Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 65 : Lần Đầu Tiên Hôn Trực Tiếp

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


Không đợi Mộ Dung Thất Thất đứng vững, người nọ đã một tay đẩy nàng ra.”Người xấu xí! Tránh ra!”



Người nói câu này, chính là Ngũ hoàng tử đương triều, nhi tử của Đức Phi – Hoàn Nhan Khang.



Thấy trên y phục đối phương có thêu phi long ba trảo, Mộ Dung Thất Thất đoán là thân phận của hắn nhất định là hoàng tử của Bắc Chu quốc. Đến khi hắn gọi mình là “Người xấu xí” , nàng cũng không có để ở trong lòng, chỉ nhẹ giọng nói tạ ơn xong, thì thối lui ra để xem cuộc vui.



Nữ nhân này không có tức giận sao? Điều này làm cho Hoàn Nhan Khang có chút kỳ quái, không nhịn được mà đem hai mắt nhìn nhiều một chút dung mạo xấu xí của Mộ Dung Thất Thất.



Hắn chẳng qua là hảo tâm thuận tay, đem nàng sắp ngã xuống mặt đất kéo dậy, nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo nàng xong, thì thuận tiện tặng một câu”Người xấu xí” cho nàng, hắn vốn cho là nữ nhân này sẽ mang một bộ dáng khổ sở rưng rưng nước mắt, nhưng không nghĩ tới phản ứng của nàng lại rất bình tĩnh.



Hơn nữa, tựa hồ một chút không có kinh hoảng, cũng không hề khổ sở. Nữ nhân không phải là để ý nhất đến dung mạo của các nàng sao? Nhìn bộ dáng của nàng, lạ mặt vô cùng, nữ tử này là của nhà ai a? Cũng là có chút thú vị, có chút ý tứ!



“Ngũ đệ, công chúa và Mục tiểu thư rơi xuống nước rồi!” Dư Thi Thi vừa thấy Hoàn Nhan Khang, tựa như thấy”Cứu tinh” giống nhau, lập tức tiến lên cầu trợ. Cũng cắt đứt hứng thú của Hoàn Nhan Khang đối với Mộ Dung Thất Thất.



Thấy Dư Thi Thi mở miệng, Hoàn Nhan Khang liền thay một gương mặt cợt nhả , “Ơ, muốn tắm, cũng không như vậy a!”



Mặc dù ngoài miệng lời nói rất ác độc, nhưng Hoàn Nhan Khang lại không có xem náo nhiệt tiếp, lập tức giẫm phải mặt nước, phịch một cái nhảy tới trước mặt hai người kia, một tay bắt một người, là nắm lấy tóc của các nàng , đem các nàng nhấc lên, ném lên trên cây cầu đó, sau đó thì tung mình, nhảy đến trên cầu.



“Muội muội thật hăng hái a, lại cùng Mục tiểu thư đây chơi trò nghịch nước! Chẳng qua là, ngày hôm nay trời đông giá lạnh, các ngươi không cảm thấy lạnh sao”



Nghe Hoàn Nhan Khang vừa nói như thế, Hoàn Nhan Bảo Châu quả thật cảm giác được lạnh, lập tức đánh hai đánh hắt xì, Ninh nhi cùng Vịnh Nhi bên cạnh cầm lấy hai cái thảm còn lại khoác cho nàng. Mà ở bên này, cũng có cung nhân tiến lên dùng thảm đem Mục Vũ Điệp đang lạnh run bao bọc lại.



Không nghĩ tới, chuyện này cứ như vậy mà xong —— trong lòng Mộ Dung Thất Thất có chút nho nhỏ tiếc nuối. Dựa theo ý tưởng của nàng, ít nhất phải làm cho các nàng ở trong nước mà ngâm thêm một thời gian ngắn, không ngờ đúng lúc lại có một Trình Giảo Kim đi ra.



Vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất ở trong mắt người khác, chính là “Sợ đến ngây người”. Dư Thi Thi quét mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, thấy nàng như vậy, thì khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc đúng là không còn dùng được , chỉ là như vậy, đã bị dọa sợ.



Ánh mắt khinh thường của Dư Thi Thi bị Mộ Dung Thất Thất thu hết vào mắt, khinh địch, là bắt đầu cho thất bại. Đây là nghĩa phụ từng dạy cho nàng , hiện tại Dư Thi Thi đang phạm vào sai lầm này.



Bất quá, để cho các nàng hiểu lầm cũng tốt! Nàng cũng không có nhiều thời gian cùng những nữ nhân này tranh giành tình nhân như vậy, có thời gian, còn không bằng để nàng hảo hảo nghiên cứu một chút “Thiên Hạ Đệ nhất trang” này, đến lúc đó đem trang chủ ra chơi đùa, cũng rất tốt.



Về phần mới người vừa rồi, nguyên lai là Ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang, khó trách hắn lại gọi nàng”Người xấu xí” .



Nghe nói cả Bắc Chu quốc này, Ngũ hoàng tử cực kỳ yêu thích đồ vật đẹp, người xinh đẹp. Tất cả những thứ bình thường đơn giản, ở trong mắt hắn chính là xấu. Lại càng không cần phải nói đến dung mạo hiện tại của Mộ Dung Thất Thất chẳng qua là thanh tú, nên dĩ nhiên là bị Hoàn Nhan Khang quy kết vào hàng ngũ “Người xấu xí”. Cái hoàng tử này, cũng là một cái cá biệt của Bắc Chu hoàng thất.



Bên hồ Nhật nguyệt đã xảy ra chuyện, thì không đầy một lát đã bị trình đến Thái Cực điện. Vừa nghe nói Mộ Dung Thất Thất ở nơi đó, Phượng Thương không còn kịp cùng Hoàn Nhan Liệt nói một tiếng nào nữa, đã lắc mình vọt tới.



Thấy Phượng Thương như vậy, hoàng hậu Lý Băng càng khẳng định đối với kết luận của mình phỏng đoán. Nam Lân vương, quả nhiên thích hòa thân công chúa kia. Bằng không tại sao hắn lại hồn bất thủ xá sau khi Mộ Dung Thất Thất đi, mà tâm tư dường như ở nơi khác vậy! Hiện tại gặp phải vấn đề, thì lo lắng của hắn không giống như giả vờ.



Xem ra, anh hùng khó qua ải mỹ nhân những lời này không giả. Mặc dù Mộ Dung Thất Thất không phải là mỹ nhân, nhưng có thể có nói là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, ở trong mắt Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất so sánh với Tây Thi còn muốn đẹp hơn hàng ngàn lần vạn lần .



Như vậy xem ra, chuyện sẽ dễ làm hơn. Ở chỗ Lão thái thái đích thị là không chấp nhận Mộ Dung Thất Thất , nếu như nàng có thể giúp chuyện này, để cho Phượng Thương có thể ôm mỹ nhân về, nói không chừng Phượng Thương sẽ trợ giúp Hoàn Nhan Hồng củng cố ngôi vị hoàng đế.



Người nam nhân này, một khi chấp nhất một việc gì, thì nhất định sẽ làm được . Thay vì để cho hắn phải dựa vào năng lực chính mình mà đạt thành mong muốn, thì không bằng bán cho hắn ân tình, đến lúc đó cũng dễ nói điều kiện hơn.



Thái Tử Phi đang ở bên hồ nhật nguyệt, thấy Phượng Thương đi, thì Hoàn Nhan Hồng cũng chạy qua theo. Hắn mới sẽ không để cho Phượng Thương có cơ hội chung đụng một mình cùng Dư Thi Thi , nữ nhân này, cho dù hắn không thích, nhưng là của hắn, thì không thể để cho người khác đụng được. Cho dù phải phá hủy nàng, cũng chỉ có hắn mới có thể làm.



Lúc Phượng Thương chạy tới, bọn Mộ Dung Thất Thất đã chuyển dời đến Hoa Lan Điện cách gần nơi này. Cung nhân gác cửa lấy nước nóng hầm hập, cho Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp ngâm, còn Mộ Dung Thất Thất cùng Dư Thi Thi thì chờ ở phía ngoài.



Xảy ra chuyện như vậy, Dư Thi Thi trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc nên tìm lấy cớ gì, để giải vây cho mình. Dù sao, trong những người này nàng là Thái Tử Phi, lại nhiều tuổi nhất , hơn nữa Đức Phi cũng liên tục dặn dò, làm cho nàng trông coi một chút, không nghĩ tới công chúa và cháu gái Thừa tướng đều bị rơi xuống nước rồi, hiện tại phải làm thế nào cho phải đây! Mặc dù Thừa tướng ủng hộ Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị, nhưng bên mặt ngoài, vẫn không muốn trở mặt với hắn. Nếu để cho người ta nói Thái Tử Phi nàng cố ý tìm cơ hội hại Mục Vũ Điệp, thì nàng quả thật khó biện minh.



Gả vào hoàng thất nhiều năm, chuyện điên đảo hắc bạch thị phi nàng đã thấy nhiều, chỉ cần liên quan đến vấn đề chánh trị, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, nhưng cuối cùng cũng có thể bị nhuộm đẫm mở rộng đến trình độ không thể lường được. Hiện tại Dư Thi Thi đã không có tâm tình để cười nhạo Mộ Dung Thất Thất nữa, nàng lo lắng chính là chuyện ngày hôm nay, có thể khiến cho Thừa tướng hiểu lầm, mà ảnh hưởng đến “Nghiệp lớn” của Hoàn Nhan hồng hay không?



Mộ Dung Thất Thất làm bộ như không nhìn thấy Dư Thi Thi khẩn trương, nàng cúi đầu, chơi đùa với ngón tay của mình. Hiện tại biết lo lắng sợ hãi rồi ư? Vậy mới vừa rồi tại sao lại đi? Dù sao, chuyện này cùng Mộ Dung Thất Thất nàng không có liên quan, nàng chỉ muốn xem thật kỹ vỡ kịch là được.



Mộ Dung Thất Thất một mình đùa giỡn ngón tay, khiến cho Hoàn Nhan Khang chú ý.



Mới vừa rồi kia tiếng gọi “Người xấu xí” không đem Mộ Dung Thất Thất khóc lóc, đã để cho Hoàn Nhan Khang rất kinh ngạc, ở trong ký ức của hắn, chỉ cần là cô bé, nghe được người khác nói mình là người xấu xí, cho dù không khóc, cũng sẽ ủy khuất, nhưng mà tiểu cô nương này hết lần này tới lần khác như không nghe thấy vậy, thật tốt để chơi đùa đây!



Hoàn Nhan Khang lần đầu tiên phát hiện cô gái “Đặc biệt” như vậy, cho nên cũng cùng đi theo đến Hoa Lan Điện, hiện tại thấy Mộ Dung Thất Thất chơi đầu ngón tay, hắn cũng tới bên người nàng, nhìn nàng chơi. Nhưng vừa nhìn, ánh mắt của Hoàn Nhan Khang liền di chuyển không ra. Cái “Người xấu xí” này, tại sao bàn tay lại xinh đẹp như vậy đây?



“Uy, người xấu xí, tay của ngươi rất xinh đẹp!”



Hoàn Nhan Khang cũng bất quá mới mười bảy mười tám tuổi, một thân áo choàng màu bạc, mắt hẹp dài, lông mày dài, cùng Hoàn Nhan Hồng có chút giống, nhưng không có vẻ trầm ổn của Hoàn Nhan Hồng, ngược lại nhiều hơn một chút ít tuấn lãng, cùng bất cần đời, toàn thân quý khí, giở tay nhấc chân, đều có một chút mùi vị xấu xa, hơn nữa khóe miệng kia luôn treo nụ cười bỡn cợt, vừa nhìn cũng biết đó là một hoàng tử bị chiều hư.



“Phải không?” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, cười ngọt ngào, “Từng có người cũng nói như vậy quá!”



“A? Là ai?” Thấy có người cùng mình có đồng dạng “Tiêu chuẩn thẩm mỹ” , Hoàn Nhan Khang lập tức hăng hái lên, rất có muốn biết người nọ, muốn cùng đối phương tỷ thí một chút đối với sự hiểu biết về “Mĩ”.



“Là ——” Mộ Dung Thất Thất còn chưa nói hết, đã rơi vào trong một cái ôm quen thuộc, mà bên người nàng Hoàn Nhan Khang, lại bị người náo đó đánh bay đi.
Nhỏ dần , Phượng Thương còn thêm một câu nói, “Hôm nay ta đã đem nụ hôn đầu hiến tặng cho nàng, Khanh Khanh, nàng phải đối với người ta chịu trách nhiệm!”



Phượng Thương nói “Nụ hôn đầu” , trong thoáng chốc Mộ Dung Thất Thất còn không có kịp phản ứng, chờ nhớ tới trên yến hội nụ hôn của Phượng Thương rơi vào trên trán nàng, thì mặt Mộ Dung Thất Thất nóng đến lợi hại.



“Khanh Khanh, nàng sẽ chịu trách nhiệm với người ta chứ?” Phượng Thương tiến tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, hướng nàng vứt một cái mị nhãn. Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy liền run rẩy, nam nhân này, vô luận là vô tình lạnh như băng, hay là giả vờ làm nũng, cũng là cực phẩm trong cực phẩm.



“Khanh Khanh không đối với người ta chịu trách nhiệm, người ta không sống!”



Thấy Mộ Dung Thất Thất hồi lâu không có đáp lời, Phượng Thương bụm mặt, làm bộ khóc. Cái này, Mộ Dung Thất Thất bị choáng váng. Sao khóc liền khóc thế? Nàng chưa từng có nhìn thấy nam nhân nào như Phượng Thương vậy.



“Được rồi, ta đối với chàngchịu trách nhiệm.”



Ai oán hồi lâu, rốt cục cũng nghe được những lời này, Phượng Thương lập tức vui vẻ ra mặt, đem Mộ Dung Thất Thất kéo vào trong lòng, “Khanh Khanh, không bằng chúng ta hôn đính ước đi!”



Không đợi Mộ Dung Thất Thất kịp phản ứng, môi của Phượng Thương đã ấn trên môi của Mộ Dung Thất Thất.



Lạnh lạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Dung Thất Thất. Tại sao lại lạnh như vậy? Cho dù bây giờ là mùa đông, thì nhiệt độ của Phượng Thương cũng khác hẳn với thường nhân. Sư huynh không phải là một mực vì Phượng Thương chữa trị sao? Tại sao đã nhiều năm như vậy, còn không thấy tốt? trên người Phượng Thương rốt cuộc là có vấn đề gì?



Suy nghĩ của Mộ Dung Thất Thất đã bay đến ngoài chín tầng mây, nơi nào còn nhớ rõ bây giờ là lần đầu tiên bọn họ hôn trực tiếp, thì nên nhận thức thật tình thật đây!



“Khanh Khanh, nàng không chuyên tâm!” Nhận thấy được đôi môi nhỏ bé trơ ra, ánh mắt Phượng Thương rất bị đả thương.



Chờ trên môi lạnh như băng không thấy, vang lên bên tai là thanh âm Phượng Thương u oán, Mộ Dung Thất Thất mới nhận thấy được hành vi của mình thật sự là quá thương tổn “Lòng tự ái” một người đàn ông.



“Vương gia, ta, ta, thật ngại quá. . . . . .”



” Trong lòng Khanh Khanh có người đàn ông khác sao?” Phượng Thương nâng càm của Mộ Dung Thất Thất lên, cùng đôi mắt đẹp của nàng nhìn nhau. Kết quả của lần đầu tiên hôn trực tiếp để cho Phượng Thương cảm thấy ngoài ý muốn rồi, Tiểu Vương phi của hắn lại thất thần, khiến hắn phải đi tìm tòi nghiên cứu ý nghĩ thực sự của Mộ Dung Thất Thất.



“Không có.” Mộ Dung Thất Thất vội vàng lắc đầu vì mình giải thích, “Ta chỉ là cảm thấy nhiệt độ của Vương gia không giống với thường nhân, không biết Vương gia bình thường uống thuốc gì? Tại sao trên người lạnh như thế!” Mộ Dung Thất Thất đem vấn đề hỏi vô cùng hàm súc, lại khiến Phượng Thương nghe được mà sửng sốt.



Nguyên lai là như vậy! Nàng đang quan tâm hắn, nhưng hắn lại hiểu lầm nàng! Không nghĩ tới nàng tỉ mỉ, thiếp tâm như thế, chỉ một là một chi tiết nhỏ, là có thể nghĩ đến nhiều như vậy.



“Ta không sao, bất quá là chút ít bệnh tật cũ thôi. Ta đã đang cố gắng phối hợp với trị liệu của Tấn Mặc! Tin tưởng không được bao lâu, là hắn có thể tìm được phương pháp trị lành cho ta!”



Đối với tật bệnh thân thể mình, Phượng Thương chẳng qua là nhợt nhạt nói hai câu, hắn không muốn dọa sợ Mộ Dung Thất Thất, càng không muốn làm cho nàng lo lắng quá mức. Đặc biệt là về cổ, hắn nghĩ Mộ Dung Thất Thất biết, càng không hi vọng Mộ Dung Thất Thất thấy bộ dáng mình phát bệnh. Chuyện này, có thể giấu diếm lúc nào thì hay lúc ấy!



Phượng Thương nói khẳng định như vậy, Mộ Dung Thất Thất cũng không suy nghĩ nhiều hơn nữa. Y thuật của Tấn Mặc, Mộ Dung Thất Thất rất là tin tưởng , ban đầu sư phụ đã nói, Tấn Mặc mặc dù có chút bất cận nhân tình, còn có chút dài dòng, nhưng là y thuật là vô cùng tốt. Có cái đại sư huynh này ở đây, Phượng Thương nhất định sẽ không có chuyện gì.



Bên này, tình cảm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất càng tiến một bước, thì bên kia, Dư Thi Thi cũng đang tiếp nhận hành hạ không nhân tính.



Giống như trước, xe ngựa thái tử đi vào Đông cung, dừng ở cửa của Sấu phương trai cửa, nhưng chậm chạp không có ai xuống. Đối với tình huống như thế, cung nhân của Đông cung tựa hồ như không thấy, đều bận rộn làm chuyện của mình, không ai chú ý tại sao thái tử cùng Thái Tử Phi còn không xuống xe.



Trong xe ngựa, tay của Dư Thi Thi đích bị dây lụa trói ở chung một chỗ, trong miệng cũng bị đút vải, ngay cả ánh mắt, cũng bị vải che lại. Trừ những thứ này, thì những nơi khác đều không có, trần trụi co rúc ở trong xe ngựa.



“Ngươi rất không ngoan! Bổn cung rất tức giận!” Hoàn Nhan hồng trong tay cầm một chi Hồ Điệp chà, nhẹ nhàng mà quét hơn Thi Thi lưng bàn chân.



Mà Hồ Điệp chà chà kia, tuy là hình dáng Hồ Điệp, trên xuống nhưng từ trên xuống dưới cũng là lông tơ của Khổng Tước. Đụng chỗ nào, thì chỗ đó ngứa đến khó có thể chịu được, loại ngứa này không giống như bình thường khi… Gãi ngứa, mà là một loại tê tê dại dại, còn có thể truyền khắp toàn thân.



“Ô ô. . . . . .” Dư Thi Thi biết mình chạy trời không khỏi nắng, chỉ có thể hi vọng phần sỉ nhục này nhanh lên một chút đi qua, nhưng Hoàn Nhan hồng tựa hồ cũng không có nghĩ như vậy, hôm nay hắn vô cùng không vui, vô cùng khó chịu, cho nên, hắn thấy tốt hơn khi hảo hảo mà hành hạ Dư Thi Thi. Muốn cho nàng biết, rốt cuộc ai là chồng của, là trời của nàng!



Vốn đã là mùa đông, thời tiết Bắc Chu quốc đã rất lạnh rồi, nhưng mà trong xe ngựa Đông cung, lại nóng hôi hổi.



Hoàn Nhan Hồng đặc biệt lệnh cho người ta chuẩn bị noãn lò, có thả một chút huân ương đặc thù, lúc này, dây lụa trên ánh mắt Dư Thi Thi sớm đã bị Hoàn Nhan Hồng giải khai, mà trên người nàng đã đổ mồ hôi lâm ly, trên mặt lại càng một mảnh ửng hồng.



“Cầu xin ta! Gọi ta Hồng ——”



Hồ Điệp trong tay Hoàn Nhan hồng cũng không có dừng lại, vẫn như cũ nhẹ nhàng ôn nhu quét qua tầng da bên ngoài của Dư Thi Thi, một đường, từ mũi chân, đến mắt cá chân, cuối cùng lại nhớ tới ngón chân khéo léo đẹp đẽ của nàng, ngay cả đầu ngón châu, cũng không có bỏ qua.



“Ô ——” Dư Thi Thi giãy dụa, vô số mồ hôi hột trên người rơi xuống ở trân chăn lông màu đen, tựa như trên chăn lông lây dính giọt sương, viên viên trong suốt sáng.



Trong không khí, tràn ngập mùi vị đặc thù, trừ lư hương hun ra, còn có mùi vị dục vọng nguyên thủy phát ra từ thân thể con người. Dư Thi Thi lúc này hai mắt mê ly, đã biến mất kiên trì vừa mới bắt đầu như thế nào, cắn răng kháng cự như thế nào ——



“Ô ——” mặc dù miệng bị vải bịt kín, không cách nào lên tiếng, nhưng nàng có thể sử dụng những thứ khác phương thức khác nhắn nhủ của mình cần. Dư Thi Thi dùng ngón chân “Cướp đi” Hồ Điệp chà trong tay Hoàn Nhan hồng, quay tới dùng phương pháp ở trên người Hoàn Nhan hồng quét qua.



“Ngươi không ngoan!”



Thấy Dư Thi Thi như vậy, Hoàn Nhan hồng vỗ một cái vào mông nàng, lưu lại một bàn tay đỏ sẫm.”Muốn —— vậy thì cầu xin ta nha!”