Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 35 : Thương hải nhất thanh tiếu

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Nữ nhân a! Thật sự chỉ cần chút ánh mặt trời chiếu rọi thì liền xem như

hạn hán sắp đến, chút mưa rơi phảng phất liền bảo lũ sắp tràn ra….



Mộ Dung Thất Thất chẳng có chút hứng thú với những trò chơi ác liệt của con nít, nhưng để người khác hở chút ra là trêu chọc mình, không phải

là tính cách của Mộ Dung Thất Thất. Nàng đi đến chỗ nhạc cơ trước mặt,

ôm lấy đàn tranh đặt trước đó:” Mượn một chút!”



Mộ Dung Thất

mang theo đàn tranh đi đến đầu thuyền, ngồi lên thanh lan can, để đàn

tranh lên một chỗ bằng phẳng, chơi thử vài nốt nhạc.



“Ngươi

không phải không học….” Mộ Dung Tâm Liên thấy bộ dáng của Mộ Dung Thất

Thất, tim đột nhiên đập thình thịch, chẳng lẽ hôm nay nàng lộng xảo

thành chuyên* sao? (*biến khéo thành vụng)



“Biển xanh cười/ Dào dạt sóng vỗ nơi bến bờ/ Sóng chìm sóng nổi tùy sóng thôi/ Nhớ đến sáng nay



Trời xanh cười/ Đều sống một đời/ Ai thắng ai thua/ Chỉ trời biết thôi



Giang sơn cười/ Mưa bụi bay/ Sóng lượn sóng vỗ/ Hồng trần thế tục đẹp làm sao



Gió cũng cười/ Nhưng sao cô quạnh/ Lòng còn hăng hái nhưng trời tối mất rồi



Thương sinh linh cười/ Không hề cô quạnh/ Cứ hăng hái mà si ngốc cười



A~…..”



Gió khẽ thổi, mái tóc đen mượt của Mộ Dung Thất Thất buộc bởi một sợi

dây lụa trắng, gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi trên trán nàng theo gió khẽ lay động, tiêu sái tự tại đến nói không nên lời.



Bống nhiên,

gió thổi mạnh, bạch y của Mộ Dung Thất Thất vì gió thổi mà phình to lên, giọng hát của nàng cũng thuận theo đó mà càng thêm kiêu hãnh, giống như sẽ bay theo làn gió, khiến cho người ta vươn tay muốn bắt lấy, lại

chẳng thể bắt được.



Vì sao? Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt chén ngọc trong tay, vì sao lúc này trong lòng hắn lại có một thanh âm hô

vang, giữ nàng lại! Nàng là người ngươi muốn! Nếu nàng đi ngươi sẽ hối

hận! Vì sao lại như vậy?!



Vì sao sự ung dung tiêu sái, cùng hào hùng vạn trượng như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một nữ tử? Vì

sao nàng chỉ là một nữ tử có dung mạo tầm thường, nhưng ánh mắt của hắn


Người nào

đó trong cung chỉ sợ hận hắn sao chưa chết ở chỗ này, nếu vậy sẽ chẳng

còn ai có thể ngăn cản hoàng nhi của nàng trên con đường trở thành Thái

tử. Nếu không sao lại bảo Hạ Lan Dục khiêu khích Tây Kỳ, khiến Tây Kỳ

chuốc phải buồn bực, tất cả chỉ vì muốn những ngày tháng của hắn ở nơi

này chẳng thể bình an thôi.



“Nghe nói, Hoàng quí phi muốn gả Nhị muội sang đây…”



“Dạ đúng. Minh Nguyệt Hinh hẳn đang trên đường đến, thuộc hạ nghe nói

họ muốn kết thân với Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên. Điện hạ, ngươi

xem, phải làm sao bây giờ?”



“Đúng là tính toán rất tốt! Bọn họ

giúp Long Trạch Cảnh Thiên đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, Long Trạch Cảnh

Thiên cũng sẽ trả ơn họ, giúp đệ đệ của ta lên làm thái tử, thật sự rất

chu toàn a! Phúc Nhĩ, ngươi hãy chú ý thật kĩ đến phương hướng của sứ

đoàn Nam Phượng đi, còn nữa, ta muốn danh sách của những người trong

đoàn.”



“Dạ vâng!” Phúc Nhĩ khom lưng, đôi mắt lóe lên tinh

quang :”Hoàng hậu nương nương sai người truyền tin tới đây, thân thể của hoàng thượng tựa hồ không tốt lắm, thái y chẩn đoán, đại khái sẽ từ

trần năm nay—”



Nghe xong lời nói của Phúc Nhĩ, Minh Nguyệt

Thịnh khẽ nhếch môi, kéo cần câu lên, trên lưỡi câu là một con cá chép

hồng đang quấy đuôi vẫy đạp:”Đúng là điềm tốt!”



“Người trên

thuyền là Thái tử Nam Phượng quốc sao? Vương gia nhà ta thỉnh ngài lên

thuyền một chút!” Đúng lúc này, thuyền lớn nhích lại gần, có người trên

thuyền hô, sau đó buông xuống một cái thang dây.



“Điện hạ—” Thanh âm Phúc Nhĩ lộ rõ vẻ lo lắng.



“Phúc Nhĩ, ta không sao.” Minh Nguyệt Thịnh cười cười, bỏ cái mũ trên

đầu xuống, một đôi mắt tươi đẹp giương lên :”Đúng là tại hạ, nguyên lai

là du thuyền của Tĩnh Vương điện hạ a!”