Quỷ Sự Vô Tận

Chương 41 : Dị dạng (5)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Hành lang khách sạn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có người đang vội vàng chạy trốn. Ánh đèn lúc sáng lúc tối tạo nên bầu không khí biến hóa kỳ lạ, gây động tĩnh lớn nhưng không có ai mở cửa kiểm tra, giống như tất cả đều ngủ say như chết. Trên trần nhà, bên góc tường liên tục có chất lỏng màu đen di động thẩm thấu ra ngoài, chậm rãi rơi xuống đất.



Không bao lâu, cả khách sạn đều bị chất lỏng màu đen tản ra mùi hôi thối này bao quanh. Chất lỏng như có sinh mệnh bò lên thân thể mọi người đang ngủ say trong phòng, lan từ chân đến ngực, từ từ lấp kín tai mắt mũi miệng. Người say giấc tỏ vẻ đau đớn, cho đến khi bọn họ không chịu đựng nổi sắp thức dậy thì chất lỏng tự động thối lui.



Ngụy Diên Khanh bỗng dưng mở mắt, nhìn chất lỏng xuất hiện ở bốn góc phòng. Anh ôm chặt Dương Nguyên Nhất trong ngực, không muốn buông ra. Dương Nguyên Nhất mơ mơ màng màng, hỏi: “Sao vậy anh?”



“Không có gì.” Ngụy Diên Khanh kéo chăn đắp lại cho cậu, chỉnh chăn ngay ngắn rồi đứng dậy xuống giường. Hai chân chạm đất, chất lỏng sắp trượt đến bên giường, còn chưa chạm đến nhưng dường như thấy thứ gì sợ hãi, vô cùng hoảng sợ vội lui về phía sau.



Ngụy Diên Khanh khoác thêm áo ngủ, cột chặt dây lưng rồi đi tới cửa. Chất lỏng màu đen khắp phòng hoảng loạn lui lại, không khí như vặn vẹo, như có tiếng rít hoảng sợ không có âm thanh truyền đến. Trong khoảnh khắc anh mở cửa, Dương Nguyên Nhất chợt tỉnh giấc.



Dương Nguyên Nhất nhìn bốn phía, không thấy Ngụy Diên Khanh nên bật đèn, liếc sang thấy được chất lỏng ở góc tường. Cậu ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện chất lỏng dần dần biến mất.



“Tỉnh?”



Dương Nguyên Nhất quay đầu thấy Chương Hiểu Bạch bước đến từ sau lưng Ngụy Diên Khanh, hỏi: “Xử lý tháp nước không thuận lợi sao?”



Dưới ánh đèn không tính là sáng, áo ngủ của Dương Nguyên Nhất bị tuột xuống vai trái, nhìn thấy vết hồng trên da không sót cái nào. Chương Hiểu Bạch tự nhiên đoán được vết hồng này ở đâu ra, mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt ngượng ngùng liếc trái liếc phải không dám nhìn thẳng. Cô nói: “Không quá thuận lợi, La Hồng Thịnh suýt chút nữa rơi vào tháp nước, chúng tôi đánh ngất cậu ấy rồi vớt ra. Lúc rời khỏi mái đột nhiên phát hiện cả khách sạn đều bị chất lỏng màu đen thẩm thấu, chú Lại bảo tôi tới tìm hai người.”



Dương Nguyên Nhất vừa vén chăn lên đứng dậy thì Ngụy Diên Khanh đã xuất hiện trước mặt, anh còn cầm áo ngủ trong tay. Ngụy Diên Khanh khoác áo ngủ lên người cậu, bọc rất kín kẽ: “Mặc vào.”



Dương Nguyên Nhất bật cười, lướt qua vai Ngụy Diên Khanh nói với Chương Hiểu Bạch: “Cô ra ngoài chờ được không? Chúng tôi thay quần áo rồi ra ngay.”



Chương Hiểu Bạch vội trả lời: “Được.” Cô đã sớm xấu hổ, rất muốn chạy ngay lập tức, đứng ở chỗ này làm cô cảm thấy mình có thể phát sáng mà không cần quang hợp.



Thấy cô rời khỏi phòng, Dương Nguyên Nhất vỗ tay của Ngụy Diên Khanh đang đặt trên lưng mình: “Buông ra, đi thay quần áo.”



Ngụy Diên Khanh ôm cậu: “Án thi thể tháp nước là do bọn họ phụ trách, làm không được liền gọi hỗ trợ, bọn họ tự tìm người đi. Không hợp tác, mặc kệ.”



Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nhìn Ngụy Diên Khanh, hôn lên khóe môi anh: “Thay đồ.”



Ngụy Diên Khanh xoay mặt đi, thái độ kiên quyết: “Không đi, mặc kệ.”



Dương Nguyên Nhất lại hôn một cái, trán, mắt, khóe môi, tóm được nơi nào thì hôn nơi đó, giọng nói mềm nhũn: “Đi thôi.”



Ngụy Diên Khanh ngứa ngáy lưng, mềm mại, hoàn toàn không thể chống lại tấn công của Nguyên Nguyên: “Chỉ lần này thôi.”



Dương Nguyên Nhất đẩy anh vào phòng tắm: “Nói nhiều quá, thay đồ đi.”



Hai người thay quần áo xong ra ngoài, ở trên mái nhìn thấy tổ trưởng Lại và La Hồng Thịnh vừa mới tỉnh lại. Tổ trưởng Lại nhìn thấy bọn họ bèn định gọi điện thoại thông báo người trong tổ đến đây xua đuổi chất lỏng màu đen bao vây toàn bộ khách sạn. Hắn nói: “Bây giờ có thể xác định bất luận là chất lỏng thẩm thấu ra ngoài hay là nước đọng hình người trên trần nhà đều là nước trong tháp. Người uống phải sẽ sinh ra ảo giác, trở nên vô cùng nóng nảy bạo lực. Buổi tối xảy ra hai vụ ẩu đả, bị thương rất nặng. Trong khách sạn hơn ngàn người, phải mau chóng giải quyết.”



Chương Hiểu Bạch hơi do dự, chạy đến bên tổ trưởng Lại thì thầm vài câu. Sau đó thấy tổ trưởng Lại hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Ngụy Diên Khanh đang đứng cạnh Dương Nguyên Nhất.



Nói thật thì tổ trưởng Lại không chú ý Ngụy Diên Khanh. Thứ nhất là thái độ đối phương lạnh nhạt, thứ hai là người đại diện luôn là Dương Nguyên Nhất, mà Ngụy Diên Khanh lại không giống như những đại dị văn khác áp bức hắn, cho nên tổ trưởng Lại không có bao nhiêu quan tâm. Vừa nãy Chương Hiểu Bạch nói với hắn chất lỏng màu đen trong khách sạn gặp Ngụy Diên Khanh thì tự động lui về phía sau, nhìn thì thấy chúng nó đang sợ hãi.



Tổ trưởng Lại bỗng nhiên nghĩ đến một số đại dị văn đến một cấp bậc nào đó sẽ giống như người thường, sẽ không tùy tiện tản nguy hiểm ra ngoài. Suy nghĩ một lúc, hắn bèn bỏ ý định gọi điện thoại, cũng không trực tiếp nói chuyện với Ngụy Diên Khanh mà khôn ngoan lựa chọn Dương Nguyên Nhất.
Tháp nước vẫn yên tĩnh, không có phản ứng gì.



Ngụy Diên Khanh lười nói chuyện, thật sự bắt đầu nén tháp nước. Anh vẫn đứng tại chỗ, không hề di động nhưng lại có thể vận dụng không khí nén khủng bố, dựa vào cách này ép xác nữ trong tháp nước.



Xác nữ tháp nước không tồn tại bản thể tuyệt đối, chỉ tồn tại trong ảo giác, nhưng suy cho cùng cũng được sinh ra vì sợ hãi. Cho nên Ngụy Diên Khanh thân là dị văn khủng bố có thể cắn nuốt nó, chẳng qua ——



“Hình như hơi bẩn?” Dương Nguyên Nhất nhíu mày, hơi phản đối: “Mặc dù là dị văn, nhưng dù sao cũng là xác chết, ăn rồi có bị tiêu chảy không?”



Ngụy Diên Khanh: “Không, cùng lắm khó tiêu thôi.”



Dương Nguyên Nhất: “Được rồi.”



Tháp nước phát ra tiếng ‘Loảng xoảng’, tiếng nước ầm ầm. Sau một lúc lâu, một cái đầu màu đen nhô ra, dè dặt xin tha: “Ùng ục ùng ục…”



Dương Nguyên Nhất: “Nó nói cái gì?”



Ngụy Diên Khanh rút thuốc ngậm vào miệng nhưng không đốt thuốc. Anh nghe thế bèn phiên dịch: “Bảo chúng ta đừng nuốt nó.”



Dương Nguyên Nhất liếc mắt: “Là anh, không phải chúng ta.”



Ngụy Diên Khanh: “Vợ chồng là một, còn phải chia anh em sao?”



Dương Nguyên Nhất: “Đừng có vớ vẩn.”



Cậu nhìn về phía cái đầu đen kia, lúc này đã gạt tóc lộ ra gương mặt sưng phù, quả thật không nhìn ra ngũ quan, mũi cũng bị mất chỉ còn một cái lỗ đen, mắt cũng mất, da thịt dưới cằm đều bị lóc ra. Nếu nhoài nửa người vào trong tháp nước, mặt nước sâu thẳm đen ngòm đột nhiên xuất hiện khuôn mặt này khẳng định sẽ bị dọa ốm liệt giường.



“Nói cho nó biết đừng tác oai tác quái ở chỗ này. Bằng không sẽ bắt nó về giam lại, để cho nó dần dần biến mất.”



Ngụy Diên Khanh cúi đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu bạn nhỏ, bỗng nhiên bật cười. Dương Nguyên Nhất khó hiểu: “Cười cái gì?”



Anh bèn trả lời: “Nó nghe hiểu, lúc nãy nó ú ớ là vì đầu lưỡi đã hư thối, nhưng vẫn nghe hiểu tiếng người, đúng không?” Câu hỏi cuối cùng là hỏi xác nữ tháp nước, giọng nói rất rét lạnh.



Xác nữ tháp nước gật đầu lia lịa.



Dương Nguyên Nhất: “Mi không nên tác oai tác quái, hiểu không?”



Xác nữ tháp nước hơi do dự, nhìn thấy Ngụy Diên Khanh bên cạnh cậu liền hoảng sợ, run lẩy bẩy gật đầu. Sau đó nó lại kêu la vài tiếng ‘ùng ục’.



Dương Nguyên Nhất chờ Ngụy Diên Khanh phiên dịch, anh nói: “Nó nói cho nó hai ngày dọn đi.”



“Được, không thành vấn đề. Nhưng không thể trêu chọc người trong khách sạn nữa, mi sẽ hại bọn họ.” Dương Nguyên Nhất nghiêm túc cảnh cáo.



Trò đùa của xác nữ tháp nước cũng chỉ vì hưởng thụ sợ hãi của bọn họ, từ bỏ cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là bớt một chút lạc thú. Nó đáp ứng xong liền ùng ục ùng ục chìm xuống, cùng lúc đó tổ trưởng Lại nhận được một trường hợp thai phụ bị sát hại.