Quỷ Sự Vô Tận

Chương 30 : Chơi với tôi (1)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Dương Nguyên Nhất đột nhiên tò mò hỏi: “Dị văn có tổng cộng bao nhiêu cấp?”



Ngụy Diên Khanh: “Mười ba cấp.”



Dương Nguyên Nhất: “Ai đặt ra cấp bậc này?”



Ngụy Diên Khanh: “Chủ nhân ban đầu biên soạn Sổ dị văn đô thị. Đồng thời khi hắn giải quyết dị văn khủng bố đô thị thì sắp xếp chúng nó dựa theo đẳng cấp, cao nhất là cấp mười ba. Sau này thế giới loài người và dị văn dựa theo cấp bậc này phân chia dị văn.”



Dương Nguyên Nhất: “Chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn đô thị đâu?”



Ngụy Diên Khanh: “Đã chết.”



Dương Nguyên Nhất: “À.” Cậu ngừng một lúc rồi tiếp tục hỏi: “Vì sao hắn biên soạn Sổ dị văn đô thị?”



Ngụy Diên Khanh thở dài khẽ đến mức khó phát hiện: “Hắn nói phải có nghi thức, chỉ có ghi chép mới không bị lãng quên. Cho dù là dị văn cũng không nên bị bỏ quên.”



Dương Nguyên Nhất im lặng hồi lâu, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là tôi sao?”



Ngụy Diên Khanh liếc nhìn Dương Nguyên Nhất, thu hồi ánh mắt. Tuy rằng chỉ liếc mắt nhưng đã biểu đạt mọi lời anh muốn nói: “Nếu như em là chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn, tôi sẽ không để em sống đến hôm nay.”



Dương Nguyên Nhất hiểu ra: “Anh với hắn có thù oán.”



“Hắn dùng một lời nói dối hố tôi, tôi phải ở lại văn phòng thám tử trấn áp đám dị văn kia thay hắn, ba mươi năm.” Lúc Ngụy Diên Khanh nhắc tới chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn, rõ ràng giọng nói vô cùng không vui. Trong lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Nhất, tâm trạng tức giận được bơm mấy phần an ủi: “Nhưng cũng được bồi thường, hắn cho tôi một bảo vật.”



Dương Nguyên Nhất tò mò: “Bảo vật gì?”



Ngụy Diên Khanh rất cường đại, nhìn như không mơ không ước, không hề có dã tâm, nhưng trên thực tế là vì đã cường đại đến mức không cần vật chất thỏa mãn bản thân. Cho nên cậu rất tò mò, loại bảo vật gì sẽ làm Ngụy Diên Khanh để tâm.



Ngụy Diên Khanh mỉm cười: “Độc nhất vô nhị.”



Dương Nguyên Nhất hỏi lòng vòng ba bốn lần không được đáp án nên lựa chọn từ bỏ, chỉnh sửa dị văn đô thị ‘Hoa thược dược màu đen’ biên soạn thành báo cáo rồi chụp ảnh thành tệp gửi cho Tôn lão.



Trở lại biệt thự của Tô Thanh Xán thấy Chu Linh Tê đang ngồi ngay ngắn, mà Vương Tiểu Hồng đang vùi người trên sô pha. So sánh hai bên thấy chênh lệch rất rõ ràng, Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu thấy Dương Nguyên Nhất liền vui vẻ chào hỏi: “Anh Nguyên, các anh giải quyết con dị văn kia rồi?”



Dương Nguyên Nhất vô thức giơ tay lên che mắt, vội vội vàng vàng gật đầu.



Vương Tiểu Hồng cảm thấy kỳ quái: “Anh Nguyên, mắt anh bị thương?”



Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Anh cảm thấy sáng quá, mắt bị lóa.”



Vương Tiểu Hồng nhìn ánh sáng nhu hòa phía trên đỉnh đầu, chợt cảm thấy tổn thương tâm hồn. Hắn ôm ngực đau buốt, lấy ra cái mũ che lại cái đầu trọc tỏa sáng.



Dương Nguyên Nhất có hơi xấu hổ, an ủi Vương Tiểu Hồng: “Anh vừa mới về, mắt đã quen với bóng tối. Đột nhiên vào cửa bị ánh đèn sáng kích thích, không phải lỗi của em, đừng để ý.”



Vương Tiểu Hồng nhìn cậu, lặng lẽ cởi nón ra.



Dương Nguyên Nhất chịu đựng một phút, mắt không chịu nổi kích thích chảy nước mắt sống, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, em vẫn nên đội mũ đi.” Không chịu nổi, còn chói hơn gương phản quang nữa.



Vương Tiểu Hồng đội mũ lui vào trong góc, giờ khắc này cũng chỉ có thể tìm chút ấm áp trên thế giới mạng —— may mà tộc chó đi làm* tăng nhanh, quần thể thanh niên trọc đầu cũng đang không ngừng lớn mạnh.



(Thường bên Trung hay đùa chó đi làm aka nhân viên bình thường, tăng ca nhiều sẽ bứt tóc, bứt tóc nhiều sẽ trọc đầu – Chú thích bởi Mèo)



Chu Linh Tê không nhịn được bật cười: “Văn phòng thám tử các người thật thú vị.”



Dương Nguyên Nhất ngồi xuống: “Trước đây chưa từng hợp tác sao? Nói giống như đây là lần đầu tiên thấy vậy.”



Chu Linh Tê: “Trước đây từng hợp tác với Hạ Lan Lam, cô ấy là một người phụ nữ lạnh lùng mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy sợ.” Một đối tượng hợp tác khác chính là Ngụy Diên Khanh, trong quá trình hợp tác thường xuyên gặp ác mộng. Bởi vậy khi không cần thiết, hắn hoàn toàn không muốn hợp tác với văn phòng thám tử quái vật.



Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Tô Thanh Xán không sao chứ?”




Ngụy Diên Khanh: “Không gì là không thể. Nói cho cùng chỉ là bản sưu tập tem, em viết đi.”



“Được rồi.” Dương Nguyên Nhất đáp ứng, ngồi ở phía sau bàn, cầm bút suy tư làm sao có thể miêu tả dị văn 101 trong một trăm chữ đây.



Ngụy Diên Khanh ngồi bên cửa sổ, cửa kính dán một lớp màng mỏng màu lá cọ, không gian trong phòng có chút u ám. Anh mở đèn, căn phòng sáng sủa không ít. Thỉnh thoảng anh nhìn về phía Dương Nguyên Nhất đang chuyên tâm suy nghĩ, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, nhìn không ra tâm tình.



Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng viết sột soạt trên giấy, bầu không khí tĩnh lặng ấm áp, làm người yên tâm.



Sau một hồi, Dương Nguyên Nhất đã xong việc miêu tả dị văn trong một trăm chữ, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua sườn mặt Ngụy Diên Khanh, đột nhiên ngừng thở, nhìn chăm chú một lát mới hoàn hồn, dời mắt đi.



“Viết xong rồi, anh xem thử có được không?”



Ngụy Diên Khanh nhìn sang, gật đầu: “Tốt lắm.”



Dương Nguyên Nhất đứng dậy: “Vậy tôi về trước đây.”



Ngụy Diên Khanh ngước mắt nhìn: “Ừ.”



Lúc Dương Nguyên Nhất ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, trở về phòng cởi áo khoác, lúc cởi cúc áo thở dài một hơi. Sau khi khôi phục bình tĩnh, đốt ba nén nhang thơm thành kính nhìn bài vị của người chồng quá cố: “Tin tưởng em, anh vẫn là người đẹp nhất.”



Sau đó rảnh rỗi gần hai tháng, đã đến tháng 11, bên ngoài gió lạnh xạc xào, nhiệt độ không khí hạ thấp. Trong phòng bật hệ thống máy sưởi, tay bưng tách trà nóng, có thể nói là vô cùng hưởng thụ.



Vương Tiểu Hồng buồn ngủ: “Em muốn về hưu ngủ đông ba tháng.”



Ngô Úy đá văng cái chân của Vương Tiểu Hồng đang gác lên bàn: “Mỗi lần vào đầu mùa em đều nói như vậy, không thấy ngán hả?”



Vương Tiểu Hồng ỉu xìu: “Oáp…”



Hạ Lan Lam hắt hơi, rút khăn tay ra xoa xoa.



Dương Nguyên Nhất quan tâm hỏi: “Bị cảm?”



Hạ Lan Lam lắc đầu: “Không có.” Chóp mũi cô đỏ ửng, bắt đầu từ hôm qua đã không ngừng nhảy mũi. Thế nhưng cô vẫn kiên quyết không thừa nhận bản thân bị cảm, không chịu đổi quần áo mùa đông. Trời lạnh mà cứ mặc váy ngắn, áo thì mỏng tang.



Tôn Lão rót một tách trà gừng cho cô: “Uống đi.” Sau đó vỗ tay ý bảo mọi người tập trung, mở lời: “Có ủy thác mới, mọi người lắng nghe chút đi.”



Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Tôn lão, tư thế không thay đổi, quả thực đang tập trung lắng nghe.



Tôn lão: “Người ủy thác là một giáo sư điều tra truyền thuyết dân gian, hắn muốn tìm mấy học sinh mất tích.”



Dương Nguyên Nhất: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Tôn lão nói: “Người ủy thác tên là Đổng Dũng Phong, hai năm trước đến nơi nào đó điều tra đồng dao dân gian. Bất chợt gặp chuyện ngoài ý muốn nên hôn mê, gần đây mới tỉnh lại. Mà bốn học sinh đi cùng với hắn, tất cả đều mất tích.”



Dương Nguyên Nhất: “Vì sao Đổng Dũng Phong ủy thác văn phòng thám tử chúng ta?”



Tôn lão: “Theo như hắn nói, là bởi vì bọn hắn điều tra đồng dao dân gian làm oán linh địa phương tức giận, bị đuổi giết. Tôi phát hiện bọn họ điều tra đồng dao dân gian thuộc về một nhánh đồng dao khủng bố, mà đồng dao khủng bố trong truyền thuyết dị văn, hình dáng thuộc về cấp bậc nguy hiểm.”



***



Tác giả có lời muốn nói:



Dương Nguyên Nhất (mặt chân thành): Từ giờ trở đi, trở thành một nhan khống*.



(Dễ xiêu lòng vì nhan sắc)



Ngụy Diên Khanh (mắt cá chết): Quả nhiên vẫn nên đập bài vị vướng víu kia.