Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 90 : Bí mật của hắn

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


“Khanh Khanh, nàng hãy nghe ta nói!” Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực, mắt phượng nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng của nàng nói, “Ta không phải là ca ca của nàng, chúng ta không có quan hệ máu mủ, ta là hài tử tướng quân và công chúa nhận nuôi! Chúng ta không phải là huynh muội ruột!”



Phượng Thương nói như vậy.., khiến cho Mộ Dung Thất Thất nhất thời không kịp phản ứng. Nàng không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Phượng Thương, thương tiếc nhìn hắn, “Ca, muội biết chuyện này đối với huynh mà nói có thể nhất thời không chịu đựng nổi, nhưng mà, sự thật thì không có cách nào thay đổi được!”



“Không!” Phượng Thương nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt khẩn trương, “Điều ta nói chính là sự thật! Ta không phải họ Phượng! Ta không phải là ca ca của nàng!”



“Ca. . . . . .”



“Đừng gọi ta là ca ca!” Phượng Thương ngăn môi của Mộ Dung Thất Thất lại, không để cho nàng kêu lên tiếng “ca ca” khiến cho mình thương tâm nữa.



Phượng Thương như vậy, càng khiến cho nước mắt của Mộ Dung Thất Thất rơi nhiều hơn. Chuyện này nàng không chịu nổi, hắn quả nhiên cũng chịu không được. Nhưng có thể thế nào đây? Thân phận huynh muội đã xác định, chờ chiếu cáo thiên hạ, nàng chính là muội muội của Phượng Thương rồi, không thể nghi ngờ gì nữa.



Cảm nhận được trên gương mặt ướt át, Phượng Thương buông lỏng môi của Mộ Dung Thất Thất ra. Nàng lặng yên rơi lệ, thương tâm như vậy, khiến cho hắn không đành lòng.



“Khanh Khanh, ta thật sự không phải ca ca của nàng, ta là con của bạn cũ tướng quân . . . . .”



Hai mươi lăm năm trước cha mẹ Phượng Thương chết vì trọng tội, vừa lúc Hoàn Nhan Minh Nguyệt sinh hạ hài tử, mới được một tháng, nhưng bởi vì gió rét, nên đã mất. Phượng Tà ôm Phượng Thương còn quấn tã lót trở về, sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt đồng ý, để cho Phượng Thương trở thành con của bọn họ, hơn nữa lấy thân phận con trai Phượng thị cho nên mới sống sót.



“Vậy chàng. . . . . . ?” Chuyện này, từ miệng Phượng Thương nói ra, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật không thể tin được, nàng thậm chí hoài nghi, Phượng Thương là bịa đặt ra chuyện xưa, vì muốn trấn an nàng, làm cho nàng bớt khổ sở.



“Ta vốn họ Long.”



Long? Mộ Dung Thất Thất suy tư một lát sau đó ánh mắt đột nhiên mở thật to, nhìn chằm chằm mặt Phượng Thương nói.”Trong thiên hạ, người họ Long không nhiều lắm. lúc trước Tần quốc nguyên bổn là họ Long ——”



Thấy Mộ Dung Thất Thất nhanh như vậy liền đoán ra thân phận của mình, Phượng Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, đem tóc mai của nàng gạt sau tai nói, “Không sai, Khanh Khanh, thân phận của ta, giống với ý nghĩ của nàng!”



Tin tức này nói ra khiến cho Mộ Dung Thất Thất xém chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Phượng Thương là hoàng tử Tần quốc lúc trước? 25 năm trước Phượng Thương mới ra đời, 25 năm trước cũng chính là lúc Tần quốc bị tam quốc chia cắt, bị tiêu diệt. Như vậy, phụ thân của Phượng Thương là hoàng đế Tần quốc?!



“Chàng là. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra từ để hình dung thân phận Phượng Thương.



“Dư nghiệt của tiền triều ——”



Phượng Thương hình dung mình như vậy, làm cho Mộ Dung Thất Thất xì cười ra tiếng. Mặc dù không biết Phượng Tà làm sao lại có thể chứa chấp Phượng Thương tại thời điểm đó, nhưng, nhất định là có nguyên nhân a!



“Vương gia, chàng không phải là gạt ta chứ?” Bởi vì nở nụ cười, trên mặt Mộ Dung Thất Thất đã giảm bớt vẻ bi thương khá nhiều, cái mũi nhỏ hồng hồng, da quanh đôi mắt bởi vì nhiễm một tầng lệ, cho nên cũng trở nên hồng hồng.



“Không phải! Ta thật sự không phải ca ca của nàng!” Thấy Mộ Dung Thất Thất vui vẻ, lo lắng của Phượng Thương rốt cục cũng từ từ thả xuống.



“Vậy thân phận đích thực của chàng rốt cuộc là gì?”



Không biết vì sao, mặc dù Mộ Dung Thất Thất vẫn còn hoài nghi, nhưng nàng đối với Phượng Thương vẫn giữ vững tín nhiệm, khiến nàng đem nuốt hết những suy đoán do dự vào trong bụng, không có nói ra. Tin tưởng hắn! Đây là lời nói phát ra từ trong nội tâm của Mộ Dung Thất Thất.



“Ngoan, nghe ta từ từ nói.” Mộ Dung Thất Thất nóng lòng, khiến Phượng Thương cười, nhéo cái mũi hồng hồng của nàng, lau nước mắt cho nàng.



“Cha ruột của ta, là thái tử Tần quốc, Long Dục, mẹ ruột là công chúa Đông Lỗ quốc Hạ Uyển Oánh.”



Thì ra lúc trước Tần thái tử Long Dục cùng Đông Lỗ quốc công chúa Hạ uyển Oánh có hôn ước. Trước hôn nhân hai người từng tiếp xúc qua, Long Dục tài hoa hơn người, Hạ uyển Oánh xinh đẹp động lòng người, tài tử giai nhân, vừa thấy đã yêu, vốn là một đoạn giai thoại, nhưng sau đó lại xảy ra một loạt biến cố.



“Ngay lúc đó Minh quốc trượng không biết từ lúc nào đã sớm có mưu đồ, ở bên tai tổ phụ ta kích thích, miêu tả mẫu thân ta vô cùng tốt đẹp. Tổ phụ háo sắc, dĩ nhiên động tâm tư, trước khi bọn họ thành thân, lấy lí do tiêu diệt phản loạn, đem phụ thân ta nhốt lại, rồi bắt công chúa Đông Lỗ quốc vào hoàng cung. . . . . .”



“A ——” nghe thấy thế, Mộ Dung Thất Thất che miệng la hoảng lên. “Lão hoàng đế này thật sự là quá vô liêm sỉ đi! Đó là con dâu của hắn! Là Thái Tử Phi a!”



Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Phượng Thương chỉ khổ sở cười một tiếng, hôn một chút lên nốt ruồi chu sa trên trán Mộ Dung Thất Thất.



“Phụ thân ta chịu không được sự thực mẫu thân ta từ thê tử thành mẫu phi, đã nhờ Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì ủng hộ hắn bức vua thoái vị, nghĩ muốn đoạt lại thê tử của mình. Không thể lường trước được đây chính là cái bẫy.” “Tổ phụ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Minh quốc trượng không biết đi đâu, Lại bộ Thượng Thư Long Trạch Lan cùng Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì cấu kết, lấy lí do phụ thân ta mưu phản, tập kích phụ thân ta. Phụ thân ta vì bảo vệ mẫu thân mà bỏ mình. . . . . .”



“Vậy mẫu thân chàng cuối cùng thế nào?”



Nghe thấy thế, trái tim Mộ Dung Thất Thất đập dồn dập. Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, Hoàng thái tử vì yêu mà bảo vệ thê tử mình, đáng hận nhất chính là những kẻ vô sỉ đã thiết kế tính toán bọn họ kia, thật là dụng tâm hiểm ác! Hèn hạ vô sỉ!



“Mẫu thân của ta lưu lạc nhân gian, đúng lúc Phượng gia chiêu tuyển người hầu, liền tới đây, mới coi như giữ được tánh mạng. Tướng quân cùng cha đẻ của ta là bạn thân, năm đó tướng quân và phụ thân ta, còn có Hoàn Nhan Liệt, ba người từ nhỏ lớn lên, quan hệ rất tốt. Nhưng Hoàn Nhan gia có dã tâm mưu đồ soái vị, gạt tướng quân cùng cha ruột ta. . . . . . Sau cha ta lại bị mầm họa này đột kích, tướng quân nội tâm áy náy, sau khi nhận ra mẫu thân ta, vẫn bảo vệ bọn họ, mà khi đó, mẫu thân đã có ta.”



“Đúng lúc đó, ta và ca ca nàng ra đời cách nhau tầm một canh giờ. Rồi ca ca nàng mất, tướng quân đối với công chúa tình cảm sâu đậm, cũng hiểu ý, cộng thêm công chúa vốn cũng là người hiểu chuyện, đối với việc cha huynh mình ý đồ soán vị, ngỗ nghịch phạm thượng rất là căm ghét, vì thế đã che chở cho ta, lấy thân phận nhi tử, nuôi ở bên người.”


Hoàn Nhan Khang đến, làm cho không khí trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nhìn đến Hoàn Nhan Khang liếc mắt đưa tình với Tô Mi trước mặt, Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt, nếu như ngày nào đó, nàng và Phượng Thương, đứng ở phía đối lập với Hoàn Nhan Liệt, như vậy Hoàn Nhan Khang làm bằng hữu của bọn họ, có phải hay không sẽ khó xử?



“Ngươi hôm nay tới tìm tiểu thư chúng ta, chắc cũng không phải chỉ tới xem náo nhiệt a!” Tô Mi thấy Mộ Dung Thất Thất tâm tình tốt lên, cũng vui vẻ rất nhiều, những thứ này đều do công của Hoàn Nhan Khang nói mấy câu kia. Mặc dù nói như vậy, không có gì đạo lý, nhưng tiểu thư thích, vui vẻ là tốt rồi.



“A, đúng rồi, ngươi không nói, ta cũng quên mất việc chính. Biểu tẩu, mẫu phi ta muốn mời ngươi đến Tĩnh Tâm điện thưởng trà ——”



Lúc nói lời này, vẻ mặt Hoàn Nhan Khang có chút không được tự nhiên, tựa hồ mang theo một tia chán ghét đối với Đức Phi, mặc dù xảy ra rất nhanh, nhưng Mộ Dung Thất Thất vẫn nhạy cảm bắt được.



“Thưởng trà?” Mộ Dung Thất Thất tự nhận tình cảm cùng Lâm Khả Tâm cũng không có thâm hậu như vậy, hiện tại thân phận của nàng mới vừa công khai, Lâm Khả Tâm liền cho người tới đây, bên trong rốt cuộc có dụng ý gì?



“Được rồi, ta sẽ đi!”



Trong lòng Hoàn Nhan Khang không khỏi bội phục Mộ Dung Thất Thất, mặc dù gọi nàng là biểu tẩu, nhưng một tiếng này đầy kính nể, là chân thành. Hiện tại thấy mẫu phi có khả năng sẽ tính kế Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang làm sao có thể nhẫn nhịn được.



“Ngươi bây giờ là trấn quốc công chúa, địa vị thậm chí ở trên cả công chúa ruột của phụ hoàng, cho nên, trong cung sẽ có một số nữ nhân đánh chủ ý lên người ngươi.”



Nghĩ đến Đức Phi vội vàng gọi hắn tiến cung, nói với hắn những lời đó, Hoàn Nhan Khang liền không nhịn được cười lạnh. Bởi vì … cuộc thi tranh tài bốn nước lần này, Hoàn Nhan Khang cùng Mộ Dung Thất Thất thân thuộc, cho nên Lâm Khả Tâm mới tìm tới Hoàn Nhan Khang, để cho hắn ra mặt mời Mộ Dung Thất Thất, như vậy Mộ Dung Thất Thất cũng sẽ không cự tuyệt.



“Cái gì! Đánh chủ ý lên tiểu thư? Vậy tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không?” Tô Mi vừa nghe nói thế, nóng nảy, lập tức đứng lên, hận không thể lập tức chạy vào cung giết chết mấy nữ nhân ghê tởm kia.



Thấy Tô Mi không hiểu được ý tứ lời nói của mình, Hoàn Nhan Khang cười. Nha đầu này, tâm tư thật đơn thuần, đại não cũng đơn giản, có lẽ chính bởi vì nàng nóng nảy cùng đơn giản, mới hấp dẫn mình! Trong cung nữ nhân tranh đấu khiến hắn phiền chán, cũng cảm thấy ác tâm. Chỉ có ở bên cạnh Tô Mi, Hoàn Nhan Khang mới cảm thấy cả người thoải mái. Không có tâm cơ, nữ nhân trong sáng, thật tốt!



Thấy Hoàn Nhan Khang không giải thích nguyên nhân, chỉ hướng về phía mình cười khúc khích, Tô Mi giận, đập vào đầu Hoàn Nhan Khang , “Ngươi mau nói a! Rốt cuộc là ai muốn tính toán tiểu thư của chúng ta a? Có phải hay không là mẹ ngươi a? Ngươi nói, là người nào?”



Tô Mi đánh khiến cho Hoàn Nhan Khang đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ôm đầu, làm bộ rất đau kêu lên, “Ai nha nha, đau chết mất! Ai nha nha, mưu sát chồng a!”



“Mưu cái đầu ngươi a!” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Tô Mi vẫn nhịn không được đi qua nhìn, “Thật rất đau sao? Cho ta nhìn một chút!”



“Ngươi nhìn đi ——” Hoàn Nhan Khang ủy khuất bĩu môi, đưa đầu mình ra cho nàng nhìn.



Nhìn Hoàn Nhan Khang bị mình đánh thành như vậy, Tô Mi một trận ảo não. Nàng ra tay khí lực thật lớn, hạ thủ không phân nặng nhẹ, hoàng tử như Hoàn Nhan Khang da mịn thịt mềm, khi nào thì bị đập như vậy đâu!



“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!” Tô Mi lập tức cầm thuốc bôi cho Hoàn Nhan Khang, “Ngươi nhanh một chút nói đi ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a! Nói một nửa, thật là ức chết người rồi!”



Tô Mi cùng Mộ Dung Thất Thất chủ tớ tình thâm, Hoàn Nhan Khang hiểu rõ, thấy Tô Mi gấp gáp chuyện của Mộ Dung Thất Thất như vậy, hắn liền dứt khoát nói rõ ra.



“Trong lịch sử hoàng thất… công chúa cưng chiều nhất mới có tư cách làm trấn quốc công chúa. Hơn nữa trấn quốc công chúa được quyền tham gia vào chính sự triều đình, trong tay cũng có binh quyền, là vinh quang cao nhất, cũng là tượng trưng cho thân phận quyền lợi.”



“Phụ hoàng sắc phong biểu tẩu làm trấn quốc công chúa, nói vậy trong lòng phá lệ thương yêu biểu tẩu, sau này còn không biết sẽ ban thưởng những gì cho biểu tẩu. Hiện tại, hoàng hậu cùng mẫu phi ta đều đánh đánh chủ ý lên người biểu tẩu, có con dâu tôn quý như vậy, địa vị của các nàng sẽ được củng cố!”



Hoàn Nhan Khang nói rõ ràng như thế, đã không dễ dàng, một bên là Mộ Dung Thất Thất, một bên là mẹ đẻ của hắn, hắn có thể đem dụng tâm của những nữ nhân trong cung kia nói ra với mình, Mộ Dung Thất Thất biết, Hoàn Nhan Khang là thật tâm trợ giúp nàng.



“Cám ơn ngươi, a Khang!”



“Ha ha, không cần khách khí!” Hoàn Nhan Khang khoát khoát tay, nhưng sau một khắc, vẻ mặt trở nên trầm trọng.”Thật ra thì hẳn là ta nên nói lời xin lỗi mới đúng, mẫu phi ta thật sự là quá đáng. Bất quá nàng là mẫu phi của ta, ta không có khả năng làm thế nào với nàng.”



“Biểu tẩu, ta biết tính cách của ngươi có cừu tất báo, hôm nay ta đem những điều này thẳng thắn nói cho ngươi, cũng có tư tâm của ta. Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc, nếu ngày sau, mẫu phi ta có làm cái gì có lỗi với ngươi, mong ngươi nể mặt ta, lưu cho nàng một con đường sống. Coi như ta van ngươi!”



Hoàn Nhan Khang thành khẩn thẳng thắn, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới khi ở khảo nghiệm tầng thứ sáu của bảo tháp, Hoàn Nhan Khang ôm gương khóc gọi mẫu phi. Xem ra, Hoàn Nhan Khang thật tâm vô cùng yêu thương mẫu phi của mình, chẳng qua là, Lâm Khả Tâm vẫn say đắm quyền lợi, xem nhẹ mẫu tử thân tình. . . . . .



Lại nói Hoàn Nhan Khang bất cần đời, cũng là giả bộ thôi, vị hoàng tử này nhìn thì vẻ vang, thật ra thì cũng chỉ là hi vọng nhận được tình thương của mẹ mà thôi.



“Được!” Mộ Dung Thất Thất sảng khoái trả lời, khiến Hoàn Nhan Khang thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần Lâm Khả Tâm không quá phận, Mộ Dung Thất Thất sẽ không xuất thủ với nàng, hi vọng mẫu phi tự giải quyết cho tốt, không nên tính toán nhiều như vậy!



“Thật ra thì, mẫu phi ta muốn tác hợp ngươi với nhị ca, bất quá, ngươi có biểu ca, trong lòng tự nhiên sẽ không để ý tới người khác. Chỉ là nhị ca ta tâm tư thâm trầm, biểu tẩu ngàn vạn lần hãy cẩn thận!”



Hoàn Nhan Khang liên tục dặn dò, làm Mộ Dung Thất Thất rất cảm kích. Vị hoàng tử này, quả thực chính là một đóa hoa tuyệt thế của hoàng thất Bắc Chu. Sinh trưởng trong hoàng thất, lại có thể giữ lại cho mình phẩm tính chính trực, Hoàn Nhan Khang thật sự là người không tồi!



Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Tô Mi. Hai người này thật là xứng đôi, nếu có thể để bọn họ ở chung một chỗ, vậy sẽ trở thành một đoạn giai thoại!



“Công chúa, thánh chỉ đến!” đúng lúc ấy, Phượng Tề cung kính đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Xin ngài di giá đến tiền thính!”



“Phượng bá, ngươi đừng khách khí như vậy, ta có chút không chịu nổi. Hãy đối với ta như bình thường đi! Để một vị lão nhân gia làm như vậy, sẽ làm ta giảm thọ!” Phượng Tề cung kính đối với mình, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm giác được, đó là một loại tôn kính mà lão nhân Phượng gia đối với chủ nhân Phượng gia.