Quỷ Sự Vô Tận
Chương 27 : Hoa thược dược màu đen (3)
Ngày đăng: 04:09 19/04/20
Sau khi Chu Linh Tê xoay cổ của Vương Tiểu Hồng, hết sức xin lỗi: “Tôi không thấy ngũ quan, còn tưởng là đạo cụ dùng để mát xa tay.” Hắn nhìn cái đầu trụi lủi bóng loáng của Vương Tiểu Hồng, dùng giọng nói rất chân thành: “Kiểu tóc đẹp.”
Vương Tiểu Hồng co rút khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không sao, cảm ơn.” Nhưng trong ánh mắt của Vương Tiểu Hồng lại mơ hồ tràn ngập ganh ghét —— Chu Linh Tê có một đầu tóc vừa dài vừa dày.
Dương Nguyên Nhất kéo Vương Tiểu Hồng qua bên cạnh cậu, tranh thủ hỏi: “Không phải lúc nãy trên đỉnh đầu còn chút tóc sao?”
Vương Tiểu Hồng không cảm xúc: “Nhổ sạch rồi.” Nhổ hết tất cả quấn thành vòng nguyền rủa người có gia đình.
Dương Nguyên Nhất an ủi hắn: “Sau khi kết thúc ủy thác này, anh sẽ mua một thùng thuốc mọc tóc cho em.”
Vương Tiểu Hồng vuốt cái đầu bóng lưỡng, lấy ra mũ luôn mang theo bên mình rồi đội lên: “Cám ơn anh, nhưng em có tích trữ trong nhà kho, có thể sử dụng tám năm mười năm.”
“Vậy thì tiếc thật.” Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Hữu dụng không?”
Vương Tiểu Hồng: “Anh nói sao?” Đầu của hắn còn đang phát sáng đây, hỏi cái này là có ý gì?
Dương Nguyên Nhất khoát tay không kích thích Vương Tiểu Hồng nữa, lui trở về bên người Ngụy Diên Khanh. Cùi chỏ đụng vào Ngụy Diên Khanh nên cậu vô thức quay đầu nhìn sang, đối diện ánh mắt đầy ý cười của người kia, cậu chớp mắt một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi… Qua một lúc lại liếc liếc Ngụy Diên Khanh thì thấy anh tựa lưng vào ghế, tay trái khoát lên tay vịn, dáng vẻ vô cùng buồn chán.
Dương Nguyên Nhất bình tĩnh tâm trạng, hỏi Chu Linh Tê: “Vừa nãy anh nhắc tới trọng điểm đáng ngờ, có phải là anh đã biết tin tức gì về truyền thuyết đô thị ‘Hoa thược dược màu đen’ mà chúng tôi không biết không?”
Chu Linh Tê gật đầu, cũng không có ý giấu diếm: “Làm thành ý hợp tác, tôi có thể nói cho mọi người biết —— thiết lập mê hoặc người khác của ‘Hoa thược dược màu đen’.”
Cái này có thể giải thích cho thứ gọi là ‘Quỷ che mắt’.
Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất có chút nghi ngờ, mà vào lúc này Ngụy Diên Khanh ngước mắt, biểu tình buồn chán đã trở nên có chút chăm chú. Dương Nguyên Nhất thường xuyên quan tâm anh, ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết tại sao mình lại vô thức quan tâm Ngụy Diên Khanh, nhưng hiện nay cũng không phải lúc suy nghĩ mấy thứ này.
Cậu vừa nghi ngờ vừa nhạy bén hỏi: “Thiết lập dị văn rất đặc thù đúng không?”
Lúc này Chu Linh Tê đưa mắt nhìn về phía Dương Nguyên Nhất, mang theo dò xét và tò mò. Nghe câu hỏi của Dương Nguyên Nhất giống như cậu không hiểu quá nhiều, dù sao đối với dị văn thì thiết lập dị văn chính là thường thức*.
(Thường thức: tri thức phổ thông về một vấn đề hay một chuyên ngành nào đó)
Ngụy Diên Khanh giải thích: “Kỳ thực có thể nói thiết lập dị văn chính là năng lực đặc thù của dị văn, trong mỗi truyền thuyết đô thị sẽ được giao cho một năng lực đặc thù riêng biệt, dị văn được sinh ra cũng sẽ có năng lực này.”
Nói cách khác, xử lý dị văn có một thiết lập nào đó sẽ cực kỳ khó khăn, nói rõ độ khó của ủy thác lần này sẽ tăng cao.
Dương Nguyên Nhất nhớ đến Ngụy Diên Khanh đã từng đề cập tới một dị văn bóng ma có thể ẩn thân, ngẫm lại thì bóng ma có thể trốn bất kỳ chỗ nào sẽ có bao nhiêu đáng sợ. Bao gồm cả hoa thược dược đen có thể mê hoặc người khác, thậm chí nó có thể điều khiển người khác hành hung.
“Nếu như lúc Tôn Tình Tình tử vong có người ở gần đó thì hoa thược dược đen sinh trưởng trên người cô ta sẽ mê hoặc người kia, quả thực có thể giải thích được nghi ngờ tại sao không ai đưa tin về hoa thược dược đen. Thế nhưng camera là vật chết, sẽ không bị mê hoặc —— căn cứ thiết lập ‘mê hoặc người khác’, thiết lập là ‘người’. Hẳn là ảnh chụp đã bị xử lý…” Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Tô Thanh Xán càng ngày càng mê hoặc, biểu tình nghiêm túc chăm chú, cực kỳ hấp dẫn.
“Hiện nay ‘Hoa thược dược đen’ sinh trưởng trên người Tô tiểu thư cũng không thể coi là bản thể dị văn, bởi vì căn cứ theo các sự kiện về hoa thược dược đen quấn lấy, sau khi hoa thược dược đen nở ra gặp không khí sẽ bị héo rũ không lâu sau đó. Cho nên bản thể dị văn chân chính không ở nơi này. Chúng ta cần điều tra rõ dị văn ‘Hoa thược dược đen’ chân chính, tìm ra bản thể dị văn chân chính rồi mới tiến hành xử lý.”
Chu Linh Tê nhìn Dương Nguyên Nhất, nhưng lại nói với Ngụy Diên Khanh: “Thành viên mới của văn phòng thám tử hả? Rất lợi hại.” Sau đó lại nói với Dương Nguyên Nhất: “Cậu có muốn đến văn phòng thần quái chúng tôi không? Tiền lương đãi ngộ cao hơn văn phòng thám tử gấp hai, ba lần.”
Dương Nguyên Nhất cười cười, từ chối: “Không học qua chu dịch*, phong thủy, không biết đạo thuật, thôi bỏ đi.”
(Chu Dịch: là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ)
Chu Linh Tê nhún vai: “Vậy thôi.”
Trong lúc lơ đãng liếc sang Ngụy Diên Khanh thì anh đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn, Chu Linh Tê vô thức rùng mình, nghi hoặc không hiểu tại sao mình chọc tới Ngụy đại lão này.
Dương Nguyên Nhất nhìn tới nhìn lui hai người: “Các người quen nhau?”
Chu Linh Tê: “Trước đây từng hợp tác một lần. Tôi cho rằng lần này giỏi lắm là Ngô Úy hoặc Hạ Lan Lam nhận ủy thác, không ngờ sếp Ngụy lại tự mình ra tay.” Hoàn toàn không ngờ tên tử trạch này nhận ủy thác, làm hắn phải kiểm tra kỹ thêm một lần nữa về độ khó của dị văn này.
Nghe vậy, Chu Linh Tê cúi đầu, trong nháy mắt bị cái đầu bóng lưỡng hấp dẫn. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn lặng lẽ dời mắt, vẫn nên tìm một tên nhiều tóc thì hơn.
Dương Nguyên Nhất khó hiểu: “Vì sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Bởi vì tóc.”
Dương Nguyên Nhất nhìn đầu tóc dài vừa dày vừa đen của Chu Linh Tê, lại nhìn sang Vương Tiểu Hồng trụi lủi, trong nháy mắt hiểu rõ vì sao hắn làm như thế. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, lặng lẽ khuyên Vương Tiểu Hồng: “Nhà em không sinh được con cháu tóc dài, em chọn bạn đời cũng không cần nhìn tóc.”
Bọn họ ngay cả con cháu cũng không sinh được! Vương Tiểu Hồng nuốt một miệng máu, trong lòng rưng rưng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Em biết rồi. Nhưng chọn bạn đời, tóc chính là tiêu chuẩn duy nhất.”
Dương Nguyên Nhất giật giật môi, cuối cùng từ bỏ: “Tùy em.”
Bốn người chia thành hai nhóm vào phòng, Dương Nguyên Nhất cởi áo khoác treo lên phía sau cửa, nhìn thấy một cái giường lớn và một bộ sô pha. Vì vậy cậu giành nói trước: “Sếp, để tôi ngủ sô pha cho.”
Ngụy Diên Khanh nghe vậy liền xoay người lại, nhìn thẳng Dương Nguyên Nhất, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm: “Em sợ tôi hay ghét tôi?”
Dương Nguyên Nhất kinh ngạc hỏi: “Vì sao nghĩ như vậy?”
Ngụy Diên Khanh chỉ thẳng: “Một cái giường, hai người đàn ông, em còn cố ý ngủ sô pha?”
Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ giải thích: “Sếp, anh đã quên chúng ta đều có gia đình rồi sao?”
Đương nhiên là không quên, cho nên ngủ chung là hợp pháp! Trong lúc vô ý tự tạo thiết lập hôn nhân khắng khít • Ngụy Diên Khanh khí thế càng thêm âm u. Anh đứng lặng người dưới ánh đèn, hơi nhíu mày, ngay cả nửa câu cũng không phun ra nổi.
“Tuy rằng chúng ta trong sạch, nhưng vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.” Dương Nguyên Nhất cười cười, sau đó vào phòng tắm trước.
Ngụy Diên Khanh nhân cơ hội mở tủ quần áo lôi chăn bên trong ném ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại một cái chăn. Sau đó rút phích cắm điều hòa, cuối cùng dựa trên cửa sổ hút thuốc.
Dương Nguyên Nhất tắm rửa xong, anh liền đi vào tắm. Sau khi ra ngoài liền thấy Dương Nguyên Nhất mở tủ kiếm chăn, nhưng chỉ có một cái. Ngụy Diên Khanh thấy thế liền nói: “Chăn cho em, em ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha.
Dương Nguyên Nhất quay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi mở điều hòa vậy.”
Cậu tìm được remote nhưng lại không mở được điều hòa, thử bấm vài cái không có tác dụng. Cậu tưởng remote bị hư nên sử dụng di động điều khiển từ xa thiết bị gia dụng, ai ngờ vẫn mở không được.
Ngụy Diên Khanh tỉnh ơ: “Chắc điều hòa bị hư. Không sao, em ngủ giường đi, chăn cho em. Tôi ngồi một đêm là được.”
Dương Nguyên Nhất hơi bối rối, buông remote xuống, không quá đồng ý đề nghị của Ngụy Diên Khanh: “Hôm nay anh đã mệt rồi, ngồi một đêm nữa thì ngày mai lấy đâu ra tinh thần? Anh ngủ trước đi, tôi nằm trên sô pha nghỉ ngơi là được rồi.”
“Đêm khuya rất lạnh, ngồi sô pha cũng sẽ lạnh.” Ngụy Diên Khanh đè Dương Nguyên Nhất xuống giường không cho dị nghị, từ trên cao nhìn xuống, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Dương Nguyên Nhất vừa định đứng dậy thì vai bị đè xuống. Cậu nghe được giọng nói thanh lãnh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Đừng lộn xộn, ngủ đi.”
Dương Nguyên Nhất ngước mắt, trong con ngươi đều là một mảnh yên tĩnh. Cậu chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Ngủ chung đi.”
Ngụy Diên Khanh: “Hử?”
Dương Nguyên Nhất rất nghiêm túc nói: “Nếu như phu nhân của sếp hiểu lầm, tôi sẽ đích thân giải thích. Được rồi, có cần đặt di động bên cạnh ghi hình làm bằng chứng trong sạch không?”
Ngụy Diên Khanh: “Không, không cần.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Ngụy: Cuối cùng cũng được ngủ với Nguyên Nguyên rồi.