Quỷ Sự Vô Tận

Chương 46 : Đặc khắc (3)

Ngày đăng: 04:09 19/04/20


Sáng sớm lúc đang làm việc, Vương Tiểu Hồng mang đến tin tức mới: “Rạng sáng hôm qua có người dân phát hiện thi thể bị chém thành hai đoạn bên vệ đường, đồng thời còn có sáu vụ án mạng khác nhau xảy ra lần lượt ở trường học, phòng trọ, chung cư. Trải qua điều tra hiện trường có thể xác định tất cả đều chết trong tay dị văn.”



Dương Nguyên Nhất: “Ba con dị văn trò chơi kinh dị?”



Vương Tiểu Hồng: “Đúng vậy.”



Dương Nguyên Nhất: “Đều là học sinh?”



Vương Tiểu Hồng: “Không phải. Hầu như tất cả đều là người trung niên, trong đó có hai vụ bị sát hại cả nhà. Từ vụ Trương Diễm bị giết, em đoán có thể là nữ sinh bị hại chết năm đó trả thù. Em điều tra theo suy đoán này, quả nhiên phát hiện người chết đều là học sinh cùng lớp trong vụ án phạm tội nghiêm trọng năm 89.”



Dương Nguyên Nhất: “Bắt đầu trả thù rồi, còn bao nhiêu người sống sót?”



Vương Tiểu Hồng xem hồ sơ: “Còn năm người.”



Dương Nguyên Nhất hoảng hốt: “Ba mươi người mà chỉ còn lại năm?”



“Không phải, chỉ tra được địa chỉ và đồng thời còn ở trong thành phố của năm người. Sau chuyện năm đó, có mấy gia đình dọn nhà khỏi thành phố N, có người ra nước ngoài. Đa số những người rời khỏi thành phố N đều đã sửa tên, có lẽ năm đó không được tính là tội phạm, chỉ là bàng quan lạnh nhạt. Về phần những người còn lại, trong mấy năm nay họ lần lượt đến những thành phố khác làm việc, cuối cùng không còn bao nhiêu người.”



Dương Nguyên Nhất: “Năm người này ở đâu?”



Vương Tiểu Hồng: “Đã có người đi trước một bước tìm bọn họ, định lợi dụng bọn họ dụ con tử linh nửa người xuất hiện. Chúng ta có cần đi tìm không?”



Dương Nguyên Nhất đứng dậy cầm áo khoác bị vứt trên ghế dựa, nghe vậy cậu hỏi ngược lại: “Bảo vệ bọn họ?”



“Có bọn họ, con tử linh nửa người nhất định sẽ xuất hiện.”



“Bây giờ chúng ta đi tìm e rằng sẽ không tìm được người, có lẽ đã bị mang đi theo dõi. Chúng ta đến tìm Hoàng Nghệ, cô bé là con gái lớp trưởng, tử linh nửa người ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho cô bé.” Dương Nguyên Nhất mặc áo khoác ra ngoài.



Hai người tới bệnh viện Hoàng Nghệ đang ở, lúc đến gần phòng bệnh thì nghe thấy tiếng điều dưỡng bàn tán, dường như là mẹ Hoàng Nghệ đột ngột chết thảm, gia đình rối loạn, thậm chí còn không có ai đến thăm Hoàng Nghệ.



Dương Nguyên Nhất gõ cửa, nghe được tiếng động bên trong mới đẩy cửa đi vào, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nói chuyện với cô bé sắc mặt xanh xao: “Chào em, anh là Dương Nguyên Nhất.”



Hoàng Nghệ nhìn chằm chằm cậu một hồi, ánh mắt chuyển từ người cậu sang Vương Tiểu Hồng, im lặng một hồi mới buồn bã nói: “Em nhớ hai ngày trước anh ta đã tới, hai người là cảnh sát?”



Dương Nguyên Nhất: “Không phải.” Cậu do dự hồi lâu mới mở miệng: “Anh có chuyện muốn nói em biết, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý.” Hoàng Nghệ đã rất khiếp sợ, tinh thần vốn không quá ổn định, Tuy rằng cậu lo lắng sẽ lại kích thích Hoàng Nghệ nhưng có một số việc vẫn phải nói, chuyện này liên quan đến tính mạng của cô.



Hoàng Nghệ lạnh tanh: “Anh muốn nói về cái chết của mẹ em hay là cái chết của bạn em?”



“Cả hai chuyện.”



Hoàng Nghệ: “Em biết một ít chuyện, đã có chuẩn bị. Hai người nói đi.”



Dương Nguyên Nhất quay đầu nhìn Vương Tiểu Hồng, hắn hiểu ý, bước lên kể rành mạch sự kiện kia cùng tính chất nguy hiểm. Hoàng Nghệ nghe xong không nói gì, nhìn giống như thờ ơ, không quan tâm.



Cô khẽ hỏi: “Hai người không phải cảnh sát mà là đoàn thể xã hội được thuê diệt trừ dị văn?”



Vương Tiểu Hồng: “Có thể nói như vậy.”



Hoàng Nghệ: “Bây giờ em rất nguy hiểm, bởi vì mẹ em mà con dị văn chém người thành hai đoạn kia nhất định sẽ giết em. Hai người muốn bảo vệ em?” Cô đột nhiên cười lạnh: “Các người muốn lợi dụng tôi dụ con dị văn ra mặt để nhận tiền thưởng kếch xù chứ gì?! Đừng tưởng tôi không biết! Các người căn bản không quan tâm sống chết của tôi, trong mắt chỉ có tiền, chỉ muốn lợi dụng tôi thôi!”



“Chậc —— Vương Tiểu Hồng nhíu mày, bịt tai lại. Giọng nói của Hoàng Nghệ đột nhiên sắc bén làm hắn ù hết cả tai. “Anh Nguyên, anh nói đi.”



Dương Nguyên Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt thù hận của Hoàng Nghệ: “Em bình tĩnh, chuyện này cũng không có gì là xấu. Chí ít anh có thể đảm bảo tụi anh sẽ không hại em.”



Hoàng Nghệ thở phì phò, vành mắt hồng hồng, dáng vẻ vẫn đề phòng như trước.



Dương Nguyên Nhất lấy một quả quýt trong giỏ, thong thả lột vỏ, vừa lột vừa nói: “Nói khó nghe thì em bị lợi dụng mới có giá trị. Mặt khác những tổ chức giống như tụi anh muốn giành món tiền thưởng kếch xù kia không đến tìm em, bọn họ lợi dụng mẹ em – bà Trương Diễm cùng những học sinh năm đó. Em không bị chú ý, mà dị văn vì hận thù cả đời nhất định sẽ giết em.”



Hoàng Nghệ đỏ cả vành mắt: “Cho nên?”



Dương Nguyên Nhất đưa quýt đã lột xong cho cô: “Tụi anh sẽ bảo vệ em.”



Hoàng Nghệ đối mặt với quả quýt được đưa đến, vô cùng do dự. Cô không chắc mình có nên tin tưởng Dương Nguyên Nhất hay không. Thế nhưng cô tin tử linh nửa người đã giết mẹ mình mà bọn họ đề cập tới sẽ không bỏ qua cho cô.



Nhất định không bỏ qua!



Nếu như từ chối Dương Nguyên Nhất, cô chết là điều hiển nhiên. Trái lại, cho dù thật sự bị lợi dụng, cô cũng có một con đường sống.



Hoàng Nghệ giật giật ngón tay, cuối cùng nhận quýt từ tay Dương Nguyên Nhất, tinh thần ổn định trở lại.
Xác nữ tháp nước: “Không phải chứ? Anh sắp te tua rồi kìa.”



“Cô giúp tôi một chuyện.”



Xác nữ tháp nước có linh cảm không tốt: “Tôi từ chối.”



“Tháp nước sang trọng cỡ lớn.”



Xác nữ tháp nước chậm chạp bò vào: “Nói đi, muốn tôi hỗ trợ cái gì?”



“Làm nó bị ảo giác…”



“Ừ.”



“Để nó xem cô là Hoàng Nghệ.”



“…..” Xác nữ tháp nước phân vân giữa sinh mệnh quý giá và tháp nước sang trọng cỡ lớn, cuối cùng lựa chọn danh dự: “Dương Nguyên Nhất, anh nhất định phải giữ lời.”



Dương Nguyên Nhất đảm bảo: “Đương nhiên.” Sau đó cậu túm xác nữ tháp nước ném ra ngoài, tử linh nửa người vốn không quan tâm, nhưng dưới ảnh hưởng ảo giác của thi thủy*, nó ngộ nhận xác nữ là Hoàng Nghệ, bởi vậy nó nhảy lên dùng lưỡi liềm chặt thành hai đoạn.



(Thi thủy: Nước ngâm xác chết)



Nhân cơ hội này, Dương Nguyên Nhất dùng baton đập gãy tay đang cầm lưỡi liềm của tử linh nửa người rồi chụp được khi lưỡi liềm rơi xuống. Dương Nguyên Nhất đứng sau lưng tử linh nửa người, túm mái tóc dài của nó, cắt một phát ngang yết hầu.



Tử linh nửa người không thể cử động, bị bắt đi ném tới trước mặt Tôn lão để ông phụ trách xử lý. Sau đó Vương Tiểu Hồng đi tìm điều dưỡng giúp Dương Nguyên Nhất cầm máu, xác nữ tháp nước ở bên cạnh cố gắng dùng tình yêu và thiện lương để cảm hóa đám người Dương Nguyên Nhất.



Nhưng vì miễn cho gương mặt của cô hù dọa điều dưỡng, Dương Nguyên Nhất không cho cô lộ mặt. Xác nữ tháp nước đang ẩn thân nổi cáu: “Xương sườn của tôi bị chém thành như vầy, tại sao không thể băng bó? Các người kỳ thị tôi?”



Dương Nguyên Nhất thở dài, sau khi được điều dưỡng băng bó xong cậu mở mắt nhìn về phía Tôn lão: “Sếp sao rồi?”



Tôn lão: “Chưa có tin tức.”



Dương Nguyên Nhất im lặng một lúc: “Để tôi gọi điện thoại hỏi thử.”



Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói của Ngụy Diên Khanh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Nguyên Nguyên?”



Dương Nguyên Nhất đứng dậy ra xa một chút, đưa lưng về phía mọi người, cậu thầm thì: “Bên anh thế nào?”



Ngụy Diên Khanh: “Có mấy học sinh đang chơi trò chơi.”



Dương Nguyên Nhất không biết phải nói sao: “Lại có người muốn tìm chết?”



Ngụy Diên Khanh bật cười, sau đó nói: “Anh mở video cho em xem.”



“Vâng.” Sau đó Dương Nguyên Nhất cúp điện thoại. Một lát sau xuất hiện một cuộc gọi video, cậu cố gắng điều chỉnh góc máy không quay được vết thương trên người mình rồi mới kết nối. Trong video xuất hiện Ngụy Diên Khanh và phòng học sau lưng anh.



Ngụy Diên Khanh nhìn thấy vết xước trên mặt cậu và vải trắng quấn quanh vai: “Em bị thương?”



Dương Nguyên Nhất: “Bị cắt, vết thương không lớn, em đã sơ cứu rồi. Bên em đã giải quyết xong xuôi.” Nói xong, cậu chuyển camera qua bên Tôn lão và Vương Tiểu Hồng, quay tử linh nửa người.



Ngụy Diên Khanh vừa nói chuyện vừa chuyển camera đến mười học sinh đang ngồi vòng tròn trong phòng học: “Khi anh tới, tụi nó đã bắt đầu gọi điện thoại.”



Trong video có thể nhìn thấy mười học sinh 16, 17 tuổi, còn mặc đồng phục ngồi vòng tròn, từng người gọi điện cho nhau. Tuy cách màn hình nhưng cậu cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn chúng —— “Có ai kết nối được không?”



“Không có, tao đã nói đây là trò lừa bịp. Đám truyền thông tưởng tượng phong phú, cố ý nói thế kiếm chút tỷ suất thôi. Vậy mà tụi mày còn ngây thơ tin là thật.”



“Đừng cằn nhằn nữa, mày không tò mò chắc?”



“Đúng vậy, dù sao cũng rảnh rỗi chơi chút thôi. Hơn nữa chín đứa chết hôm trước là học sinh trường Nhất Trung, tao có thằng em họ cũng mới nhập học trường đó. Nó trọ ở trường, đêm hôm đó thật sự nghe được tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa trong lớp bọn kia không biết từ bao giờ đã lưu truyền truyền thuyết ‘Người giải đáp’. Chín người kia chơi cái trò chơi này nên mới chết.”



“Này, mày đừng nói nữa. Ghê vãi.”



Pi —— pi pi —— tít!



“Tao kết nối được rồi.”



Tiếng ồn ào ngưng bặt.