Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 68 : Phượng Thương độc

Ngày đăng: 00:33 20/04/20


A. . . . . .



Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng Mộ Dung Thất Thất vẫn phải kêu ra một tiếng.



Đây là một khuôn mặt như thế nào đây…. loang lổ ô xanh, giống như núi non sông ngòi hiện đầy trên da thịt Phượng Thương, bề ngoài vốn anh tuấn hoàn toàn không thấy, có thể nhìn qua, biến thành từng đạo khe rãnh, hiện đầy cả khuôn mặt của Phượng Thương. Giống như quái thú trong phim khoa học viễn tưởng, trong lòng sức thừa nhận kém nói không chừng sẽ bị dọa ngất đi!



Mà tròng mắt của Phượng Thương, dĩ nhiên là màu tím! Cho dù là Mộ Dung Thất Thất xuyên qua tới, đối mặt với đôi mắt sạch sẽ như thủy tinh màu tím kia, cũng hơi thất thần.



Mặc dù Mộ Dung Thất Thất trong mắt không có bất kỳ cảm xúc chán ghét, nhưng là nàng bị dọa sợ, Phượng Thương có thể cảm giác được, vội vàng cúi đầu, giật áo choàng ngăn trở mặt, nhưng không ngờ bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản.



“Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao phải như vậy?” Mộ Dung Thất Thất tâm tình do mới vừa rồi kinh ngạc, hiện tại ngược lại thành tức giận. Cũng là là vì cái gì? Rốt cuộc là người nào làm?



“Không nên nhìn!” Phượng Thương lấy tay che kín mặt, nhưng mới nghĩ đến trên tay cũng là xấu xí như vậy, dứt khoát quay lưng, dùng bóng lưng thê lương hướng về phía Mộ Dung Thất Thất.”Nàng đều nhìn thấy. . . . . . Nàng đi đi. . . . . .”



Vẻ tuyệt vọng, từ trong lòng Phượng Thương dâng lên. Trừ Cát Tường, Như Ý, Tấn Mặc cùng quản gia Phượng Tề, Mộ Dung Thất Thất là người thứ năm biết tình huống thật của hắn. Nếu như không phải bởi vì hôm nay đột nhiên phát bệnh, hắn muốn đem điều bí mật này vĩnh viễn dấu diếm đi.



Đau, dây dưa toàn thân của hắn, nhưng là loại thống khổ này, như thế nào so với thống khổ cùng khổ sở trong lòng, như thế nào so ra với, Mộ Dung Thất Thất rời đi mang cho hắn cảm xúc kia… Tuyệt vọng. . . . . . Xong, hết thảy đều xong, nàng thấy được, nhất định sẽ cho rằng hắn là quái vật mà đối đãi, nàng hồi lâu không có lên tiếng, nhất định là rất sợ hãi.



Tại sao ban ngày lại phát bệnh, tại sao để cho nàng thấy! Phượng Thương trong lòng hung hăng mắng mình, hắn nghĩ đánh đầu của mình, nhưng không ngờ một trận hoảng hốt, nửa quỳ ở trên mặt đất. Thống khổ lan tràn, hô hấp của hắn trở nên phát ra khó khăn .



Sớm biết có thể như vậy, hắn ban đầu sẽ không có lòng tham như vậy, không nên hy vọng tình yêu xa vời, không nên đem nàng vây ở bên cạnh mình?



Hắn tình nguyện lưu ấn tượng hoàn mỹ của hắn trong lòng nàng, tình nguyện làm cho nàng chỉ thấy một mặt tốt đẹp của chính mình, mà không phải, không sạch sẽ như vậy đứng ở trước mặt nàng, chật vật như vậy, xấu xí như vậy, giống như yêu một quái vật trong chuyện xưa. . . . . .



Phượng Thương – ý thức, dần dần yếu đi, không đợi Mộ Dung Thất Thất đỡ hắn, hắn trực tiếp ngã xuống trong đống tuyết.



“Phượng Thương!” Mộ Dung Thất Thất sợ hãi kêu, bước nhanh đến phía trước, đem Phượng Thương đỡ ngồi xuống xong. Nơi này trước không thây thôn, sau không thấy phòng trọ, duy nhất chỉ có con ngựa đã chạy đi rồi, chỉ có hai người bọn họ. Hiện tại Phượng Thương phát bệnh, nếu như trị liệu trễ, hắn nhất định duy trì không được!



Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Thất Thất tìm đến rất nhiều cành khô, đốt lên, dùng khói báo hiệu cho người nhanh chóng tìm tới họ, mình cũng không ngồi không ở bên cạnh Phượng Thương bắt mạch cho hắn.



Sau khi bắt mạch, khiến cho sắc mặt Mộ Dung Thất Thất càng trở nên khó coi.



Cổ độc, thai độc, hàn độc, khó trách trên người hắn lại lạnh như băng, khó trách hắn mỗi ngày cũng phải uống thuốc nồng đậm, đến tột cùng là người nào hạ hắn? Rốt cuộc là ai làm ? !



Thai độc, rất dễ hiểu, là khi hắn ở trong bụng mẹ đã bị hạ độc, độc tố từ trên người mẹ chuyển dời đến trên người hắn, trẻ mới sinh hấp thu lấy. Về phần hàn độc, nhất định là thân thể của hắn sau khi bị sốt cao, lại bị ngâm ở trong nước lạnh thấu xương mới có thể gây ra. Về phần cổ độc, nhìn bộ dáng, hẳn là cũng lâu lắm rồi.



Chẳng qua là, cổ này cùng Mộ Dung Thất Thất tiếp xúc lúc trước bất đồng một chút, hình như là ấu cổ. Nhưng là, nếu chỉ là cổ đơn thuần, lấy năng lực của Tấn Mặc nhất định có thể trị lành, vì sao hiện tại Phượng Thương vẫn là như vậy?



Mộ Dung Thất Thất cố gắng làm cho mình gắng giữ đầu óc tĩnh táo, lần nữa tinh tế kiểm tra thân thể cho Phượng Thương. Sauk hi tra ra, thật ra khiến cho Mộ Dung Thất Thất hút một khẩu lãnh khí! Thật là người độc ác! Hắn thân có hàn độc, mà cổ thế nhưng có chứa nhiệt tính, hai cái khắc chế lẫn nhau, mới có thể làm cho Phượng Thương còn sống. Nhưng nếu trừ đi cổ, sẽ dẫn hàn độc phát trên người hắn, nhưng nếu muốn trừ đi hắn hàn độc, cổ kia sẽ không có lạnh ức chế, mà điên cuồng sinh trưởng.



Nhìn dáng vẻ của hắn, trúng độc hẳn là sau hàn độc, xác thực nói hai người một trước một sau, cho nên hắn mới có thể giữ được tánh mạng. Như thế nói đến, người hạ độc rất có thể chính là người để cho hắn bị nhiễm hàn độc. Nghĩ hắn chết, nhưng là không hi vọng hắn chết được nhanh như vậy, cho nên hành hạ hắn như vậy, tiêu hao tính mạng của hắn dần dần.



Hoàn hảo Tấn Mặc vẫn đều đi theo bên cạnh Phượng Thương, dường như có mười năm, nói như vậy, bệnh của Phượng Thương hẳn là còn bị trước đó.



Còn chưa mới ra đời, đã bị hạ độc, sau lại xuất hiện hàn độc cùng cổ độc, rốt cuộc là người nào hận Phượng Thương như vậy, rốt cuộc là người nào cừu hận nhi tử của Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa như vậy đây? Làm nhi tử của Đại tướng quân, Phượng Thương hẳn là vừa ra đời phải được chiếu cố rất tốt, vì sao ác nhân còn có thể có cơ hội thương tổn hắn đây? Hại Phượng Thương như thế rốt cuộc là người nào?



Vấn đề lần lượt xuất hiện ở trong đầu Mộ Dung Thất Thất, nhất thời nửa khắc nàng cũng nghĩ không ra nguyên nhân nơi này. Thấy Phượng Thương sắc mặt đen nhánh, Mộ Dung Thất Thất lấy ra phối trí “noãn hương hoàn” của mình, đẩy ra đôi môi đen nhánh của Phượng Thương đen nhánh thần, nhét đi vào.



Noãn hương hoàn, là thuốc hay giảm bớt hàn độc, nhưng mà hiện tại hàn độc cùng cổ độc của Phượng Thương đồng phát, nếu chỉ là giảm bớt hàn độc, cổ độc kia cũng sẽ hung hang ngang ngược, phải kịp thời ngăn chặn cổ độc mới được!



Mộ Dung Thất Thất liền ôm rất nhiều cành khô, đem lửa đốt lớn lên, sau đó đem y phục của Phượng Thương cởi ra.



Lúc đi ra không mang theo hòm thuốc, hoàn hảo nàng vẫn có thói quen tùy thân mang một chút ngân châm, những thứ này có thể hữu dụng.



Sau khi trừ độc cho ngân châm, Mộ Dung Thất Thất dùng tay lục lọi dấu vết cổ độc ở trên người Phượng Thương.



Thời điểm Tấn Mặc chạy tới, liền thấy một màn Mộ Dung Thất Thất đang hạ châm với Phượng Thương, lập tức hét lớn một tiếng “Dừng tay!”. Roi ngựa trong tay bay đi, thời điểm sắp nện vào trên tay Mộ Dung Thất Thất, bị Mộ Dung Thất Thất một tay bắt được.



“Ngươi đang ở đây làm cái gì!” Tấn Mặc tim thót lên tới cổ họng, khi thấy bộ dáng của Phượng Thương, Tấn Mặc luống cuống. Rốt cuộc phát tác! Thế nhưng ở nơi quỷ quái này phát bệnh rồi!



“Ngươi tránh ra, để cho ta tới!”



Vừa nghĩ tới là Mộ Dung Thất Thất đem Phượng Thương đi ra ngoài, Phượng Thương mới có thể như vậy, Tấn Mặc sắc mặt đen thêm vài phần, một tay đẩy ra Mộ Dung Thất Thất, mình để xuống cái hòm thuốc, lấy ngân châm trừ độc sau đâm vào trên người Phượng Thương.



Bộ dáng của Phượng Thương, cũng đem Như Ý dọa sợ hãi, hoàn hảo bọn họ mới vừa rồi thấy khói đen nồng đậm của đống lửa do Mộ Dung Thất Thất đốt lên, mới kịp thời chạy tới nơi này.



Để cho Như Ý kinh ngạc, Mộ Dung Thất Thất tựa hồ cũng không có bị Vương gia như vậy dọa sợ, nếu như không phải bởi vì Mộ Dung Thất Thất đốt lửa nhắc nhở, bọn họ còn không biết đang đi vòng vèo ở nơi nào, nói lại còn muốn cám ơn Mộ Dung Thất Thất mới đúng, nếu không còn không biết xảy ra loạn tử gì.



“Cám ơn Vương Phi!” Như Ý đến bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, hướng nàng hành đại lễ. Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, Như Ý liền đi tìm kiếm cành khô, đem đống lửa đốt lớn thêm. Ngày hôm nay trời đông rất lạnh, nếu là làm cho Vương gia bị đông lạnh sẽ không tốt! Mộ Dung Thất Thất không nói chuyện, đứng ở bên cạnh Tấn Mặc, nhìn thi châm, cũng ở bên cạnh trợ thủ.




Chờ thời điểm nhóm Phượng Thương trở lại đoàn xe, Tô Mi cùng Tố Nguyệt lập tức tiến lên đón, “Tiểu thư, người không sao chớ! Đi đâu lâu như vậy, khiến cho chúng ta thật là lo lắng!”



“Ta không sao.”



Mộ Dung Thất Thất lời còn chưa nói hết, Hoàn Nhan Bảo Châu liền lao đến, “Thương ca ca, ngươi đi đâu vậy?”



Thấy bộ dáng cùng vẻ mặt lo lắng của Hoàn Nhan Bảo Châu, cùng Mục Vũ Điệp đi theo phía sau nàng ta tới, Mộ Dung Thất Thất cố ý rúc vào trong ngực Phượng Thương, “Vương gia, sau này cũng phải dẫn người ta đi giải sầu! Mỗi ngày buồn bực ở trong xe ngựa, thật là khó chịu muốn chết, hay là đi ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người tốt hơn!”



Vừa nghe Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất một mình đi ra ngoài “hẹn hò”, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp sắc mặt lập tức thay đổi.



Mộ Dung Thất Thất này, mỗi ngày đều ở trên xe ngựa của Phượng Thương quấn hắn, hiện tại lại cùng hắn đi ra ngoài, thật là một chút cũng không biết “cảm thấy thẹn” là cái gì.



Lập tức, Mục Vũ Điệp liền mở miệng làm khó Mộ Dung Thất Thất: “Chiêu Dương công chúa, ngươi cùng Vương gia còn không có thành thân, có câu là nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin công chúa tự trọng.”



“Tự trọng?” Mộ Dung Thất Thất phảng phất nghe được chuyện chê cười lớn, nhìn Mục Vũ Điệp trong ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Nhất định ta cùng vương gia cũng có hôn ước, nam nữ trước hôn nhân bồi dưỡng tình cảm cũng là bình thường. Mục tiểu thư cũng là hiểu được tự trọng, nhưng là tại sao mỗi lần đều ba ba chạy về phía bên cạnh vương gia nhà ta vậy!”



“Ta, ta không có!” Bị Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Mục Vũ Điệp mặt đỏ lên.



Nàng không giống Hoàn Nhan Bảo Châu, thích Phượng Thương, khiến cho mọi người đều biết. Nàng là ẩn nhẫn, hàm súc, lặng yên nhìn Phượng Thương, hi vọng hắn ngày nào đó xoay người có thể chú ý tới sự tồn tại của nàng. Cho nên, bị Mộ Dung Thất Thất nói ra trọng điểm trong tâm tư của mình, Mục Vũ Điệp có chút thẹn quá thành giận.



“Chậc chậc!” Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mục Vũ Điệp, hồng đến giống như cái mông của con khỉ, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, đầu tựa vào ngực của Phượng Thương.



Dù sao những nữ nhân này là hận chết nàng, vĩnh viễn cũng không làm được bằng hữu, cần gì phải ở trước mặt các nàng làm khó mình, trả lại cho các nàng mặt mũi đây!



“Nữ tuyển thủ tuổi không phải theo quy định đều không quá tuổi mười tám sao? Nếu như ta nhớ không lầm, Mục tiểu thư là đầu năm đã vượt qua sinh nhật hai mươi tuổi. Giấu diếm tuổi tham gia trận đấu, nếu như bị điều tra ra, người biết sẽ nói tiểu thư ái mộ Vương gia nhà ta, cố ý giấu diếm tuổi gần Vương gia, người không biết còn không chừng sẽ giăng bẫy vương gia nhà ta nha!”



Mộ Dung Thất Thất mở miệng một tiếng “vương gia nhà ta”, khiến cho Phượng Thương cực kỳ hưởng thụ, thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, Phượng Thương phát hiện Mộ Dung Thất Thất tham muốn giữ lấy còn rất mạnh. Một chút chuyện này, khiến cho Phượng Thương phi thường hài lòng. Nữ nhân chỉ có thời điểm để ý nam nhân, mới có thể bá đạo như vậy. Nàng muốn ương ngạnh, hắn nguyện ý thành toàn!



“Ái phi vừa nói như thế, bổn vương cũng là nghĩ tới. Mục tiểu thư đúng là không phù hợp quy định tranh tài, chuyện này cũng là bổn vương sơ sót. Lần này tranh tài là cử hành ở Bắc Chu quốc, nếu như chuyện này để cho nước họ biết, nhất định sẽ khiến cho phân tranh. Người đâu, đưa Mục tiểu thư hồi kinh. bổn vương đã có chọn lựa khác để bổ sung cho vị trí của Mục tiểu thư.” Mộ Dung Thất Thất chỉ nói một câu, đã làm cho Phượng Thương đem Mục Vũ Điệp cho đuổi đi, khiến cho mọi người phải thay đổi cặp mắt nhìn khác xưa đối với vị Chiêu Dương công chúa này, cũng tinh tường biết được vị trí của nàng ở trong lòng Phượng Thương.



“Không, Vương gia, ta không đi! Ta là thật lòng muốn tham gia cuộc thi tranh bá, thật lòng muốn làm vẻ vang cho quốc gia !”



Mục Vũ Điệp trăm triệu không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất có thể độc ác như vậy, thế nhưng không dung nàng!



Năm năm này một lần cuộc thi tứ quốc tranh bá cực kì khó có được, lần trước tranh tài nàng bởi vì bệnh không thể tham gia, lần này cũng đã qua tuổi. Lúc trước nàng ở trước mặt tổ phụ đau khổ cầu thật lâu, cuối cùng Mục Thừa tướng ở trước mặt hoàng thượng lại nói lời hữu ích, mới cho phép nàng. Không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất chỉ là một câu, lại làm cho mộng đẹp của nàng bể tan tành!



“Bổn vương tin tưởng Mục tiểu thư là thực tâm, nhưng mà quy củ đối với tứ quốc đều là như thế, Bắc Chu quốc cũng không thể có ngoại lệ.” Phượng Thương đáp lời lạnh như băng, hoàn toàn không ôn nhu đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy.



“Vương gia, không tham gia tranh tài, có thể! Xin ngài cho phép ta xem cuộc thi! Ta nghĩ kiến thức từ cuộc thi tứ quốc tranh bá, ngài đừng cho người đưa ta trở về!”



Nếu là bình thời, Mục Vũ Điệp kinh ngạc, Hoàn Nhan Bảo Châu chỉ có vỗ tay khen hay, nhưng mà hôm nay Hoàn Nhan Bảo Châu có chút không vui. Nhất định nàng cùng Mục Vũ Điệp cũng cùng chung địch nhân – Mộ Dung Thất Thất, nếu như thiếu Mục Vũ Điệp, lực lượng của nàng không phải là yếu kém đi một phần sao? Nhiều người cũng nhiều hơn một phần lực a!



Nghĩ được như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng tiến lên vì Mục Vũ Điệp cầu tình: “Biểu ca, nếu Mục tiểu thư số tuổi vượt qua hạn chế, không thể tham gia trận đấu, sẽ để cho người khác thay thế bổ sung. Chỉ là chúng ta đã đi ra ngoài lâu như vậy, hiện tại để cho nàng một cô gái trở về, lẻ loi hiu quạnh, không an toàn, cũng nói không được. Không bằng để cho Mục tiểu thư cùng đi tới Ung châu! Chỉ để cho nàng xem cuộc thi, xem tranh tài một chút cũng tốt a!”



Lúc Hoàn Nhan Bảo Châu nói chuyện, thuận tiện nháy mắt cho mấy tuyển thủ khác. Công chúa đều đã mở miệng, bọn họ cũng không nên cự tuyệt, tất cả cũng cùng nhau đi lên cầu tình cho Mục Vũ Điệp.



“Khanh Khanh, nàng cảm thấy thế nào?” Đối với những người này, Phượng Thương hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp cúi đầu hỏi ý tứ của Mộ Dung Thất Thất.



Hoàn Nhan Bảo Châu làm những trò này, Mộ Dung Thất Thất đều thấy hiểu rõ, xem ra nàng cùng Mục Vũ Điệp hiện tại đứng ở chung một chiến tuyến lên. Nếu như đem Mục Vũ Điệp tặng trở về, Hoàn Nhan Bảo Châu không phải thế đơn lực bạc sao? Nàng ta nơi đó có năng lực tới “khi dễ” mình, nàng Mộ Dung Thất Thất vẫn chờ có cơ hội một lần vặn ngã nàng ta đây!



“Nếu công chúa đều mở miệng cầu tình, mặt mũi đương nhiên là phải nể tình, nếu không liền lộ ra vẻ vương gia bất cận nhân tình. Hay là, để cho Mục tiểu thư lưu lại đi! Nhắc tới cũng là người đáng thương, bỏ qua cơ hội lần này, nửa đời sau cũng không có phúc khí được thấy.”



“Xì ——”



Lời của Mộ Dung Thất Thất dẫn tới tiếng cười của một người, Hoàn Nhan Khang giẫm phải tuyết, đi tới trước mặt bọn họ, khóe miệng như cũ treo nụ cười xấu xa, tay cũng trước mặt bên cạnh Mộ Dung Thất Thất tặng một ngón tay cái, “Biểu ca, ngươi cùng biểu tẩu đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, thật ra khiến chúng ta đợi đã lâu. Lần sau không bằng mang ta đi theo đi! Nếu như ngươi không ngần ngại lời của ….”



“Bổn vương để ý!” Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất lên xe ngựa, lưu lại một câu lạnh như băng: “Bổn vương ghét nhất theo đuôi!”



Một lời của Phượng Thương ném ra, Mục Vũ Điệp hơi chút xíu là khóc ra. Nhất định là Mộ Dung Thất Thất ở trước mặt Phượng Thương lắm lời, cho nên hắn mới ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng như vậy, nhất định là vậy! Nếu như lúc trước, Mục Vũ Điệp đối với Mộ Dung Thất Thất hận ý chẳng qua là năm phần, hiện tại trực tiếp thăng cấp hết sức.



Nhìn bộ dạng Mục Vũ Điệp, Hoàn Nhan Bảo Châu vui vẻ đứng lên. Những ngày qua Phượng Thương đối với nàng cũng là lạnh như băng, vô luận nàng trang phục thành thục diễm lệ, hay là thanh thuần khả ái, ánh mắt của hắn thủy chung đều khóa ở trên người Mộ Dung Thất Thất, bên cạnh cũng thủy chung chỉ có một Mộ Dung Thất Thất. Hiện tại, nhìn Phượng Thương như là nhục nhã Mục Vũ Điệp, cảm giác không phải là phát ra cảnh cáo với nàng sao!



“Công chúa, nhẫn một lúc gió êm sóng lặng.” Cừu Nhi lặng lẽ đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu: “Chờ đến Ung châu thành, sẽ làm cho nàng ta muốn khóc cũng khóc không được.”



Lời của Cừu Nhi nói ra…, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ tới một chuyện các nàng gần đây thiết kế, tâm tình hơi tốt lên chút ít.”Mọi người liên lạc tốt lắm không? Đến lúc đó đừng gây ra rủi ro!”



“Công chúa yên tâm, đều an bài thỏa đáng, chỉ chờ đến Ung châu.” Cừu Nhi khóe miệng lộ ra vẻ nụ cười tà ác, ánh mắt cũng nhìn về phía xe ngựa của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất, ngươi phá hủy ta, ta cũng vậy muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị hủy. Tạm thời lần nữa để ngươi đắc ý mấy ngày! Đến lúc đó ta muốn khiến cho ngươi sống không bằng chết!