Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 59 : Ở chung trước hôn nhân?

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Trùng Dương cung yến vốn hẳn phải phi thường náo nhiệt, nay bởi vì chuyện công chúa chết đi, ba vị nữ nhân của hoàng thất sanh non, lại trở nên phi thường quỷ dị. Mùi máu tràn ngập xoang mũi của mọi người, gió thu cũng trở nên lạnh thấu xương, bầu không khí phi thường yên tĩnh, tĩnh đến quỷ dị, tĩnh đến đáng sợ.



“Vương gia, ta mệt mỏi.” Đúng lúc này, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mở miệng: “Chúng ta trở về đi “



“Được!” Phượng Thương nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mộ Dung Thất Thất, nắm lấy tay nàng, hướng Thượng Quan Phi Yến nói lời từ biệt.



“Nam Lân vương xin cứ quay về, đợi đến lúc Chiêu Dương công chúa xuất giá, ai gia nhất định tự mình đưa tiễn!” Thượng Quan Phi Yến có chút mệt mỏi phất phất tay.



Chuyện bê bối của hoàng thất để một Vương gia của nước khác như hắn nhìn thấy, nói như thế nào cũng vô cùng mất thể diện. Để cho bọn họ về trước là chuyện tốt, tránh đến lúc tra được chân tướng, thật sự là huyết mạch hoàng thất tự chém giết lẫn nhau, Bắc Chu quốc bọn họ mà biết e rằng cười đến rụng răng hàm.



Ra khỏi hoàng cung, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp, cũng trở nên sảng khoái .



“Tiểu thư!” Thấy Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài, Tố Nguyệt cùng Tô Mi lập tức tiến lênh nghênh đón.



“Đi thôi!” Mộ Dung Thất Thất lên xe ngựa, lại không nghĩ Phượng Thương lắc mình, cũng theo sau nàng tiến vào.”Khanh khanh, không bằng đi đến chỗ



của ta đi!”



“Vương gia là muốn ở chung trước hôn nhân?”



Mộ Dung Thất Thất kéo cây trâm xuống, tóc đen như mực cùng nhau trút xuống vai nàng như thác đổ.



Thật là mệt chết đi được! Mặc dù cây trâm “Thu Hoa” này rất đẹp mắt, nhưng là đám tơ vàng gom lại một chỗ thật sự là quá nặng, sớm biết cây trâm này sẽ đeo trên đầu nàng, ban đầu nên thiết kế nhẹ hơn .



“Ở chung trước hôn nhân? Việc này không tệ a!” Phượng Thương vươn tay, cầm lấy một nhánh tóc đen đặt ở trước mũi ngửi, “Ta không thành vấn đề, không biết ý của khanh khanh như thế nào?”



“Không tốt!”



Mộ Dung Thất Thất rút tóc của mình về, ngồi sang chỗ khác.



“Vương gia, ta muốn Hồi tướng phủ. Hôm nay bận rộn một ngày, ta đã mệt mỏi. Chờ sau khi thành thân, Vương gia có thể ngày ngày thấy ta. Bây giờ xin Vương gia rời đi trước, dù sao nam nữ khác biệt, qui tắc của tổ tiên không thể bỏ qua!”



Mộ Dung Thất Thất nói năng “có lý có ý*”, khiến Phượng Thương không nhịn được cười khổ. Vốn cho rằng thông qua việc tiếp xúc lần này, Tiểu Vương phi sẽ nhận thức hắn, không nghĩ tới a……hắn cũng sẽ có một ngày ăn dưa bở, thế mà lại bị Mộ Dung Thất Thất “Đuổi” xuống xe ngựa. (*ý tứ)



Nhìn xe ngựa của Mộ Dung Thất Thất chậm rãi đi xa, Phượng Thương nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, nhìn qua, là Như Ý. Mặt của hắn căng lên đỏ bừng, muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng



“Cười đi, nhịn sẽ chết, không tốt”



“Ha ha ha ha!”



Không đợi Phượng Thương nói xong, Như Ý cong người ôm bụng, không ngừng cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra.”Vương gia….. Ha ha ha…..Vương Phi thật là đáng yêu…. ha ha ha….Nếu để cho các tiểu thư của Bắc Chu biết chuyện ngày hôm nay…..Ha ha ha….Vương gia ắt “anh danh” suốt một đời a…..



“Vương gia nhà ngươi ăn dưa bở, ngươi rất vui vẻ sao?” Thấy khóe mắt Như Ý có nước mắt, Phượng Thương lắc đầu cười cười.



Nhớ tới bộ dáng tươi cười như hoa vừa nãy của Mộ Dung Thất Thất, trên người lại luôn tồn tại chút nhàn nhạt xa cách, Phượng Thương yếu ớt nói một câu “Bản thân ta là muốn dùng anh danh một đời, đổi lấy nụ cười của hồng nhan.”



Trở lại Thúy Trúc viên, Mộ Dung Thất Thất cho mọi người lui ra hết, chỉ lưu lại hai người Tố Nguyệt cùng Tô Mi.



Mộ Dung Thất Thất không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng nhìn lá trà chuyển động trong chén, im lặng, không lên tiếng,Tô Mi cùng Tố Nguyệt thấy vậy, bắt đầu lo sợ. Có lẽ đi theo Mộ Dung Thất Thất “hóa người thường” đã lâu, các nàng đã quên thân phận cùng thủ đoạn của nàng ấy.



Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, “Tô Mi, Tố Nguyệt, các ngươi quay về Ma Vực, đổi Vô Tình cùng Thiết Huyết tới hầu hạ ta.”



Nghe nói như thế, trong lòng hai người “ca” một tiếng kinh hoảng, hai đầu gối lập tức cong xuống, “ba” một tiếng quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, thuộc hạ sai rồi! Tiểu thư đừng đuổi chúng ta trở về!”



“Sao, đến lời của ta các ngươi cũng không nghe sao?” Thanh âm Mộ Dung Thất Thất âm trầm, mềm mỏng, ánh mắt khẽ dừng trên người của hai người, “Chẳng lẽ do ta không bằng cha nuôi, cho nên không sai khiến được các ngươi?”



“Tiểu thư, thuộc hạ biết sai rồi! Nô tỳ hẳn là nên làm tốt công việc của mình, ngăn Nam Lân vương lại. Thuộc hạ sai rồi”



Tố Nguyệt cùng Tô Mi ra sức dập đầu, hai người rất rõ hôm nay đã phạm phải sai lầm gì. Các nàng là người thân cận nhất bên người Mộ Dung Thất Thất, hôm nay tùy tiện để cho Phượng Thương đi vào. May mắn Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất không có ác ý, nếu hắn có lòng hại người, hạ độc thủ lúc không phòng bị , mặc dù Mộ Dung Thất Thất là cao thủ về võ công, nhưng nếu mất thế chủ động cũng sẽ chịu thiệt.



Hai người dập đầu khiến nền nhà “Đương đương” rung chuyển, nhưng Mộ Dung Thất Thất vẫn bất vi sở động.



Có lẽ là do những chuyện đã trải qua ở kiếp trước, mặc dù đã đến nơi này, nhưng mỗi lần Mộ Dung Thất Thất ngủ luôn là sáu phần ngủ bốn phần tỉnh. Cho đến khi bên cạnh có Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hai người đối với nàng rất mực trung thành cùng tận tâm, thần kinh bị buộc chặt của nàng mới thoáng buông lỏng, dần dần cũng có thể ngủ yên.



Chẳng qua là lần này, hai người thế nhưng để Phượng Thương đi vào, xem ra, nàng lại muốn khôi phục trạng thái lúc trước.



Khó lắm mới có thể tin tưởng người khác một lần nữa, nàng đem tánh mạng của chính mình đặt trên người của hai người này. Có thể có người đáng giá để tín nhiệm sao? Kiếp trước, người kia được nàng tín nhiệm đến vậy, lại cho nàng một kích trí mạng, nỗi đau khi viên đạn xuyên thấu trái tim, đến bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được. . . . . . .



Thấy ánh mắt Mộ Dung Thất Thất trở nên mờ ảo, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đau lòng không thôi.



Năm đó khi Ma Tôn đại nhân mang Mộ Dung Thất Thất về Ma Vực, thần thái của nàng cũng như vậy. Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho người ta cảm thấy xa không thể chạm, thật giống như vừa chạm vào, sẽ biến mất.



“Tiểu thư, cho nô tỳ một cơ hội sửa sai! Xin cho nô tỳ thêm một cơ hội!”



Dần dần, da thịt trên trán của hai người bắt rách ra, những tia máu nhỏ bắt đầu xuất hiện. Các nàng như thế nào đã quên, thân là cận vệ, các nàng chính là mắt của Mộ Dung Thất Thất, là lỗ tai của nàng, là phòng tuyến quan trọng của nàng a! Chủ tử của các nàng chỉ có một người duy nhất là Mộ Dung Thất Thất a! “Tiểu thư, xin cho chúng ta thêm một cơ hội! Một lần cuối cùng! Chúng ta nhất định sẽ không để cho tiểu thư thất vọng nữa!”



Chuyện hôm nay lại khiến cho sự tín nhiệm mà Mộ Dung Thất Thất thật vất vả mới bồi dưỡng dược, biến mất hầu như không còn, đây là có từ năm năm các nàng chung sống cùng bảo vệ a! Làm sao nhất thời sơ ý, thế nhưng làm mất sự tín nhiệm của tiểu thư đây. . . . . .



Lại qua thời gian một chén trà nữa, Mộ Dung Thất Thất đứng lên, ném một bình sứ nhỏ đến phía trước mặt Tô Mi cùng Tố Nguyệt.



“Chỉ lần này, một lần cuối cùng!”



“Dạ! Cám ơn tiểu thư! Cám ơn tiểu thư!” Có thể ở lại bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi cùng Tố Nguyệt vui mừng, cao hứng kêu ra tiếng , hai người vội vàng đứng lên, cung kính đứng ở phía sau Mộ Dung Thất Thất.




“Công chúa ở Bắc Chu sống hạnh phúc, chính là đã tạ ơn chúng ta rồi!” Bạch Ức Nguyệt cười ngọt ngào, “Thời gian không còn sớm, người ở phía ngoài sớm đã sốt ruộc, tất cả mọi người đều tới đây xem lễ! Chúng ta đi thôi!”



Dấu hiệu của việc trưởng thành, là phải búi tóc. Hôm nay, mái tóc dài của Mộ Dung Thất Thất được thả xuống, mềm mại rủ, thả thẳng xuống mắt cá chân.



Búi tóc, thường do mẫu thân hoặc là phụ thân đến hoàn thành, nhưng là thân mẫu Lý Thu Thủy của Mộ Dung Thất Thất đã vào Phật đường mười lăm năm, mặc dù Mộ Dung Thái đã sớm phái người đi Phật đường mời, nhưng nàng đến bây giờ còn không có xuất hiện.



Đối với người mẫu thân ở kiếp này, Mộ Dung Thất Thất một chút ấn tượng cũng không có. Nghe nói nàng mới ra đời không bao lâu, Lý Thu Thủy đã vào Phật đường, đem Mộ Dung Thất Thất gào khóc đòi ăn ném cho Mộ Dung Thái, không bước ra Phật đường nửa bước.



Nhiều năm như vậy, Mộ Dung Thái thủy chung cho rằng Lý Thu Thủy vào Phật đường, là bởi vì Mộ Dung Thất Thất, cảm thấy cũng là do Mộ Dung Thất Thất, mới làm hắn mất ái thê. Vì vậy mới có thể tùy ý để người khác khi dễ Mộ Dung Thất Thất, chính mình lại làm như không thấy, đối với nàng không những không quan tâm, mà còn hờ hững.



Thật ra, Mộ Dung Thái vô cùng rõ ràng nguyên nhân trong đó, nữ tử kia tiến phật đường, là bởi vì nam nhân nàng yêu mến đã qua đời, mới chặt đi ý niêm lưu luyến trần thế trong đầu. Nhưng mà trong lòng hắn luôn lờ đi việc này, cho nên đem tất cả oán giận đều phát tiết ở trên người Mộ Dung Thất Thất.



Chẳng qua là, hài tử này vô tội a.



“Thừa tướng đại nhân, giờ lành đã đến.” Quan lễ nghi ở bên cạnh nhắc nhở Mộ Dung Thái.



“Ai……” Mộ Dung Thái thở dài.



Nàng quả nhiên vẫn không chịu đi ra, không chịu tới gặp hắn, ngay cả trong lễ trưởng thành của con họ, mẫu thân như nàng cũng không nguyện ý trình diện. Nhưng mà, nếu đã như vậy, lúc trước, khi đang hoài thai, cần chi phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Nhạn Đãng sơn, nói cho hắn quân tình Bắc Chi, khiến cho cái nam tử thần tiên kia bại trong tay hắn a!



Nói vậy, nàng chắc cũng không ngờ được rằng Phượng Tà sẽ chết, không hề dự đoán được kết quả như vậy…..Nếu nàng biết Phượng Tà vì bại trận, mà lấy cái chết tạ tội, nàng hẳn sẽ không giúp hắn, mà thanh danh của Mộ Dung Thái có được nhờ trận này cũng không có được, hắn cũng chẳng thể trở thành thừa tướng của một quốc gia.



Rốt cuộc là vận mệnh, hay là lòng người trêu người đây? Thủy nhi, ngươi chỉ nhớ rõ tư thế hiên ngang oai hùng của Phượng Tà, có từng nhớ được, năm ấy, ở rừng hoa đào, ngươi quay đầu cười một tiếng, làm ta say mê, khiến lòng ta rối loạn.



“Ta tới!” Mộ Dung Thái cầm lược, đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất.



Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, Mộ Dung Thái thật tình cẩn thận đánh giá nữ nhi này. Nàng không có thừa kế gen ưu tú của phụ mẫu, gương mặt này đặt ở Mộ Dung gia, quả thực quá bình thường. Chẳng qua là, Mộ Dung Thái mới phát hiện, Tam nữ nhi này của mình có một đôi mắt long lanh yêu mị, sặc sỡ loá mắt.



Ánh mắt động lòng người như vậy, như thế nào lại là một nữ tử bình thường đây! Chỉ cần nhìn sơ qua biểu hiện của nàng ở cung yến, căn bản là không phải là “Phế vật” a! Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra gần đây, Mộ Dung Thất Thất dần dần lột xác, Mộ Dung Thái trong lòng cảm khái vạn phần.



Mặc dù cái nữ nhi này không có thừa kế hắn và dung mạo của Thủy nhi , nhưng là con của bọn hắn, như thế nào có thể kém!



“Ngươi lớn rồi……” Mộ Dung Thái nhất thời cảm khái vạn phần, trong lòng cũng dâng lên một cổ áy náy.



Thời gian trôi qua thật nhanh, đứa trẻ oa oa khóc lớn trong ngực hắn, hôm nay đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, sẽ phải gả làm vợ người khác. Xem nhẹ nữ nhi nhiều năm như vậy, hiện tại đối mặt với nàng, Mộ Dung Thái cũng không biết nên nói cái gì cho phải.



Mà đối với người phụ thân Mộ Dung Thái này, Mộ Dung Thất Thất không có cảm giác đặc biệt gì.



.



Nàng không phải là chủ nhân đích thực của thân xác này, sao có thể sinh ra tình phụ tử với hắn đây! Huống chi, người này thân là phụ thân, nhưng những chuyện lúc đã làm với nàng lại hết sức lãnh khốc vô tình. Cho dù hắn hiện tại làm một vị phụ thân từ ái trong mắt mọi người, cùng với sự áy náy trong lòng hắn, nhưng mà, hắn nên áy náy, nên sám hối với cái người đã chết kia, nàng, bất quá chỉ là người ngoài.



“Vẫn là để ta đi!”



Đang lúc Mộ Dung Thái cầm lược sắp chạm vào mái tóc đen của Mộ Dung Thất Thất, một thanh âm thanh lệ truyền vào trong tai mọi người.



“Loảng xoảng……. Nghe thế giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, lược gỗ trong tay Mộ Dung Thái rơi trên mặt đất.



“Thủy nhi, là nàng sao?”



Mộ Dung Thái không dám xoay người, sợ quay đầu lại, nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Nữ nhân nhẫn tâm kia, tuyệt tình đến mức vô luận hắn cầu xin như thế nào, cam đoan kiểu gì, nàng vẫn không chút do dự, không hề lưu tình, chỉ cho hắn một bóng dáng băng lãnh, để hắn một mình mười lăm năm. Hiện tại, thật sự là nàng tới sao?



“Phu quân.”…..



Bao lâu, không nghe thấy xưng hô thế này rồi? Mộ Dung Thái cũng không nhớ rõ, có lẽ là trong đêm tân hôn, bọn họ trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, ỷ ôi trước khung cửa sổ. Chẳng qua là, một tiếng “Phu quân” nàng gọi là chân thành sao? Nàng thật xem hắn là phu quân sao?



“Phu quân, hay là ta tới vì Thất Thất búi tóc đi!”



Thanh y nữ tử xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thái, quỳ gối nhặt lên lược gỗ trên mặt đất.



“Thủy nhi, thật sự là nàng!” Cho đến khi thấy thân ảnh nàng, Mộ Dung Thái mới tin tưởng mắt của mình. Mười lăm năm rồi, hắn béo, vóc người biến dạng rồi, già rồi, không hề nữa anh tuấn. Nhưng nàng, vẫn như cũ xinh đẹp, một chút cũng không thấy già.



Làn da trắng nõn non mềm, trán trơn bóng như ngọc, mũi xinh đẹp, đôi mắt cười…..Thời gian cũng không có ở trên người nàng lưu lại bất cứ dấu vết gì, nàng vẫn giống như năm đó, chưa từng biến hóa.



“Phu quân, đã lâu không gặp.”



Lý Thu Thủy chậm rãi cười một tiếng, bình yên như thủy tiên nở rộ trong đêm đông, cao nhã hào phóng . Giở tay nhấc chân, cũng là phong phạm nữ tử con nhà thế gia.



“Ừ……Đã lâu không gặp.”



Lý Thu Thủy xuất hiện, khiến cho toàn bộ mọi người hết sức giật mình. Đặc biệt là thế gia thế hệ sau mấy năm nay chỉ vẻn vẹn từ chỗ cha mẹ biết Thừa tướng phu nhân lễ Phật, còn chưa từng thấy qua vị Thừa tướng phu nhân, Lý gia Đại tiểu thư.



“Nàng sao lại đến đây?” Lưu Yên Chi xoắn chặt chiếc khăn cầm trong tay, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thu Thủy. Mặc dù nàng là lễ vật Lý Thu Thủy đưa cho Mộ Dung Thái, cũng nhờ vậy hưởng thụ lấy mười mấy năm vinh hoa, nhưng là nàng không hề cảm kích Lý Thu Thủy!



Nữ nhân này, ở Phật đường mười lăm năm, tại sao không tiếp tục ở đó đi? Tại sao phải đến! Thấy ánh mắt si mê của Mộ Dung Thái, trong lòng Lưu Yên Chi phẫn hận không thôi, hắn quả thật vẫn nhớ thương tiện nhân này, khó trách mỗi lần thời điểm làm chuyện kia, hắn luôn động tình ôm Lưu Yên Chi kêu “Thủy nhi”



Lý Thu Thủy nhìn Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt vô cùng phức tạp. Qua thật lâu, mới nói một câu “Thất Thất, đã lớn như vậy rồi……..”



“Nương…..”



Rốt cục cũng thấy thân mẫu của khối thân thể này- Lý Thu Thủy. Thắc mắc nhiều ngày của Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn biến thành nghi ngờ. Nàng lớn lên không giống Lý Thu Thủy, một chút cũng không giống !