen vào chuyện của tụi này hả ?” Tên Linh Úy bị ném trúng lon bia tức giận đi tới tên kia.
Cả bọn cùng kéo theo sau hắn.
“Tiểu thư đừng sợ, Đăng Dung tôi sẽ sử lý bọn rác rưỡi này.” Tên thanh niên vỗ ngực lên tiếng chắc nịch.
“Kia là công tử nhà họ Mạc đó sao ? nghe bảo hắn là tên phế vật mà hí hí.”
Đám đông xung quanh nhìn một màng này xầm xì khắp nơi.
“Ồ thì ra là Mạc thiếu gia, chúng tôi đắt tội rồi.” Tên Linh Tá đi tới trước người thanh niên cuối đầu trước hắn. Nhưng một nụ cười đê tiện đang được hắn che giấu.
“Coi như tụi bây biết điều, cút đi cho nước nó trong.”
Bốp...
Vừa mới dứt lời tên Linh Tá đã đấm vào mồm hắn, răng cửa rụng xuống, miệng hắn đầy máu.
“Này thì cút này...”
Bốp... Bốp....Bốp
Bảy tên cùng lao vào bạo hành một thằng...
“Hazzzz...” Trông thấy một màn này nàng thở dài ngao ngán lắc đầu.
Đột nhiên nàng biến mất.
Có những kẻ từ trước giờ ánh mắt vẫn thủy chung trên người nàng, chứng kiếm vậy mà nàng đột nhiên biến mất, bọ chúng mở to mắt dáo dác nhìn quanh kiếm tìm nàng.
Nàng lần nữa xuất hiện chính là kế bên tên Linh Tá.
Chát..
Tên Linh Tá té lăn quay ra cát, dấu tay mĩ miều đỏ chói in trên má hắn.
Các tên khác chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra...
Chát... Chát...Chát...Chát...Chát...Chát.
Mỗi tên được in hình ngọc thủ của nàng trên gương mặt.
Mạc Đăng Dung một tay ôm bụng một tay bịt miệng nằm dưới cát, hai mắt trừng to nhìn nữ nhân phía trên.
“Hồng phấn.” Hắn lẫm bẫm trong miệng.
Tên này đang rất đau nhưng hắn thành công địa hàng người con gái này.
“Má nó con nhỏ này, tụi bây lên.” Tên Linh Tá ôm mặt hét lớn.
Sáu tên còn lại cùng đứng dậy, vận chuyển linh lực đánh gái.
Đôi mắt nàng luân chuyển qua lại, từng cử động của bọn này đều lọt vào ánh mắt nàng.
Chân đạp thân pháp kỳ dị nàng tiếp cận từng tên đang xông lên.
Bốp..Bốp... Á Á Á....
Tiếng kêu la vang lên, từng tên từng tên một ngã xuống ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Nhanh, cô gái này ra tay quá nhanh.
“Linh Thủy Quyền.” Tên Linh Tá hai mắt trợn tròn lao đến, đôi tay của hắn được bao bọc bởi thủy linh lực.
Nàng ta xoay người, chân đạp thân pháp tiến tới tên này.
Bặt.
Trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
Tay phải nàng nắm chặt cổ tay phải tên kia, tả thủ đặt lên trước ngực hắn.
“Phát Giới.” Đôi môi đỏ thắm hé mở.
Bụp...
Tên Linh Tá kia bay thẳng một mạch ra sau.
Ầm...
Lưng hắn va chạm vào một cây dừa mới dừng lại.
Hắn gục xuống bất tĩnh.
“Thể tu sao, cô gái này là một thể tu.” Một tên thể tu cơ bắp lực lưỡng nuốt nước bọt cất tiếng.
Những người có mặt trên bãi biển lúc này nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Hoàng Sắc Pháp Sư, không tệ, mới có ba năm không gặp mà đã đạt trình độ này rồi. Đúng chất một quái vật tương lai. Hà hà hà.... Bà chủ tính tiền bia, mồi tui không ăn.” Tên đầu bạc trước quán bia bên kia đường hưng phấn.
“Mồi đã kêu không ăn cũng tính.” Tiếng quát chua chát vang lên.
“Nàng, nàng tên là gì ?” Mạc Đăng Dung chật vật đứng dậy, hắn vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Nàng nhẹ xoay người, đứng đối diện với hắn.
Môi hồng hé mở :
“Cao Thanh Quyên.”
Sau đó, xoay người ung dung rời đi.