Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 41 : Bốn mươi thủ cấp

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Long Trạch Vũ Nhi ra lệnh một tiếng, đám cấm quân liền rút ra đao kiếm sáng choang hướng về phía Phượng Thương.



“Đừng hòng động đến Vương gia nhà ta!” Như Ý chưa nói hết câu, đã vươn

đao cong xoay tròn một vòng trên không trung, trực tiếp chém đứt đầu của tên lính dẫn đầu xông đến trước mặt nàng.



“A—”Đầu hắn rơi xuống đất, còn lăn thêm vài vòng, dính chút bụi đất, cũng để lại một vệt máu đỏ thẫm.



“A! Giết người!” Dân chúng vây xem xung quanh thấy một màn đẫm máu này, có vài người thét chói tai rồi ngất xỉu, còn Long Trạch Vũ Nhi và Mộ

Dung Tâm Liên cũng suýt chút nữa ói mửa.



Sau đó, một trận tiếng vó ngựa vang lên, mười binh lính mặc giáp đen cưỡi tuấn mã thượng hạng

đến trước mặt Phượng Thương:”Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương gia

thứ tội!”



Vương gia? Đây là vị Vương gia nào? Đại não của Long

Trạch Vũ Nhi còn chưa kịp động, một chuỗi thanh âm thê lương đã vang

lên. Bốn mươi tên lúc nãy còn vây lấy Phượng Thương, đầu đều rơi xuống

đất, máu đỏ bắn lên mặt Long Trạch Vũ Nhi, khiến nàng sợ đến mức hét rầm lên.



“Ngươi, các ngươi—” Thanh âm Long Trạch Vũ Nhi run rẩy, cả người cũng run bần bật:”Các ngươi là ai ?!”



“Đúng là ưng kỵ biểu trưng cho Nam Lân vương!” Trong đám dân có người

thấy được trên ống tay áo của binh đoàn áo đen là đầu chim ưng thêu bằng chỉ bạc, lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.



Nam Lân vương?! Không chỉ riêng gì Long Trạch Vũ Nhi mà tất cả mọi người đều ngây dại.

Bạch y nam tử đội mũ sa kia chính là Nam Lân vương Phượng Thương trong

truyền thuyết? Là “chiến thần” của Bắc Chu, là người mới mười lăm tuổi

đã nổi danh khắp tứ quốc?



Một trận gió thổi qua, khiến lụa

trắng lay động, làm mọi người nghĩ có thể nhìn thấy dung mạo của Phượng

Thương, nhưng chỉ kịp ngắm cái cằm hoàn mỹ, Phượng Thương liền nhanh

chóng giữ lấy màn sa.



“Ha ha—” Bị mọi người nhận ra thân phận,

Phượng Thương khẽ cười, đè thấp mũ sa:” Như Ý, ở Bắc Chu quốc, nếu dám

mưu sát bổn vương, đáng phải chịu tội gì?”



“Hồi bẩm Vương gia,
hỉ quá mức như Phượng Ngọc, những thứ đồ chơi này, đều do nàng ngứa tay

vẽ bậy, do chính nàng thiết kế, đã sớm sờ đến ngấy.



Biểu tình

bình thản của Mộ Dung Thất Thất, khiến Phượng Ngọc càng thêm yêu thích

vị Vương phi tương lai này. Nếu là nữ tử tầm thường, người nào thấy châu báu của Thông Bảo trai tâm trí đều không nhịn được mà trở nên bấn loạn, nhưng riêng vị Chiêu Dương công chúa này, lại hờ hững hững hờ, phong

cách thực quí phái! Rất xứng với Vương gia!



Trong cung, Long Trạch Vũ Nhi quỳ gối trước mặt Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình đứng một bên thay nữ nhi giải vây.



“Ngươi—” Long Trạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Long

Trạch Vũ Nhi:” Ngươi chọc ai không chọc, lại chọc đến cái sát tinh kia!

Chẳng lẽ ngươi không nghe những tin đồn về hắn à? Sao trẫm lại có thể

sinh ra một đưa con gái ngu xuẩn như ngươi chứ!”



“Bệ hạ, xin

ngài bớt giận! Xác thực trong chuyện này Vũ Nhi có điểm sai, nhưng mà

Phượng Thương cũng không nên vì thế mà giết người ở kinh thành a! Đây là Tây Kỳ quốc, là Tây Lương, cũng không phải Bắc Chu của bọn hắn! Sao hắn lại cả gan như vậy!”



Đoan Mộc Tình biết Long Trạch Vũ Nhi đã

làm sai, muốn y phục của ai không muốn, lại muốn của Phượng Thương,

nhưng cũng không thể trách nàng a, Phượng Thương cũng không nói thân

phận của mình, tóm lại, chính là lỗi của Phượng Thương!



Thấy

Đoan Mộc Tình nói ra một câu “hỗn trướng” như vậy, Long Trạch Vũ giơ tay chỉ giữa không trung, cũng không biết nên nói cái gì nữa.



“Ngu ngốc! Nàng ngốc, ngươi sao lại cũng ngốc theo nàng chứ! Phượng Thương

là người có thể dây vào sao? Đừng nói chỉ giết bốn mươi người, cho dù

hôm nay hắn truy cứu lỗi của Vũ nhi, trẫm cũng không có che chở cho

nàng!”



“Hoàng thượng, ngài như vậy chẳng phải chính là để người ta lấn trên đầu mình sao?” Đoan Mộc Tình có chút bất mãn với cách hành

xử của Long Trạch Vũ, dù sao, đối phương bất quá cũng chỉ là một tên

Vương gia không mang huyết thống hoàng tộc, chẳng lẽ so với thiên tử Bắc Chu còn có thể tôn quý hơn sao?



“Ngu ngốc! Trẫm thầm nghĩ điều gì có thể khiến Vũ nhi lù đù như vậy, nguyên lai chính bởi vì có vị mẫu thân như ngươi! Các ngươi tự mình kiểm điểm thật tốt đi!” Long Trạch Vũ phất tay áo, ly khai Thanh Loan cung.