Quỷ Sự Vô Tận

Chương 20 : Tiểu khóc nương (4)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Sau khi đăng ký thông tin cơ bản án kiện ủy thác của mẹ con La Khiết Nhụy, Tôn lão tiễn bọn họ đi. Lúc trở lại, Tôn lão nói: "Ủy thác lần này ——"



"Tôi và Dương Nguyên Nhất xử lý." Ngụy Duyên Khanh cắt lời Tôn lão.



Tôn lão nhìn hai người, gật đầu đồng ý: "Vậy giao cho hai người. Tôi sẽ sớm tìm tài liệu liên quan, nhưng bóng đen hồ nước La Khiết Nhụy miêu tả thì tôi chưa từng nghe qua. Có thể là dị văn mới, cũng có thể là dị văn bên ngoài xâm lấn."



Ngụy Duyên Khanh: "Tôi biết, tôi sẽ tra."



Tôn lão: "Vậy giao cho hai người." Nói xong, ông liền ôm tài liệu rời đi.



Ngụy Duyên Khanh đứng dậy: "Dương Nguyên Nhất, đi."



"Đi đâu?" Dương Nguyên Nhất đứng dậy theo anh lên lầu. Ngụy Duyên Khanh không trả lời, trực tiếp mang cậu lên lầu ba.



Trên thực tế lầu ba chỉ có hai gian phòng, tuy rằng nhìn kết cấu bên ngoài kém lầu hai không nhiều, nhưng chỉ có hai cánh cửa là thật, cái khác đều không mở ra được, Dương Nguyên Nhất vào ở mới phát hiện.



Ngụy Duyên Khanh mở cửa phòng mình, gõ gõ cửa phòng ý bảo Dương Nguyên Nhất đi vào. Lúc trước Dương Nguyên Nhất đã vào phòng của anh, so với những phòng khác thì không gian phòng anh rộng hơn nhiều, ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm thì còn có phòng sách.



Cậu chưa từng vào phòng sách, cửa phòng luôn đóng chặt. Trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ này, Dương Nguyên Nhất liền thấy Ngụy Duyên Khanh mở cửa phòng sách ngoắc cậu vào. Cậu đi vào, nghe một tiếng "cạch", một giây sau cả phòng sáng choang. Phòng sách lớn như vậy nhìn không sót một thứ nào, lượng sách được lưu giữ bên trong cực kỳ phong phú, chiếm diện tích rất rộng.



Ngụy Duyên Khanh vừa đi vừa nói chuyện: "Bao năm qua giải quyết dị văn sẽ làm thành hồ sơ cặn kẽ, toàn bộ đều để ở đây. Nếu như gặp phải dị văn xa lạ có thể tới nơi này tra tài liệu, đại khái có thể tìm ra."



Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất nghi ngờ hỏi: "Không phải đều là dị văn đã giải quyết sao?"



Ngụy Duyên Khanh: "Cùng một dị văn sẽ sản sinh hai dị văn khác nhau, nhưng dưới tình huống không có tiền đề đặc thù, chúng nó không thể cùng tồn tại."



Dương Nguyên Nhất "à" một tiếng, chỉ chỉ hồ sơ chồng chất như núi: "Tra từng quyển?"



"Đã phân loại rồi." Ngụy Duyên Khanh đi vòng qua giá sách đặt hồ sơ, phía trước là cái bàn làm việc, trên mặt bàn để hai cái máy vi tính. Anh mở máy vi tính ra, đợi máy khởi động, thuận tiện giải thích: "Nhưng bây giờ không cần phiền phức như vậy, trực tiếp gõ từ khóa lọc tài liệu là được."
Ngụy Duyên Khanh đứng dậy đi đến giá sách sau lưng cậu, tùy ý rút ra một quyển sách thật dày, phủi phủi bụi đưa đến trước mặt Dương Nguyên Nhất: "Xem đi."



Dương Nguyên Nhất nhận quyển sách bìa đen có mấy chữ lớn thếp vàng Sổ Dị Văn Đô Thị, sau đó nhìn ra sau lưng có giá sách bị trống một chỗ: "Tùy tiện như vậy sao?"



Ngụy Duyên Khanh khoát tay: "Vốn cũng không quá quan trọng, chỉ là một quyển nhật ký dị văn."



Dương Nguyên Nhất mở sổ dị văn, bìa trong viết một câu "Khủng bố như hình với bóng". Chữ rất đẹp, mang theo nhân tố đe dọa, đại khái không làm người tin tưởng, nhưng suy nghĩ cặn kẽ sẽ phát hiện chỗ kinh khủng chân chính.



Trang thứ hai là mục lục, trên mục lục ghi tổng cộng 99 loại dị văn, nhưng con số cuối cùng là 100. Dương Nguyên Nhất lật lại nhìn mục lục ở phía trước, phát hiện dị văn thứ nhất không phải là 001 mà là 002.



"Thiếu một dị văn?"



Ngụy Duyên Khanh: "Không thiếu. Tổng cộng 100."



***



Tác giả có lời muốn nói



Thanh niên Ngụy Duyên Khanh (quan sát xa xa): Vợ yếu ớt thật đáng yêu.



Thiếu niên Dương Nguyên Nhất (cười xấu hổ): Không cẩn thận đập gãy giường.



***



Lời editor:



Để biết thêm chi tiết về dị văn quỷ ảnh cao gầy, mời xem phim Slender Man (Người không mặt). Tui chỉ nói vu vơ vậy thôi, không phải xúi xem phim kinh dị đâu. Đừng hiểu lầm tui, tội tui lắm =]]