Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 88 : Sự Thật Tàn Khốc Như Thế
Ngày đăng: 00:34 20/04/20
Đêm , rất yên tĩnh, bên tai Phượng Thương chỉ nghe thấy tiếng hít thở
phát ra từ Mộ Dung Thất Thất . Rất nhỏ , giống như thanh âm của đóa hoa
nở rộ, để cho Phượng Thương ở trong lòng ngứa ngáy, rồi lại không dám
làm ra hành động gì.
“Tiểu yêu tinh hành hạ người!” Phượng
Thương ở bên tai Mộ Dung Thất Thất nói nhỏ. Sớm muộn gì, hắn cũng công
chiếm lòng phòng ngự của nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân chân chính của mình! Chẳng qua là, hi vọng ngày này không nên quá xa xôi, nếu
không sớm muộn gì hắn cũng nghẹn đến nội thương .
Một loại cảm
giác tên là hạnh phúc, ở trong ngực Phượng Thương lan tràn nở rộ. Cứ ôm
nàng như vậy, để cho nàng ở trong ngực mình ngủ say, là chuyện Phượng
Thương mong muốn từ rất lâu rồi . Hôm nay mộng tưởng rốt cục đã thành
hiện thực, Phượng Thương cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế
giới này, có thể có Mộ Dung Thất Thất, có nàng bên người làm bạn, đối
với hắn mà nói, thật tốt ! Thật hạnh phúc!
Một đêm ngủ say, đây là một đêm Mộ Dung Thất Thất ngủ thấy an ổn nhất. Bình thường nàng chỉ
sáu phần ngủ còn bốn phần tỉnh, luôn là giấc ngủ không quá an ổn. Mà lần này, nàng ngủ rất ngon, cảm giác trực tiếp ngủ thẳng tới hừng sáng.
“Ưm. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất vặn vẹo uốn éo người, khẽ mở mắt,
ngoài cửa sổ ánh sáng có chút chói mắt, mà phía dưới lại mềm mại ấm áp,
làm cho nàng rốt cục nhớ tới đây là đêm tân hôn của nàng, vậy mà nàng
ngủ thẳng tới hừng sáng, trời ạ, nói ra cũng không ai tin được .
Cánh tay Phượng Thương bị nàng xem làm gối, mà lúc này, Phượng Thương
đang ngủ say. Lông mi thật dài, như tượng điêu khắc, bao trùm lên ánh
mắt như trùng dương. Phượng Thương có sống mũi cao thẳng, đường cung
hoàn mỹ, đôi môi hồng nhuận ở dưới cánh mũi xinh đẹp.
“Chậc
chậc, là một người đàn ông tại sao có thể đẹp đến như vậy đây!” Mộ Dung
Thất Thất nhỏ giọng nói thầm , nàng có chút không nhịn được, duỗi ngón
tay, nhẹ nhàng mà vuốt dọc theo cái trán Phượng Thương đi xuống, xuyên
qua mi tâm của hắn, dọc theo sống mũi tuấn mỹ , đi tới đôi mắt thâm
thúy, rồi dừng lại trên môi.
“Ngao!” Phượng Thương vừa lên tiếng, liền đem ngón tay Mộ Dung Thất Thất cắn, giả thành bộ dáng một con cọp lớn.
“Ai nha!” Mộ Dung Thất Thất không có ngờ tới Phượng Thương đã tỉnh, mới vừa rồi nàng còn đối với Phượng Thương như vậy, khẳng định đã bị hắn
biết rồi.
Tóc dài của Mộ Dung Thất Thất xõa trên vai, mái tóc
kia mềm mại đen nhánh, giống như tơ lụa. Phượng Thương cầm tay Mộ Dung
Thất Thất nói “Sớm!”
Phượng Thương cũng không có nói tới trò
đùa vừa rồi của mình, khiến cho Mộ Dung Thất Thất thở phào nhẹ nhỏm, may mắn hắn không nói gì.”Sớm!” Mộ Dung Thất Thất cười ngọt ngào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, không đợi cho nàng hiểu, môi
Phượng Thương đã che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng há mồm kinh ngạc , đối phương tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của nàng, trực tiếp tiến quân thần tốc, dò xét đi vào bên trong.
Thời gian lúc này phảng phất như lâm vào yên tĩnh, đầu óc Mộ Dung Thất Thất trống rỗng,
không biết nghĩ cái gì, cũng nghĩ không ra được nên suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mặc cho Phượng Thương đem bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh
của nàng, cố định ở trong ngực hắn, rồi sau đó, tùy ý hưởng thụ đôi môi
ngọt ngào của nàng.
Vốn là nghĩ muốn trừng phạt Mộ Dung Thất Thất. Nàng ở đêm tân hôn làm cho mình chịu khổ cả một buổi tối.
Nhưng thời điểm hôn lên môi nàng, Phượng Thương hoàn toàn đem cái trả thù nhỏ bé này quăng lên chín tầng mây.
Hiện tại, hắn chẳng qua là hưởng thụ lễ vật của mình, thơm như vậy ngọt như vậy, khiến cho hắn không nỡ buông ra, chỉ một lần nữa, một lần nữa
hôn, hận không thể đem nàng nhu vào bên trong xương thịt của mình, cùng
mình hoàn toàn hòa hợp một thể.
“Ưm. . . . . .” Mộ Dung Thất
Thất ngâm khẽ một tiếng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa mất bình
tĩnh. Nữ nhân này thật sự là yêu tinh đệ nhất thiên hạ, khiến cho hắn
hận không thể đụng ngã nàng!
Mộ Dung Thất Thất đang say mê
trong cái hôn của Phượng Thương, bỗng nhiên cảm giác được phía dưới có
gì đó khác thường, tựa hồ có cái gì đang đẩy lấy bắp đùi của nàng. Đưa
tay vừa sờ, bắt được một dị vật, nóng bỏnh, giống như. . . . . . Giống
như một cây côn đang cháy.
Đây là? Mộ Dung Thất Thất không nhịn được mà rời đi môi Phượng Thương, cúi đầu vừa nhìn lại. Thấy rõ ràng
vật thể mình bắt được trong tay, trên mặt Mộ Dung Thất Thất lập tức đỏ
như máu, tất cả xấu hổ cùng nhạy cảm đều bóc lên đầu nàng, thoáng cái
tập trung toàn bộ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“A!” Một
tiếng thét chói tai, Mộ Dung Thất Thất muốn đứng lên, nhưng không ngờ
mới vừa nhấc chăn lên, liền bị trượt một cái, trực tiếp đem Phượng
Thương đè ở phía dưới. Tư thế này, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu
mập mờ, tư thế này khiến cho Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn giống như người cưỡi ngựa, giạng chân ra ngồi ở trên người Phượng Thương, trên người
dán chặt lấy hắn.
Cách áo tơ lụa, Phượng Thương có thể tinh
tường cảm giác được hai luồng mềm mại ôn nhu trước ngực của Mộ Dung Thất Thất, cứ như vậy nặng nề đè ép bộ ngực hắn, mềm mại lại ôn nhu. Mặc dù
cách quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được đỉnh vân kia, đang phập
phòng theo hô hấp của nàng, hết cao rồi thấp, mà khoảng cách của bọn họ, cũng bởi vì … một tiếng hít này mà xích gần nhau.
“Ừng ực ——” Phượng Thương kìm lòng không được nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, lại có chút ít mong đợi.
Mộ Dung Thất Thất lúc này cực kỳ lúng túng, hoàn hảo không có ai, nếu
không còn tưởng rằng nàng mạnh mẽ cưỡng ép Phượng Thương. Tư thế của bọn họ, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, mà tay nàng lại vừa lúc
lại đặt bên tai của Phượng Thương, thật giống như là muốn cưỡng hiếp hắn vậy. Lúc nào nàng lại trở nên “Khát khao” như vậy rồi?
“Khanh
Khanh ——” trên trán Phượng Thương đọng đầy mồ hôi, hô hấp cũng trở nên
nặng nề. Nàng cứ như vậy mà dán trên người hắn, cùng hắn hợp một chỗ,
khiến cho hắn vốn có lòng muốn khắc chế, cũng trở nên vọng động.”Khanh
Khanh, nếu nàng không đứng dậy , ta sẽ cho rằng nàng nguyện ý !”
Lời nói của Phượng Thương rõ ràng như vậy, Mộ Dung Thất Thất làm sao lại không nghe ra lời của hắn mang theo nồng đậm dục vọng, mà thân thể hắn
căng cứng, cùng với bộ dáng chờ vận động, cũng chứng minh lời của hắn là chân thật .
Đỏ bừng mặt, Mộ Dung Thất Thất tung mình rời
giường. Mộ Dung Thất Thất rời đi, khiến cho trong lòng Phượng Thương có
một trận mất mác. Nếu như có thể tiếp tục, thật là tốt đẹp biết bao! Làm chính nhân quân tử thật là khó, thật là khó. . . . . .
“Vương
gia, chúng ta còn phải tiến cung tới chỗ Thái hậu cùng hoàng thượng
thỉnh an đó!” Thấy sự tiếc nuối trên mặt Phượng Thương, Mộ Dung Thất
Thất có chút đau lòng. Ham muốn của hắn mãnh liệt như vậy, nàng có thể
cảm nhận được, chẳng qua là, có một số việc không thể muốn làm gì thì
làm.
Từ trong trầm tư bị Mộ Dung Thất Thất làm phục hồi tinh
thần lại, Phượng Thương cũng đứng lên. Hắn rời giường, chuyện đầu tiên
cũng không phải là gọi người tới hầu hạ, mà huýt sáo một tiếng.”Cô cô
——” một con bồ câu tuyết trắng xuất hiện đứng ở phía trước cửa sổ, bay
đi vào, đậu ở trên cánh tay của Phượng Thương.
“Vương gia?” con chim bồ câu này đột nhiên xuất hiện khiến cho Mộ Dung Thất Thất kinh
ngạc, cũng không biết Phượng Thương muốn tìm con chim bồ câu này để làm
cái gì. Lại thấy, Phượng Thương một đao cắt ở cổ con chim bồ câu, dùng
máu con chim bồ câu này nhiễm đỏ hỉ khăn, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới
nhớ tới chuyện lạc hồng.
“Máu của con chim bồ câu giống máu
người.” Xử lý con chim bồ câu xong, Phượng Thương mới mặc quần áo vào,
rồi tiến lên giúp Mộ Dung Thất Thất mặc quần áo.
Thủ pháp của
Phượng Thương cực kỳ thuần thục, khiến cho Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc.
Nghĩ lại nàng đến thế giới này sáu năm rồi, nhưng lại không biết mặc
quần áo quả thật là vô năng. Nàng không có thời gian để chuẩn bị những
thứ y phục cầu kỳ kia, cho nên đem y phục thiết kế cực kỳ đơn giản.
Nhưng hôm nay phải tiến cung, cho nên quần áo cần mặc vô cùng phiền
toái, không thể làm gì khác hơn là lệ thuộc vào Phượng Thương.
“Tốt lắm!” lúc Mộ Dung Thất Thất đứng ở trước gương, không khỏi bội phục Phượng Thương, có thể đem quần áo rườm rà xử lý gọn gàng xinh đẹp như
vậy.
“Vương gia, Vương Phi! Mama trong cung tới!” Ngoài cửa,
Thu Thủy ôn chuyện, trên mặt vốn mang theo nụ cười lập tức trở nên cứng
ngắc , hàn khí dần dần tập kích trên mặt của hắn, khiến cho Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm ngồi bên cạnh Hoàn Nhan Liệt cảm thấy một trận rét lạnh.
“Ta tới, để xem nữ nhi của ta a!”
Thái độ nói chuyện của Lý Thu Thủy cùng Hoàn Nhan Liệt, cũng làm cho
Long Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc. Buổi sáng Lý Thu Thủy đột nhiên xuất
hiện, bộ dáng suốt ruột, khẩn cầu Long Trạch Cảnh Thiên mang nàng tiến
cung gặp Mộ Dung Thất Thất, cho nên hắn liền mang Lý Thu Thủy tiến cung. Không nghĩ tới Lý Thu Thủy này lại quen biết Hoàn Nhan Liệt.
Lý Thu Thủy nói nàng đến thăm Mộ Dung Thất Thất, lời này Hoàn Nhan Liệt
hoàn toàn không tin được, Mộ Dung Thất Thất cũng không tin.
Từ
khi Lý Thu Thủy nở nụ cười đi vào bên trong điện, Mộ Dung Thất Thất đã
cảm thấy được hơi thở của âm mưu, chẳng lẻ, nàng vì thân thế của mình mà đến? Hồi tưởng lại những dặn dò lúc trước của Lý Thu Thủy, cùng với giá y mang mùi vị lạ kia, chẳng lẻ nàng đã sớm chờ tới ngày này?
“Thất Thất, ngươi mang Thủy Nguyệt Chi Kính kéo xuống!” Lý Thu Thủy nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, trong mắt không hề có chút thương yêu, ngược lại là mọt nụ cười lạnh có chút giễu cợt.
” Thủy Nguyệt Chi
Kính?” Nghe thấy thế , Hoàn Nhan Liệt, Đông Phương Lam cũng kinh ngạc.
Thủy Nguyệt Chi Kính là vật Hoàn Nhan Minh Nguyệt yêu mến, năm đó Hoàn
Nhan Minh Nguyệt thường dùng Thủy Nguyệt Chi Kính che dấu dung mạo chân
thật của mình, trốn ra giang hồ dạo chơi. Bảo bối này làm sao lại ở chỗ
của Mộ Dung Thất Thất?
Lý Thu Thủy nói lời này khiến cho Phượng Thương cảm thấy không giải thích được, Thủy Nguyệt Chi Kính, hắn đã
từng nghe nói qua, trước kia cũng đã gặp qua. Chẳng qua là vật này không phải sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt chết đã mang theo sao? Vì sao lại ở
chỗ Mộ Dung Thất Thất? Chẳng lẽ nói dung mạo của Mộ Dung Thất Thất là
giả ? tại sao hắn không nhìn ra?
Nhìn thấy con ngươi nghi ngờ
của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cười khổ một tiếng. Vốn còn muốn
gạt Phượng Thương, có thể dấu diếm bao lâu chính là bấy lâu, nàng làm
sao tính được chuyện xuất hiện ngoài ý muốn của Lý Thu Thủy này.
“Vương gia, ta không phải cố ý gạt chàng!” trong ánh mắt của Mộ Dung
Thất Thất tràn đầy đau lòng, khiến cho Phượng Thương nhìn càng đau lòng
hơn.
“Khanh Khanh, đừng sợ, có ta!”
Phượng Thương ôn
nhu, ở trong mắt Lý Thu Thủy nhìn chính là giễu cợt thật lớn.”Thất Thất, ngươi đem Thủy Nguyệt Chi Kính lấy ra, để bà ngoại cùng cậu ngươi nhìn, đúng rồi, còn có anh ruột của ngươi nữa, để họ trông thấy bộ dáng chân
thật của ngươi!”
Nghe thấy thế, nội tâm Mộ Dung Thất Thất lộp
bộp xuống, hoàn toàn lạnh. Quả nhiên, quả nhiên là như vậy! Không nghĩ
tới trong lòng nàng nghĩ còn mang một tia may mắn, thế nhưng không ngờ
bị Lý Thu Thủy một phát bóp chết ở trước mắt.
Lý Thu Thủy nói
như vậy, mọi người lại càng nghi ngờ, thấy Mộ Dung Thất Thất còn chậm
rãi không làm, Lý Thu Thủy hai tay đánh úp về phía gương mặt Mộ Dung
Thất Thất , muốn đem đồ trên mặt của nàng lấy xuống.
Lý Thu
Thủy đột nhiên tập kích, thân thể Mộ Dung Thất Thất đã sớm phòng bị,
thời điểm bàn tay của Lý Thu Thủy sắp rơi trên mặt nàng, Mộ Dung Thất
Thất bắt lấy tay của Lý Thu Thủy giữ lại.
Mộ Dung Thất Thất
biết võ, Lý Thu Thủy đã lường trước được. nhìn thấy trong mắt Mộ Dung
Thất Thất có hàn quang, Lý Thu Thủy nở nụ cười, “Làm sao, không dám kéo
xuống? ngoan! Để cho mẫu thân giúp ngươi kéo Thủy Nguyệt Chi Kính
xuống!”
“Ngươi không phải là mẹ ta!” Mộ Dung Thất Thất một cước đá vào ngực Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy ngửa ra sau, trực tiếp bị văng ở
phía xa.
“Khụ khụ!” ngực đau nhức, Lý Thu Thủy há mồm ho ra
máu, “Không hổ danh là nữ nhi của Phượng Tà cùng Minh Nguyệt , ngươi lại dám gạt mọi người, ngươi biết võ!”
“Ta biết võ, vậy thì như thế nào!”
Mộ Dung Thất Thất đứng lên, anh dũng như anh hùng chiến sỹ, đi tới giữa đại điện.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Lâm Khả Tâm thấy vậy cảm thấy hồ đồ , “Cái gì bà ngoại ,cậu, các ngươi là đang nói cái gì a!”
“hãy
bảo nàng nói a! Ha ha ha! Đợi nàng kéoThủy Nguyệt Chi Kính xuống, các
ngươi sẽ thấy được, cái gì cũng sẽ hiểu !” Lý Thu Thủy cười, khóe miệng
chảy máu, nhưng nàng tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau, phảng phất như hiện tại mới là thời điểm nàng thấy vui vẻ nhất.
Thấy tất
cả mọi người nhìn chằm chằm mình, Mộ Dung Thất Thất hiểu rõ, xem ra
chuyện này không thể gạt mọi người, phải đối mặt với thực tế a.
Đưa tay lên, Mộ Dung Thất Thất gở Thủy Nguyệt Chi Kính trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của mình.
“A ——” Đông Phương Lam cầm quải trượng đầu rồng trong tay rơi
xuống”Loảng xoảng” một tiếng nện ở trên mặt đất, “Minh Nguyệt, ngươi là, Minh Nguyệt. . . . . .”
Hoàn Nhan Liệt cũng nhìn ngây người,
hắn góp nhặt nhiều nữ nhân giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy,cũng
không có một người nào so sánh được với nữ nhân trước mặt này. Đó là
khuôn mặt của Minh Nguyệt , là mi của Minh Nguyệt , là lỗ mũi của Minh
Nguyệt, là môi của Minh Nguyệt, ngay cả khí chất toàn thân cũng giống
Minh Nguyệt ——
“Khanh Khanh. . . . . .”
Tim Phượng
Thương đập gay gắt, thì ra là, thì ra là như vậy. . . . . .”Khó trách
ngươi không chịu ——” Phượng Thương câu kế tiếp còn chưa có nói hết,
nhưng hắn và Mộ Dung Thất Thất trong lòng tự hiểu.
“Vương gia,
ta vào đêm khuya hôm trước mới biết được, cũng không phải là cố ý muốn
gạt ngươi.” Mộ Dung Thất Thất sợ Phượng Thương hiểu lầm, vội vàng hướng
hắn giải thích, “Ta thật không phải là cố ý .”
“Ha ha ha ha!” Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Lý Thu Thủy cười đến lợi
hại, vui vẻ nói, “Phượng Tà! Ngươi thấy được sao! Nữ nhi của ngươi gả
cho con của ngươi! Ha ha ha! Thân nữ nhi của ngươi trở thành con dâu
ngươi, ngươi thấy được sao!”
Lý Thu Thủy nói…, hoàn toàn giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng là nữ nhi của Minh Nguyệt ?” Hoàn
Nhan Liệt xông lên trước bắt lấy cánh tay của Lý Thu Thủy, “Đứa bé kia
còn sống có phải hay không? Ngươi đã ôm đứa bé kia đi? Đứa bé kia chính
là nàng, có phải hay không? !”
“Ha ha ha! Đúng a! Là ta mang
nàng đi! Ta đã bóp chết đứa con gái của mình,để cho nàng thay thế hài tử của ta, nuôi ở trong Mộ Dung phủ, cho nàng mang họ Mộ Dung , để cho
nàng trở thành Mộ Dung Tam tiểu thư! Ha ha ha!”
Lý Thu Thủy
cười ra nước mắt, nàng tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất, tất cả vẻ mặt chỉ có thể dùng một chữ”Hận” để thay thế, “Ngươi không phải là nữ nhi thân
sinh của ta, phụ thân của ngươi là Đại tướng quân Bắc Chu quốc Phượng
Tà, mẹ đẻ ngươi là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hiện tại ngươi nên biết thân
phận của mình đi!”
“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?” Mặc dù
đoán được khả năng này cùng với Lý Thu Thủy có liên quan, nhưng Mộ Dung
Thất Thất nghĩ không ra tại sao Lý Thu Thủy lại hận Phượng Tà cùng Hoàn
Nhan Minh Nguyệt như vậy, chẳng lẽ ở đây có mẫu thuẫn gì chăng?
“Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao?”
Phảng phất như nghe được chuyện cười thiên hạ, Lý Thu Thủy tránh thoát
khỏi tay của Hoàn Nhan Liệt, lau máu tươi nơi khóe miệng , đi tới trước
mặt Mộ Dung Thất Thất, “Bởi vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt cướp đi nam nhân ta yêu mến nhất! Bởi vì Phượng Tà lựa chọn Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mà bỏ
qua ta! Bởi vì bọn họ là thần tiên quyến lữ, bởi vì bọn họ hạnh phúc làm cho ta hâm mộ phát hận!”