Quỷ Sự Vô Tận

Chương 43 : Dị dạng (7)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Nhân viên bưng nước ra kèm theo hai ống hút, đây chính là ly tình nhân. Ngụy Diên Khanh bỏ một cái ống hút vào trong, sau đó đặt ly nước trái cây trước mặt Dương Nguyên Nhất: “Em uống đi.”



Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Anh không uống?” Ý nghĩa ly tình nhân không phải là hai người cùng uống sao? Rất nhiều cặp đôi đang ngồi trong quán cũng cùng uống ly tình nhân. Cậu cho rằng Ngụy Diên Khanh cũng muốn show ân ái như thế.



Ngụy Diên Khanh dựa vào thành ghế, tay gõ nhịp trên mặt bàn, mỉm cười nhìn thẳng Dương Nguyên Nhất: “Lúc ở bên ngoài, Nguyên Nguyên rất để ý ánh mắt của người khác.”



Dương Nguyên Nhất đảo mắt: “Không có.”



Ngụy Diên Khanh: “Trước kia Nguyên Nguyên muốn thân mật thì thân mật, ôm tay anh quấn quýt cả ngày, ai tới khuyên cũng vô dụng. Bây giờ ra ngoài, lúc đi sẽ giữ khoảng cách, để ý ánh mắt tò mò của người khác. Em sợ sao?”



Dương Nguyên Nhất cắn ống hút, hút một ngụm lớn. Sau một lúc cậu lắc đầu: “Không sợ, chẳng qua có chút không quen.”



Ngụy Diên Khanh: “Ừ.” Anh đột nhiên vươn tay, tuy rằng không nói gì nhưng Dương Nguyên Nhất đã hiểu ý đưa tay cho anh. Hai tay nắm chặt, nhéo một cái: “Anh sẽ không bỏ đi nữa.”



Dương Nguyên Nhất cúi đầu trả lời: “Ừ.” Cậu uống một ngụm nước trái cây, mỉm cười đầy tín nhiệm với Ngụy Diên Khanh.



Đúng lúc có thông báo vang lên, là hồ sơ dị văn ‘Dị dạng’ hai mươi năm trước mà Vương Tiểu Hồng được yêu cầu tìm kiếm, hiện tại đã có tin tức. Cách một quãng thời gian hồ sơ sẽ được chỉnh sửa tránh thiếu sót, nhưng không ngờ lúc chỉnh lí hồ sơ thì người chỉnh sửa đã vô tình làm lẫn lộn thông tin, dữ liệu của dị văn ‘Dị dạng’ với hình tượng của 1 dị văn khác, dẫn đến ngay từ đầu bọn họ cho rằng chỉ có những tài liệu kia.



Ngụy Diên Khanh gật đầu: “Em xem đi.”



Dương Nguyên Nhất xem xong hồ sơ, ngẩng đầu nói với Ngụy Diên Khanh: “Anh nói không sai, quả thật là người thường biến thành quái vật. Đây là tất cả thông tin về dị văn ‘Dị dạng’, vốn là người tỉnh G. Mẹ của ‘Dị dạng’ vốn là người tỉnh G, còn là một cô gái nhà giàu nhưng lại bị một người đàn ông lừa tình. Sự việc bại lộ, tên kia bỏ chạy, cô gái bị đuổi đi, sống trong một căn nhà bỏ hoang. Sau khi phát hiện mang thai vẫn khăng khăng muốn sinh ra, bởi vì một thân một mình sinh con trong căn nhà bỏ hoang, cho nên không ai biết đứa bé cô sinh ra là quái thai.”



Phía sau là một câu chuyện vô cùng kịch tính, thì ra tra nam lừa cô gái chính là anh trai cùng cha khác mẹ, trở về trả thù cướp đoạt gia sản. Tâm lý cô gái vốn đã gần như suy sụp, hơn nữa lúc sinh ra quái thai bị hoảng sợ, sau khi phát hiện đau khổ của mình chỉ là một màn trả thù thì lại càng suy sụp nghiêm trọng.



Cô xông vào nhà giết cha mẹ đã lớn tuổi và tên tra nam đắc ý, phóng hỏa đốt nhà, dùng tiền hối lộ để án này được xác định là tai nạn. Sau đó cô ta thuận lợi thừa kế tài sản của cha mẹ, đủ tuổi kết hôn với một thương nhân ở nơi khác. Không quá hai năm, thương nhân kia đột ngột qua đời, tài sản thuộc về cô ta.



Người phụ nữ đó trở thành người giàu nhất địa phương, vô số đàn ông muốn quyến rũ cô ta trở thành nam chủ nhân. Thế nhưng ai vào biệt thự của cô ta cũng mất tích,.



Ngụy Diên Khanh: “Có liên quan đến con dị văn kia?”



Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Cô ta nhốt đứa con quái thai trong tầng hầm biệt thự, ngược đãi nó, nuôi nó như súc vật, còn ném đàn ông cô ta nhìn vừa mắt xuống tầng hầm làm đồ ăn cho quái thai kia. Bởi vì mất tích quá nhiều nên có người lén vào biệt thự điều tra thì phát hiện quái vật ăn thịt người, vì vậy chạy ra ngoài rêu rao khắp nơi. Rất nhiều người đồng lòng xông vào biệt thự của cô ta phát hiện hài cốt, quần chúng kích động nên đánh chết người phụ nữ kia. Sau đó xuống tầng hầm nhìn thấy quái thai kia, mọi người đều bị hoảng sợ, liều lĩnh quyết định đánh chết quái thai.”



Thứ bị nhốt trong tầng hầm thật sự là quái vật ăn thịt uống máu người, lúc mọi người xem nó là quái vật, nó cũng cho rằng bản thân mình là quái vật. Nó và con người là đối địch, con người muốn giết nó, nó muốn ăn thịt con người. Quái vật cắn chết một vài người thanh niên rồi chạy trốn, vì vậy cư dân nơi này lưu truyền có một con quái vật giết người, ăn thịt người chạy ra ngoài.



“Nó chạy ra, phát hiện mình bị xem là quái vật, nó là một quái thai nên phải nhận tất cả ngược đãi. Bởi vậy nó căm thù tất cả thai phụ đã biết mang thai dị dạng còn muốn sinh ra. Bọn họ tự cho tình mẹ thiêng liêng, nhưng sau khi sinh ra quái thai lại sợ hãi căm hận cùng ngược đãi, mà thai nhi được sinh ra phải chịu khổ còn không bằng chết đi.” Dương Nguyên Nhất chạm vào màn hình di động sắp khóa, nói: “Đây là nguyên nhân dị văn dị dạng được sinh ra, cũng là động cơ để nó sát hại thai phụ.”



Ngụy Diên Khanh: “Mọi chuyện rõ ràng rồi, tiếp theo bắt nó lại là được.”



Dương Nguyên Nhất: “Phải dùng cách gì dẫn nó ra?



Ngụy Diên Khanh mỉm cười, im lặng.



Ban đêm, hai người cùng xuất hiện trên mái. Ba tháp nước im ắng đứng trước mặt, một trong ba tháp hình như trúng vài đấm, vách ngoài tháp nước bị lõm xuống.



Dương Nguyên Nhất: “Anh nói để dị văn thi thể tháp nước ngụy trang thành thai phụ nghi ngờ mang thai dị dạng, gạt con dị văn trong bệnh viện kia hả?”



Ngụy Diên Khanh: “Ừ.”



Dương Nguyên Nhất khoanh tay, trầm ngâm một lúc: “Có lừa được không?”



Ngụy Diên Khanh: “Làm nó tức giận, kích động nó, để nó mất lý trí.”



Dương Nguyên Nhất: “Có thể thử xem, anh gọi cô ta ra đi.”



Ngụy Diên Khanh nhấc chân đá tháp nước, gằn giọng: “Ra ngoài.”



Qua không bao lâu, bọn họ liền nghe thấy âm thanh ùng ục từ trong tháp nước truyền ra, sau đó nắp tháp nhô lên, một cái đầu đen ló ra: “Tôi tìm được chỗ rồi… Tôi sẽ chuyển đi, đêm nay đi liền.” Là giọng của con gái, âm thanh nhỏ nhẹ rụt rè, nếu như một nam sinh bình thường không thấy mặt cô hẳn sẽ thương xót.



Dương Nguyên Nhất tỏ vẻ kỳ quái: “Cô có thể nói?”



Xác nữ tháp nước chần chờ hồi lâu mới mở miệng: “Tìm được lưỡi.”




Xác nữ: Thảm rồi.



Dương Nguyên Nhất đành phải dùng baton đánh mạnh vào mồm quái vật để tách nó và xác nữ ra, xác nữ lăn cù cù chạy trốn. Cậu trợn mắt nhìn cô không chạy ra cửa chính mà bò lên cửa sổ.



Quái vật dị dạng túm lấy baton, đẩy mạnh ra. Sức lực của của nó so ra mạnh hơn những con dị văn từng được gặp, Dương Nguyên Nhất không cầm cự được, hơn nữa cổ tay phải bị bóp chặt kéo về phía trước. Dương Nguyên Nhất bị kéo về phía trước, cậu quyết định thả lỏng người dựa theo quán tính bị hất ra, ngã nhào lên giường, lăn hai vòng rồi đứng lên đối mặt với con quái vật dị dạng kia.



Tay chân của nó rất dài, bàn tay và bàn chân cũng lớn gấp đôi người trưởng thành, các bộ phận trên mặt vặn vẹo thành một nhúm, làn da mọc đầy ung nhọt. Nói chung không hổ danh là dị dạng, ấn tượng đầu tiên chính là quái vật.



Dương Nguyên Nhất lắc lắc cổ tay hơi tê, lúc quái vật nhào tới thì cậu nghiêng người né tránh, nhưng một giây sau đã bị quái vật đến gần. Sức bật của dị văn này rất mạnh, lướt qua người Dương Nguyên Nhất túm lấy cổ áo cậu, móng vuốt sắc như đao định đâm vào lưng. Dương Nguyên Nhất uốn cong cơ thể cởi áo khoác thoát thân, chạy ra ngoài không ngừng mở cửa.



Trong chớp mắt quái vật đã đến sau lưng cậu, lúc móng vuốt cào tới Dương Nguyên Nhất đã đưa tay ra sau lưng, dùng baton đỡ lấy rồi giơ chân đá về phía quái vật, làm vỡ nhọt trên người nó, ghê tởm đến mức Dương Nguyên Nhất nổi cả da gà. Dường như quái vật rất đau, gào lên rồi nắm cổ chân cậu ném ra ngoài.



Dương Nguyên Nhất đập vào vách tường, té xuống đất ho khan một tiếng, phổi bị va đập rất đau. Trước mắt cậu là một lớp sương lờ mờ, quái vật thở hổn hển đứng trước mặt cậu, dáng vẻ cực kỳ tức giận. Nhọt bị đá vỡ chảy dịch mủ màu đen, cực kỳ buồn nôn.



Quái vật vươn bàn tay khổng lồ, lúc sắp bắt được Dương Nguyên Nhất thì một tiếng xé gió truyền đến. Quái vật tự tin không tránh ra, sau đó bị một cú đạp bay.



Ngụy Diên Khanh ôm Dương Nguyên Nhất, kiểm tra vết thương trên người cậu. Mặt anh lạnh lùng, dường như trong mắt lóe lên tàn độc. Dương Nguyên Nhất vịn tay lên vai anh, thoáng nhìn ra phía sau thấy ba người tổ trưởng lại, Chương Hiểu Bạch, La Hồng Thịnh và xác nữ đang bấu víu ở cửa trộm nhìn.



Xem ra là xác nữ ra ngoài tìm cứu binh.



Ngụy Diên Khanh lạnh lùng nói: “Anh đã nói phải cẩn thận, có việc thì gọi anh, em không nhớ sao?”



Dương Nguyên Nhất che vết thương trên eo: “Chưa kịp kêu.”



Ngụy Diên Khanh ôm Dương Nguyên Nhất đặt lên sô pha, sau đó cởi áo khoác trên người, không quay đầu lại mà nói với đám người kia: “Giúp tôi chăm sóc Nguyên Nguyên.”



Dương Nguyên Nhất sờ sờ mũi: “Em chưa tàn phế.”



Ngụy Diên Khanh đè đầu cậu: “Ngoan. Anh xử lý thứ kia xong sẽ tâm sự với em.”



Dương Nguyên Nhất mím môi, sắc mặt như khổ qua héo. Cậu nhớ đến những ngày trước kia bị giáo dục, có hơi rùng mình.



Ngụy Diên Khanh nhéo nhéo ngón tay, nhận baton trong tay Dương Nguyên Nhất. Anh đi tới trước mặt quái vật dị dạng, lúc đối phương muốn tấn công thì đập baton xuống cổ nó. Trong nháy mắt cổ bị lõm xuống, còn có thể nghe tiếng gãy răng rắc của xương. Anh đánh không ngừng nghỉ, giã về phía bên kia cổ, phế bỏ hai cánh tay.



Quái vật dị dạng không còn sức đánh trả, xoay người nhún chân muốn chạy trốn từ ban công. Ngụy Diên Khanh ỷ chân dài, đứng phía sau ung dung như mèo vờn chuột, hạ quyết tâm từ từ đánh tàn phế con quái vật dị dạng này đã rồi mới bắt.



Ba người bên tổ trưởng Lại và xác nữ vây quanh Dương Nguyên Nhất, thân thể run bần bật như đám chuột con. Chương Hiểu Bạch nói: “Chú Lại, rốt cuộc cháu đã hiểu ý của chú, văn phòng thám tử Monster… Quả nhiên đều là quái vật.”



La Hồng Thịnh: “Sau này có thể không hợp tác thì đừng hợp tác.”



Tổ trưởng Lại: “Bình tĩnh, chúng ta đều là người từng trải —— nên chừa chỗ cho chú chen vô cái nào*.”



(Ý của ổng là trải sự đời, chuyện quái gì cũng thấy qua nên đừng hiếm lạ bon chen nữa, chừa chỗ cho ổng vô hóng ké cái)



Xác nữ ôm đầu, gỡ lưỡi và mắt ra, lừa mình dối người làm rất nhuần nhuyễn —— may là cô đã chạy đi cầu cứu, miễn cưỡng có thể lập công chuộc tội nhỉ?



Sau một lúc lâu, đại ma vương khủng bố kéo lê dị văn dị dạng đã nát thành bùn nhão ném đến trước mặt tổ trưởng Lại: “Án đã được giải, tự kéo về đi.”



Tổ trưởng Lại đứng phắt lên: “Không thành vấn đề. Hồng Thịnh, Hiểu Bạch, kéo dị văn về thôi.” Hai người kia nghe vậy, cả người cứng đơ vội vàng đứng dậy lôi dị văn đi. Xác nữ lặng lẽ theo sau, bò ra ngoài nhưng khi đi ngang qua Ngụy Diên Khanh bị đạp một cú bay ra ngoài.



Dương Nguyên Nhất giơ tay xin thề: “Lúc em với dị văn dị dạng đánh nhau, em đã ý thức được mình không phải đối thủ của nó. Cho nên em mới chạy trốn, tiếc là chậm một bước.”



Ngụy Diên Khanh nhìn chằm chằm cậu một lúc mới an tâm, ôm cậu vào lòng, thở dài nói: “Đừng làm anh lo lắng.”



Dương Nguyên Nhất hơi chần chừ, vươn tay ôm Ngụy Diên Khanh. Cậu dụi dụi vào lồng ngực anh: “Em có chừng mực mà, anh không cần lo lắng. Anh đã quên bản lĩnh của em là do anh dạy sao? Anh vẫn không yên tâm?”



Ngụy Diên Khanh hôn cậu, ôm chặt vào lòng.



“Dù em đánh thắng anh, anh cũng không yên tâm nổi.”