Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 76 : Sắc đẹp tập kích

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Bên ngoài Trấn Yêu tháp, Phượng Thương cau mày. Đã qua nửa canh giờ, tuy mới nửa canh giờ, nhưng không hiểu sao lòng hắn lại trống rỗng, tựa như Mộ Dung Thất Thất đã xa hắn rất lâu



“Vương gia, thuộc hạ đã làm theo lời ngài, triệu nhân mã đến đây. Hiện giờ dù chỉ một con ruồi cũng không bay ra được khỏi chùa Phật Đà!” Cát Tường mở ô màu đen , che gió tuyết lại cho Phượng Thương.



“ Tốt!”



Ánh mắt của Phượng Thương luôn nhìn về Trấn Yêu tháp trước mặt, sau khi Mộ Dung Thất Thất bước chân vào tháp, trời bắt đầu có tuyết, tuyết rơi càng lúc càng dày, bay bay trên cao. Cát Tường vốn đã thỉnh Phượng Thương đến khách phòng của chùa để nghỉ ngơi, chờ tin tức, nhưng hắn lại khăng khăng muốn ở nơi này chờ Mộ Dung Thất Thất đi ra.



Nơi kia, đá màu đen được xếp thành tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau thành một tòa tháp cao. Trải qua năm tháng, màu đen của đá liền hòa lẫn cùng màu rêu xanh, tựa như dấu vết của năm tháng, khắc lên tòa Trấn Yêu Tháp này. Lúc này tuyết đang rơi, trấn yêu tháp trở nên huyền ảo, như phủ thêm một lớp áo khoác thần bí, làm cho người ta nhìn không rõ ràng.



Nghe nói, Trấn Yêu tháp này là do vị hoàng đế cuối cùng của Tiền Tần xây nên cách đây hai mươi năm. Nó vốn không được gọi là Trấn Yêu tháp, nhưng vì ở trong hậu cung Tiền Tần năm nọ xuất hiện cửu vĩ hồ yêu, Tần hoàng đế liền thỉnh cao nhân đến bắt hồ yêu, đem hồ yêu phong ấn trong tháp, cho nên tòa tháp này mới có cái tên như vậy.



Bất quá, đó cũng chỉ là truyền thuyết. Trên đời này làm gì có hồ yêu chứ?



Sau khi Tiền Tần diệt vong, trong một đem, toàn bộ bảo tàng trong hoàng cung Tiền Tần đều biến mất, lúc ấy, có người cho rằng bảo tàng bị hồ yêu cướp đi, bởi thế, chùa Phật Đà liền ngập trong chiến hỏa cùng tranh cướp.



Mọi người lật tung chùa Phật Đà lên, cũng không tìm ra bảo tàng, càng không phát hiện ra hồ yêu nào cả, sau đó chuyện này cũng dần bị quên lãng. Bảo tàng đó ở đâu, không ai rõ, chùa Phật Đà lại càng lúc càng suy bại.



“Xoạt — xoạt–”một loạt âm thanh quét tuyết truyền tới , một người tăng già lưng đã còng, trên tay cầm cây chổi cũ đang quét tuyết trên đất. Tuy rằng chùa Phật Đà từ cường thịnh dần xuống dốc, nhưng trong chùa vẫn còn giữ một ít tăng nhân, không nhiều lắm, cũng chỉ khoảng mười người, phần lớn đều là những người đã già.



Lão tăng nhân này, mái tóc hoa râm buông xuống đến khóe mắt, chòm râu buông xuống tới tận ngực, thân hình gầy gò, khuôn mặt xấu xí . Quần áo của hắn cũ nát, nhiều chỗ vá, đường may chỗ miếng vá có chút thô, một đôi tay gầy như cành cây khô, đang nắm chặt chổi mà quét, “Xoạt — xoạt –” phá đi sự an tĩnh của nền tuyết.



Lúc tăng nhân quét tuyết đến chỗ Phượng Thương, hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Phượng Thương một chút, không mở miệng nói chuyện .



“Là ta vô ý!” Phượng Thương lui bước đứng ra một bên .Tăng nhân không nói một câu, vẫn cúi đầu mà huơ chổi qua lại, cẩn thận quét dọn.



“Cát Tường, khi trở về, sai người đem lương thực, rau dưa, trứng gà đến Phật Đà tự thêm chút ít quần áo, cả áo ấm cũng mang đến . Làm lễ mừng năm mới! Để các tăng nhân có thể đón một năm mới tốt lành!”



“ Dạ! Thuộc hạ nhớ kỹ .”



Lão tăng nghe rất rõ lời Phượng Thương nói, không cảm tạ, cũng không dừng lại, vẫn quét tuyết như cũ, rồi chậm rãi rời đi .



“Vương gia vậy mà thật thiện tâm!” Già Lam cười giẫm chân trên mặt nền gạch đá sạch sẽ đi tới trước mặt Phượng Thương , “ Xem ra lời đồn bên ngoài điều là giả, Quỷ vương Phượng Thương ngoài mặt lạnh, nhưng trái tim bên trong lại ấm nóng.”



“Lớn mật!” Già Lam lại dám dùng danh “quỷ vương” để gọi Phượng Thương, Cát Tường gầm lên, đang muốn rút kiếm, lại bị Phượng Thương đưa tay ngăn lại .



“Ngươi có việc?” Phượng Thương không dời mắt khỏi Trấn Yêu tháp, hận mình không năng lực nhìn xuyên qua vật, đề có thể nhìn thấy rõ Mộ Dung Thất Thất bên trong lớp đá đen kia . Không biết nàng đã đi tới tầng thứ mấy, không biết nàng có mạnh khỏe không? Có bị thương hay không?



“Ta chỉ là tới thỉnh giáo Vương Gia, vì sao phái ưng kỵ quân bao vây chùa Phật Đà?” Dù đối phương có như thế nào, Già Lam thủy chung vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười như thế, có đôi khi làm người khác tức giận đến nghiến răng, hận không thể một quyền đánh trên gương mặt anh tuấn đó .



Phượng Thương chìa tay đón một bông tuyết, nghiêng mặt nhìn Già Lam, lộ ra khuôn mặt tươi cười mê hoặc chúng sinh, “Nếu ái phi của bổn vương có chuyện gì? Bổn vương sẽ cho tất cả mọi người chôn cùng với nàng ấy, kể cả ngươi — “



Nụ cười của Phượng Thương, yêu nghiệt dị thường, làm Già Lam thất thần, chờ hắn lấy lại tinh thần, Phượng thương đã quay đầu lại tiếp tục xem trấn yêu tháp.



Yêu nghiệt ! Đây là đánh giá trong lòng Già Lam về Phượng Thương.



Đi vào Ung Châu đã nhiều ngày, cũng đã gặp Phượng thương mấy lần, lúc trước Già Lam còn cảm thấy những tin đồn kia đều là giả, hắn thấy trên người của Phượng Thương không có chút sát khí, Già Lam còn nghi ngờ về danh hiệu “Quỷ vương” của Phượng Thương là do người ta phóng đại lên mà thôi . Vừa rồi, nụ cười kia, cái nhìn thoáng qua kia, khiến cho Già Lam rốt cuộc hiểu rõ, Phượng Thương quả danh bất hư truyền.



Nguyên lai, khi cường giả chân chính đạt đến cảnh giới cao nhất, khí tràng cường đại có thể khiến người ta sợ hãi, kính sợ, thì cũng chuyển mình sang một cảnh giới “bình thản”, có thể thao túng khí tràng một cách tự nhiên, như gió yên biển lặng trước khi bão táp xông pha. Tựa như người nam nhân trước mắt này, hắn nổi giận, chưa chắc đáng sợ, nhưng bộ dạng phong khinh vân đạm* này, lại làm cho trong lòng người khác đột nhiên phát lạnh….(*: nhẹ nhàng thanh thản)



Theo tầm mắt của Phượng Thương, Già Lam cũng nhìn về phía tháp trấn yêu .



Không biết cái người có thể làm cho Nam Lân vương nóng ruột nóng gan có thể giành được vị trí Nam Lân vương phi, có thể có tư cách đứng bên người Phượng Thương hay không?



Đồ trận được thiết kế trong Thất Trọng tháp không dễ đột phá như vậy, cao thủ ở Bồng Lai đảo nhiều như mây, nhưng người có thể vượt qua khảo nghiệm trong tháp lại chẳng có mấy. Đối mặt với lòng mình, người ta sẽ suy tính rất nhiều, nếu thật sự có người có thể vượt qua Thất Trọng Tháp, vậy tâm trí của người này nhất định rất rất cường đại—–



Trong tháp, lầu bốn, không giống với lầu hai yên tĩnh, không giống với lầu ba sáng rực, nơi đây là một mảnh tối đen như đêm.



Không có ánh sáng, cả tầng lâu tựa như một hang động không đáy đa há miệng muốn nuốt chửng những người này. Cái màu đen vô tận này khiến lòng người sợ hãi, khiến họ không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bất an.



“Ngươi đi!” Long Đa đẩy cái tên mập của Đông Lỗ quốc- cái tên lúc nãy không chịu nói chân tướng ra, về phía trước.



“Xèo xèo chít chít –” một hồi âm thanh xi xi sa sa vang lên, sau đó có tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến .”Cứu mạng a! Đừng mà ! Cứu mạng a! Ta không muốn chết! Cứu mạng — “



Những người nghe được thanh âm của tên mập đều cảm thấy lạnh buốt đến tận xương. Rốt cuộc là cái gì vậy? Hắn rốt cuộc đã gặp chuyện gì?



“Tên mập! Tên mập, ngươi làm sao vậy?” Long Đa nghiêng mình, muốn nhìn rõ bên trong, nhưng vô luận có như thế nào thì hắn cũng không nhìn thấu tấm màn đen kia . “Tên mập, ngươi phải sống để cho ta biết trong đó xày ra chuyện gì! Mập!”.



Hồi lâu, cũng không có âm thanh nào truyền đến, Long Đa nuốt nước miếng nói, “Hắn hẳn là chết.”




“Ta không có người mẫu phi độc ác như ngươi! Ngươi không xứng đáng là một mẫu thân!” Hoàn Nhan Khang nghiến răng nói , ánh mắt dữ tợn.



“Ba ba!” Mộ Dung Thất Thất thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, cho hắn hai cái tát, nhưng hắn vẫn không thanh tỉnh, vẫn lầm bầm lầu bầu như trước, trong miệng luôn nhắc tới “ Mẫu phi’’.



Hành động điên rồ! Hành động điên rồ! Chẳng lẽ đây là ma thuật khống chế lòng người trong truyền thuyết sao? Vì sao bọn họ nhìn vào gương đều trở nên thất thường, mà chính mình lại không bị sao? Mộ Dung Thất Thất nhìn vào những cái gương, xem ra những cái gương này chính là thủ phạm.



Phải phá hủy những cái gương! Mộ Dung Thất Thất nhìn quanh bốn phía, đừng nói đến tảng đá, đến một cục đá cũng không có. Hôm nay khi xuất hành nàng chỉ ăn mặc nhanh và tiện, không hề đeo châu báu đồ trang sức chi cho dư thừa, nhìn xung quanh, Mộ Dung Thất Thất thấy Mộ Dung Thanh Liên đang đeo một cái vòng trân châu trên cổ.



Được! Cái kia dùng được! Vừa rồi nhìn, chỉ có thể cùng một lúc đánh nát hết tất cả các tấm gương, mới có thể trừ được “ma thuật”.Vòng cổ trân châu mà Mộ Dung Thanh Liên đeo là loại tốt nhất, từng viên đều to ngang cỡ ngón tay cái,là lựa chọn tốt nhất. Không chần chờ được nữa, Mộ Dung Thất Thất tiến lên giật xuống vòng cổ trân châu của Mộ Dung Thanh Liên, đem trân châu cầm ở trong tay, nhắm vào gương, “Sưu sưu sưu –”trân châu đánh vào mặt kính, “Rầm ào –” một trận âm thanh đổ vỡ vang lên, tất cả những cái gương đều bị đánh nát, bảy người kia đều mềm nhũn chân, ngồi xuống đất.



“Ta bị làm sao vậy?” Hoàn Nhan Khang tỉnh táo lại, vuốt nước mắt trên mặt “Ta vì sao lại rơi lệ? Thật sự là kỳ quái!”



“A Khang, ngươi thật sự không nhớ rõ sao?” Mộ Dung Thất Thất cẩn thận nhìn Hoàn Nhan Khang.



“Không nhớ rõ –” Hoàn Nhan Khang lắc đầu, cảm thấy trên mặt hơi bị đau, tức giận hỏi” Ai đã đánh ta ? Ai đánh ta! Khuôn mặt anh tuấn của tiểu gia rốt cuộc bị ai hủy vậy!” (TC: đến h này mà A Khang còn tự kỉ được…=.=)



Hoàn Nhan Khang ồn ào, làm cho mọi người liền thanh tỉnh lại, tất cả mọi người đều là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết chuyện gì xảy ra.



Những người này đều quên chuyện lúc nãy, Mộ Dung Thất Thất cũng giả bộ hồ đồ, “Đã xảy ra chuyện gì, đầu của ta thật đau . Tô Mi, ngươi nhớ rõ không? Rốt cuộc là bị làm sao vậy?”



“Ta chỉ nhớ rõ, ta tiến vào, sau đó, sau đó….ta không nhớ ea!” Tô Mi buồn rầu gãi đầu nói “Ta như thế nào cái gì cũng không nhớ rõ a!”



“Trong này nhất định là có yêu thuật, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên a!” Lời đề nghị của Mộ Dung Thất Thất đều được mọi người tán thành, tất cả đều đứng lên, đi khỏi địa phương quỷ quái này. Đi lên lầu bảy, Mộ Dung Thanh Liên mới phát hiện vòng cổ trân châu trên cổ của mình bị mất, “Ai trộm vòng cổ của ta!Ai trộm vòng cổ trân châu của ta!”



Mộ Dung Thanh Liên kêu lên, tự nhiên khiến Hoàn Nhan Khang muốn khinh bỉ,” Hừ! Không phải chỉ là trân châu thôi sao! Đã đánh mất liền để mất đi! Lại nói, ngươi nói ngươi đeo vòng cổ, liền thật sự đeo sao? Không phải ngươi muốn lừa người, lấy một cái vòng cổ chứ!”



‘’ Ngươi –” bị Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Mộ Dung Thanh Liên tức giận đến nói không ra tiếng, liếc nhìn thấy hai bên mặt Hoàn Nhan Khang là hai dấu tay đỏ ửng, Mộ Dung Thanh Liên cười lạnh một tiếng: “Đã bị nhận hai cái bạt tai mà còn không biết xấu hổ lên mặt dạy đời”



“ Ngươi lớn mật! Dám nói chuyện với bổn điện hạ như thế, ngươi có tin bổn điện hạ sẽ trị tội ngươi hay không! Ngươi đừng quên, ngươi hiện tại đang đứng ở Bắc Chu quốc, chứ không phải là Tây Kì quốc!”



Hoàn Nhan Khang vênh mặt, càng khiến hai cái chưởng ấn hồng hồng trên mặt bị mọi người chú ý. Tô Mi “xì” cười, tiến lên đưa cho Hoàn Nhan Khang một hộp thuốc, “Điện hạ, ngươi vẫn nên thoa thuốc đi , không thì đợi lát nữa đây ‘không còn mặt mũi gặp người’ !”



Bị Tô Mi chê cười, Hoàn Nhan Khang nguyên bản đang giương nanh múa vuốt liền lập tức thu liễm, đổi sang vẻ cợt nhả. Hoàn Nhan Khang đem mặt tiến đến trước mặt Tô Mi, “Mi nhi tốt, nàng giúp ta thoa đi nha! Chính mình nhìn không tới, cũng không biết rõ chỗ nào . Ta biết rõ nàng tốt nhất, tâm thật lương thiện nhất, nàng giúp ta xoa xoa đi!”



“Hừ!” Tô Mi xoay người, đưa lưng về phía Hoàn Nhan Khang, “Ngươi tìm Như Ý đấy! Nam nữ thụ thụ bất thân, ta mới không xoa cho đăng đồ tử ngươi!”



“Như Ý không được! Như Ý tay thô, da thịt ta non mềm, hắn dù có làm được, nhưng cũng sẽ làm mặt hỏng mặt ta.”



Hoàn Nhan Khang lần nữa đi đến trước mặt Tô Mi, chuyển sang vẻ mặt đáng thương, “Nàng xem, ta quan tâm nhất chính là khuôn mặt này a! Nếu mặt bị hủy, từ nay về sau sẽ không có người yêu thích ta nữa , nếu lúc đó ta không lấy được vương phi, ta sẽ quấn lấy nàng không buông a!”



Sự “vô sỉ” của Hoàn Nhan Khang, Tô Mi xem như biết được, nhưng nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng như thế . Thấy Tô Mi bất động, Hoàn Nhan Khang mang theo khuôn mặt đáng thương đi tới chỗ Mộ Dung Thất Thất, “Biểu tẩu, tiểu hạt tiêu không chịu giúp ta, vậy đành làm phiền biểu tẩu ngươi!”



Nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của Hoàn Nhan Khang, đột nhiên Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới những lời nói lúc nãy của hắn. Thì ra trong lòng người này khát vọng nhất chính là tình thương của mẹ, hình tượng của Đức phi trong lòng hắn thực rất xấu xa, thế nên mới khiến hắn hắn một bên rơi lệ một bên phẫn hận nói “Ngươi không phải là mẫu thân của ta.”



Thì ra, nụ cười cùng vẻ bất cần đời đều là ngụy trang, hoàng tử này cũng không phải chỉ như bề ngoài .



“Được!” Mộ Dung Thất Thất vừa muốn tiến tới thoa thuốc cho Hoàn Nhan Khang, Tô Mi tức giận thở phì phì đi tới, “ Tiểu thư, để ta làm cho! Người như hắn không xứng đáng để tiểu thư hầu hạ!”



Thấy Tô Mi như thế, trong mắt Hoàn Nhan Khang hiện lên ý cười thỏa mãn, Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, xem ra có triển vọng a!



“Vậy thì làm phiền Mi nhi!” Không kịp đợi Mộ Dung Thất Thất mở miệng, Hoàn Nhan Khang trực tiếp cầm thuốc nhét vào trong tay Tô Mi, “Nhanh lên một chút, nơi này, nơi này, đau quá a! Đợi lát nữa tiểu gia ta sẽ không có mặt mũi mà gặp người!”



“Biết rồi! Đừng nói nữa! Ầm ĩ muốn chết!”



Hai người lại đấu miệng, Tô Mi cẩn thận đem thuốc mỡ vẽ loạn lên trên mặt của Hoàn Nhan Khang



“Thật thơm nha!” Hoàn Nhan Khang từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt hưởng thụ, “Mi nhi, trên người nàng mang túi thơm gì vậy? Có thể may cho ta một cái được không? Hương thơm này rất dễ chịu, ta rất thích !”



“Thôi đi, ngũ điện hạ –” Xoa thuốc xong, Tô Mi đem thuốc mỡ đưa cho Hoàn Nhan Khang “Ngài a, rất là quý giá, dùng toàn hương liệu mà ta chưa từng thấy qua. Bất quá túi hương của ta là do hoa quế mà làm thành, sao có thể lọt trúng mắt xanh của ngài được! Ngài làm ơn đừng có chọc ta!”



“Hoa quế! Vinh hoa phú quý*? Tốt, ta liền thích cái này! Một lời đã định, nàng phải cho ta làm một cái túi thơm, bằng không ta mỗi ngày đều quấn lấy nàng!” Không để cho Tô Mi phản đối, Hoàn Nhan Khang xoay người nghênh ngang đi lên trên lầu. (*Hoa quế có phiên âm tiếng trung là |guìhuā| còn vinh hoa phú quý là |fùguì rónghuá|)



“Tiểu thư, ngươi xem hắn kìa, hắn khi dễ người!” !” Tô Mi thấy Hoàn Nhan Khang như thế, liền dậm chân, hướng Mộ Dung Thất Thất cáo trạng.



“A –” Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy trên mặt của Tô Mi hiện ra vẻ ngượng ngùng, tâm tình thật tốt,”Tô Mi , đêm qua khi ta chán đã bói một quẻ cho ngươi . Ngươi có muốn biết quẻ nói gì không vậy?”



“Xem bói? Tiểu thư ngươi còn biết cái này, ta sao lại không biết a! Quẻ nói gì vậy a?” Nữ hài tử đối với xem bói đều có hứng thú, Tô Mi cũng không ngoại lệ, vừa nghe Mộ Dung Thất Thất nói như thế, Tô Mi lập tức thấy tò mò, mà ngay cả Hoàn Nhan Khang, bước đi cũng chậm chạp rất nhiều, lỗ tai cũng dựng lên mà nghe