Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 92 : Ghen tuông ngập trời

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Thấy Mộ Dung Thất Thất đối với mình hoàn toàn không nhiệt tình giống như đối với Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Nghị trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.



Đại khái là từ nhỏ những thứ lấy được đều là thứ tốt nhất, ngược lại với đệ đệ Hoàn Nhan Khang toàn dùng đồ hắn để lại, cho nên tâm hắn lúc nào cũng cao cao tại thượng, hiện tại đột nhiên bị Mộ Dung Thất Thất mặt lạnh nói chuyện, thật đúng là không quen.



Mộ Dung Thất Thất đối với Hoàn Nhan Nghị lãnh đạm, lọt vào trong mắt Lâm Khả Tâm, lại nhìn Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Khang cười cười nói nói, khiến cho nàng có chút sốt ruột, chẳng lẽ Hoàn Nhan Khang gần quan được ban lộc, sớm ra tay rồi? Như vậy sao được! Mộ Dung Thất Thất chính là con dâu nàng xem trúng, là hoàng phi của Hoàn Nhan Nghị, sao có thể gả cho Hoàn Nhan Khang!



Lúc này, trong lòng của Lâm Khả Tâm đối với tiểu nhi tử Hoàn Nhan Khang có một loại chán ghét. Đệ đệ đoạt thê của ca ca, tâm kế như vậy, thủ đoạn như vậy, nàng thật sự nhìn lầm tiểu nhi tử rồi! Không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang bình thường cợt nhả, lại có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế, thật sự là đáng giận!



Mộ Dung Thất Thất đem Hoàn Nhan Nghị gạt ở một bên, chỉ cùng Hoàn Nhan Khang nói chuyện, không để ý gì tới Hoàn Nhan Nghị, hắn định mấy lần nghĩ muốn chen vào nói chuyện, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lần đầu tiên, một loại cảm giác thất bại trào dâng trong lòng Hoàn Nhan Nghị, hắn phi thường không thích cảm giác như vậy.



Đang lúc Hoàn Nhan Nghị nghĩ muốn kéo gần quan hệ hơn với Mộ Dung Thất Thất thì một tiếng “Thái tử điện hạ đến! Thái Tử Phi nương nương đến! Bảo Châu công chúa đến!” truyền tới, khiến trong Tĩnh Tâm điện trở nên càng thêm náo nhiệt.



Thời điểm Dư Thi Thi cùng Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, thì trong lòng hai nữ nhân lập tức dâng lên một loại cảm xúc hâm mộ ghen ghét cùng oán hận. Thiên hạ sao lại có người có bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật sự là là muốn đem hai người bọn họ dìm xuống mà.



Dư Thi Thi dù gì trước khi xuất giá cũng là mỹ nhân nổi danh Bắc Chu, nhưng cùng Mộ Dung Thất Thất so sánh thì nàng còn kém xa. Mà Hoàn Nhan Bảo Châu, tại lúc nàng còn là Mộ Dung Tâm Liên, tốt xấu gì cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân của Tây kỳ, nhưng ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất thì đến chính nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì sự linh động như tiên tử trên người Mộ Dung Thất Thất kia, là cái mà nàng thiếu sót nhất.



Cảm tình của Hoàn Nhan Bảo Châu bây giờ đối với Mộ Dung Thất Thất, đã không chỉ có oán hận như trước, mà càng nhiều hơn là thù hận, cùng với ý nghĩ muốn hủy diệt đối phương.



Chuyện Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy nàng đã nghe nói qua, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại có thân phận cao quý như vậy, nàng cách xa không thể sánh bằng. Nguyên bản nàng còn muốn, từ nay về sau đem Mộ Dung Thất Thất dẫm nát dưới chân, nhưng bây giờ xem ra, đây chỉ là nàng một bên tưởng tượng, hy vọng xa vời.



“Phượng biểu muội ——” Hoàn Nhan Hồng từ sau khi đi vào, con mắt một mực không có rời khỏi Mộ Dung Thất Thất. Ngày hôm trước, Mộ Dung Thất Thất một thân cung trang hồng sắc, nhìn đẹp không sao tả xiết, mà hôm nay, nàng lại vận một thân quần áo màu vàng nhạt, trẻ trung tươi mát, lại có một loại phong vị khác.



“Chào đại biểu ca!” đối đãi cũng giống như với Hoàn Nhan Nghị, Mộ Dung Thất Thất chỉ nhẹ giọng nói một câu, không thân không sơ, không xa không gần. Thái độ của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Lâm Khả Tâm thoáng yên tâm, thật tốt là thái độ của nàng đối với Hoàn Nhan Hồng cũng như thế này, xem ra trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất không có người trong lòng.



Đối với thái độ của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Hồng một chút cũng không để ý. Nữ nhân nha, nên có cá tính! Hắn nhận thấy, sự xa cách của Mộ Dung Thất Thất cũng là một loại cá tính. So với những nữ nhân trước kia khi biết rõ thân phận thái tử của hắn, lại càng lao đầu vào thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần.



“Biểu muội đến đây từ lúc nào?”



“Vừa mới tới—— “



“A ——” Hoàn Nhan Hồng như có điều suy nghĩ nhìn Hoàn Nhan Khang, lại nhìn qua Hoàn Nhan Nghị, vừa muốn mở miệng, chợt nghe đến thanh âm của Kính Đức, “Hoàng thượng giá lâm!”



Hoàn Nhan Liệt đến đây? Nội tâm Lâm Khả Tâm hưng phấn một hồi, lập tức mang người đến cửa Tĩnh Tâm điện nghênh giá.



Đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Liệt là Phượng Thương. Lúc bãi triều, Phượng Thương vẫn không yên lòng, nên cùng Hoàn Nhan Liệt tới. Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất bình an vô sự, Phượng Thương mới nhẹ nhàng thở ra.



“Ca ——” Thời điểm mọi người đồng thời hành lễ, thì Mộ Dung Thất Thất như con chim nhỏ, bay về phía Phượng Thương.



“Đi ra ngoài mà sao không mặc ấm một chút? Ấm lô đâu? Làm sao không có mang theo?” Phượng Thương cởi áo lông hồ, giúp Mộ Dung Thất Thất phủ thêm rồi nắm lấy bàn tay nàng hà hơi cho bớt lạnh.



Đây là tình cảm “Huynh muội” khiến người bên ngoài hâm mộ, nhưng lại thấy có một tầng ý tứ cảm xúc khác. Đã từng là vợ chồng, hiện tại biến thành huynh muội, cũng không biết hai người này làm sao có thể biến chuyển tình cảm nhanh như vậy, bất quá xem hai người bọn họ thân mật, tựa hồ so với huynh muội còn thân thiết hơn, xem ra đoạn tình cảm này không dễ dàng dứt bỏ như vậy.



Trong mắt người khác, đây là cặp huynh muội có chút quái dị, ở trong mắt Hoàn Nhan Liệt thì là mừng rỡ, tình cảm của bọn họ tốt, hơn nữa thân cận như vậy, khiến Hoàn Nhan Liệt có chút hâm mộ. Chứng kiến Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất như vậy, hắn lại nghĩ tới mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt.



Từ đầu đến cuối, hắn đối với Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tình cảm đều là chôn dấu ở trong lòng, là vọng tưởng viển vông. Hiện tại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất tình cảm tốt như vậy , thậm chí hắn còn có cảm giác tri kỷ. Lý tưởng của hắn, không có thực hiện được, hiện tại huynh muội bọn họ lại có thể thực hiện được, thật là tốt biết bao…



Ít nhất, hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt đúng là kết thúc trong bi kịch, giống với cảnh ngộ hiện tại của bọn họ, nếu như lại bị chia rẽ, đây chẳng phải là quá đáng thương sao? Lúc trước hắn không được hạnh phúc, nhưng hôm nay, quyền lực của hắn có thể làm cho người ta hạnh phúc, hai người bọn họ thật tình yêu nhau, vậy thì cứ duy trì tình yêu của bọn họ a!



Hoàn Nhan Liệt lúc này đã sớm quên, mình chán ghét Phượng Thương như thế nào, càng chán ghét Phượng Tà chiếm được tình yêu của Hoàn Nhan Minh Nguyệt thế nào. Những năm này, mỗi lần nghĩ đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt thành tân nương của người khác, lòng của hắn thật lạnh, đem tất cả thủ đoạn báo thù dùng trên người Phượng Thương .



Lúc này, hắn đem những chuyện mình đối với Phượng Thương nhét vào sau đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy, là một đôi uyên ương số khổ. Giống như hắn năm đó….



Hoàn Nhan Liệt không chỉ một lần hận trong người mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt chảy cùng một dòng máu. Nếu như bọn họ không phải huynh muội, hắn nhất định sẽ cùng Phượng Tà phân cao thấp, nhất định sẽ chiếm được tình yêu của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cùng nàng trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng hắn không thể cải biến được thân phận của mình, càng không thể thay đổi được vận mệnh của mình, đây mới là điều khiến hắn hận nhất!



Hiện tại, chứng kiến Phượng Thương bước theo con đường giống hắn, cũng giống hắn năm đó, khiến Hoàn Nhan Liệt có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Bất quá, Phượng Thương so với hắn hạnh phúc hơn, bởi vì Phượng Thương yêu mến Mộ Dung Thất Thất đồng thời Mộ Dung Thất Thất cũng yêu mến hắn, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt. Chỉ là bọn họ không thể thay đổi được dòng máu, bọn họ bất kể giãy dụa như thế nào, cũng đều không thể cải biến được thân phận huynh muội.



Vì cái gì bi kịch luôn luôn tái diễn?! Nội tâm của Hoàn Nhan Liệt nảy sinh một tia thương cảm, đó là sự đồng tình đối với cặp uyên ương Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, đồng thời, cũng sinh ra một tia ủng hộ bọn hắn.



Dù sao, ban đầu Phượng thương đã từng thề “Nhược thủy tam thiên, thủ nhất bìu ẩm” (Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước – Ý nói: Trên đời người ngàn vạn, ta chỉ yêu mình nàng). Mà hắn năm đó, không phải cũng giống Phượng Thương bây giờ sao!



Hoàn Nhan Liệt nghĩ gì, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng không biết. Nếu như biết rõ, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt! Đều nói là gần vua như gần cọp, tâm tư đế vương là khó đoán nhất, từ xưa đến nay đều như thế, mà Hoàn Nhan Liệt cũng như thế.



“Thất Thất, đến để cữu cữu nhìn xem một chút!” Hoàn Nhan Liệt từ ái hướng Mộ Dung Thất Thất ngoắc tay, đợi nàng đến gần, Hoàn Nhan Liệt một bên xem một bên gật đầu, “Thật giống mẹ ngươi, dung mạo giống hệt mẹ ngươi năm đó!”



Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Thất Thất cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoàn Nhan Liệt có cảm giác chán ghét gì, ngược lại có thể phát giác được, trong mắt người này thật sự có quan tâm cùng vui mừng. Thật là kỳ quái —— nội tâm Mộ Dung Thất Thất nổi lên nghi vấn. Nếu như chuyện năm đó thật sự là do Hoàn Nhan Liệt làm, mọi thứ của Phượng Thương hết thảy đều là do Hoàn Nhan Liệt ban tặng, vì sao, thời điểm hắn đối với nàng lại có vẻ khoan dung như vậy?
“Vương Gia, ngài là tự mình đi, hay để chúng ta đuổi đi?” Phượng Tề mang theo người vây quanh bốn phía Long Trạch Cảnh Thiên, cả đám đều hung dữ trừng mắt nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, phảng phất là như đang đợi hắn nói “Ta không đi” sau đó kết phường đem hắn đuổi ra bên ngoài.



Vương Gia của một nước bị người đuổi ra ngoài, chuyện này cỡ nào dọa người! Long Trạch Cảnh Thiên giãy dụa tự đứng lên, nói, “Bổn vương tự mình đi!”



Ra đến cửa chính Vương phủ, Long Trạch Cảnh Thiên một lần nữa quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, “Tiên Nhi, ta sẽ không từ bỏ nàng! Ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”



“Cút ——” trong giọng nói của Phượng Thương rõ ràng mang theo tức giận, mà thanh âm này rơi vào tai của Long Trạch Cảnh Thiên lại làm cho lỗ tai hắn xé rách đau nhức, Long Trạch Cảnh Thiên vội vàng bịt tai, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.



“Rầm——” không đợi Long Trạch Cảnh Thiên thuận khí, cửa chính Nam Lân Vương phủ đã rầm một tiếng đóng lại, đem hắn triệt để ngăn lại ngoài cửa, rốt cuộc nhìn không tới thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất.



Ta sẽ không buông tha ! Nàng là của ta! Ta sẽ không buông tha ! Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt tay, hung hăng quay đầu lại, một lần nữa nhìn cửa chính màu đỏ rực. Mộ Dung Thất Thất là tân nương hắn nhận định, hắn sẽ không buông tha, vĩnh viễn cũng không buông tha !



Trong Thính Tùng lâu, Phượng Thương ghen tuông lồng lộn, một ngụm cắn lấy vành tai Mộ Dung Thất Thất, như tiểu động vật tức giận, phát tiết bất mãn của mình.



“Vương Gia, ta cùng hắn thật sự cái gì cũng không có, chàng phải tin tưởng ta!” Bên tai khí nóng hầm hập, khiến toàn thân Mộ Dung Thất Thất run run, vội vàng trốn tránh.



“Hừ! Nàng gọi hắn Vương Gia, gọi ta cũng là Vương Gia, ta cũng không biết Vương Gia trong miệng nàng rốt cuộc là người nào!”



Phượng Thương ôm hai tay, thở phì phì bĩu môi, gương mặt vốn trắng trẻo trong suốt, bởi vì phẫn nộ, mà nhiễm hồng sắc, giống quả táo chín, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.



Mà cặp con ngươi yêu nghiệt kia, lúc này cũng hỏa khí mười phần, bên người Khanh Khanh của hắn có nhiều ruồi bọ như vậy, chỉ cần nghĩ tới Long Trạch Cảnh Thiên đuổi tới Vương phủ, còn bắt cổ tay của nàng, bảo hắn làm sao không tức giận!



Phượng Thương tức giận lại đáng yêu, khiến Mộ Dung Thất Thất không thể làm gì khác hơn là đi qua ở trên mặt hắn hôn nhẹ một cái, “Nếu không, ta gọi chàng là gì? Chàng thích gọi gì? Không bằng gọi là Thương, Thương Thương, Tiểu Thương Thương, Thương yêu, Thương cưng…” (TNN : *ụa* ta muốn phun a~ cái độ sến của 2 ac thật vĩ đại *run run*) Mộ Dung Thất Thất nói liên tiếp rất nhiều biệt danh, sắc mặt Phượng Thương mới khá hơn một chút, “Dù sao, ta cũng không cần phải xưng hô khác biệt gì! Tính ra ta vẫn chỉ phân vân không rõ lắm vương gia là nàng gọi ta, hay là gọi Long Trạch Cảnh Thiên thôi!”



Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất biết rõ hắn hoàn toàn là bị chuyện của Long Trạch Cảnh Thiên làm tức giận, không nghĩ tới nam nhân này ghen lại lớn như vậy. Bất quá, ghen, chứng tỏ là hắn quan tâm đến nàng, đây là một chuyện nên cao hứng. Nếu nam nhân không quan tâm tới ngươi, thì vô luận ngươi làm cái gì, cho dù ngươi chạy theo hắn, hắn đều không để ý tới!



“Nếu không, chúng ta thuê người hung hăng giết hắn?”



Mộ Dung Thất Thất đề nghị, làm cho Phượng Thương vỗ tay khen hay, “Được a! Nghe nói Ma vực ám sát là lợi hại nhất, Khanh Khanh, không bằng chúng ta mời sát thủ Ma vực ám sát Long Trạch Cảnh Thiên, nàng xem thế nào?” (TNN : ta bó toàn thân vs anh rồi =]] ha ha)



Phượng Thương nói tới Ma vực, khiến cho khóe mắt Mộ Dung Thất Thất không khỏi run rẩy trong chốc lát, Phượng Thương rốt cuộc nghe được cái gì? Có phải hắn biết mình là Độc Tiên Nhi rồi? Nếu như hắn biết mình là nữ nhân trong truyền thuyết giết người như ngóe kia, sẽ nghĩ như thế nào?



“Từ từ, còn chưa phải lúc đừng giết hắn, dù sao hắn còn đang ở Bắc Chu quốc, nếu như xảy ra chuyện gì, Tây kỳ khẳng định sẽ tìm Bắc Chu gây phiền toái.” Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Phượng Thương lập tức sửa lời, hảo tâm lưu lại cho Long Trạch Cảnh Thiên một mạng.



Đang lúc Mộ Dung Thất Thất tự hỏi, Phượng Thương vì sao đột nhiên chuyển biến thái độ, thì cái cằm Phượng Thương dán tại trên trán của nàng, “Khanh Khanh, trong lòng của nàng chỉ có thể có ta, có biết không! Vừa nghĩ tới nàng yêu người khác, lòng của ta liền đau như đao cắt. Khanh Khanh, nàng đã thành một phần trong sinh mệnh của ta, nếu như mất đi nàng, ta không biết phải làm sao mới tốt…”



Những lời nói xúc động như vậy, kỳ thật cũng là lời Mộ Dung Thất Thất muốn nói, không nghĩ Phượng Thương lại nói ra trước.



“Thương, ta sẽ không yêu người khác, bởi vì chàng đã lấp đầy tim ta rồi, ta dung không được người khác nữa.” Cho tới bây giờ, Mộ Dung Thất Thất chỉ có thể dùng lời nói như vậy thổ lộ nội tâm của mình, mà trong thần sắc kiên định cùng ánh mắt nhu tình như nước của nàng, khiến cho những lo lắng trong lòng Phượng Thương dần dần tan đi.



“Vậy là tốt rồi!” Phượng Thương nhắm mắt lại, hôn lên trán của Mộ Dung Thất Thất .



Buổi chiều, Phượng Thương ở trong thư phòng triệu kiến Nạp Lan Tín.



“Đi, tra thân phận của vương phi.” Nạp Lan Tín vừa đến, Phượng Thương liền ném cho hắn một tờ giấy, nhìn nội dung trên trang giấy, Nạp Lan Tín không khỏi nhíu mày, “Vương Gia, ngài là nói, vương phi có thể là Độc Tiên Nhi của Ma vực?”



“Ngươi trước đi thăm dò Long Trạch Cảnh Thiên, hắn đã từng bị người ta ám sát, tra ra rốt cuộc hắn được ai cứu. Nếu như là Độc Tiên nhi, như vậy Độc Tiên Nhi chính là vương phi.” Vừa nghĩ tới chuyện ban ngày nghe được, trong lòng Phượng Thương liền có một loại bất an.



Nếu như Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, này có thể giải thích được vì sao Quang Hoa công tử lại vung tiền như rác, mỗi lần đều đặt cửa trên người Mộ Dung Thất Thất…



Nghe Giang hồ đồn, Độc Tiên nhi cùng Quang Hoa công tử là một đôi tình lữ, nếu Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, vậy Quang Hoa công tử này là ai? Bọn họ trong đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Nếu như bọn họ thật sự là người yêu, vậy hắn nên làm thế nào cho phải? (TNN : *phụt* trong đầu a này rút cuộc chứa cái gì a~ quy đi quy lại lại ra cái này~)



Phượng Thương không dám nghĩ chuyện về sau, sau khi nghe Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi, lòng của hắn đều không thể bình tĩnh.



Trong nội tâm Phượng Thương, khả năng Mộ Dung Thất Thất là Độc Tiên Nhi vô cùng lớn, Độc Tiên Nhi thích dùng độc, mà Mộ Dung Thất Thất là Liên công tử, có thể cứu người, cũng sẽ giết người, có thể dùng dược cứu người, cũng thích dùng độc, hai cái này không mưu mà hợp. Hơn nữa vẻ ngoài Độc Tiên nhi như thiên tiên, cho nên mới có xưng hô là “Tiên nhi”, mà Mộ Dung Thất Thất xuất trần thoát tục, kỳ thật có thể hình dung là “Tiên”…



Nếu xác định thân phận Mộ Dung Thất Thất chính là Độc Tiên Nhi, vậy hắn không phải là có một tình địch cường đại—— Quang Hoa công tử rồi?



Hiệu suất xử lý của Phật Sinh Môn rất cao, đến tối, Nạp Lan Tín đưa tới kết quả. Quả nhiên, người lúc ấy cứu Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thất Thất, hơn nữa Long Trạch Cảnh Thiên cũng là bởi vì Độc Tiên Nhi mới hối hôn, bỏ rơi Mộ Dung Thất Thất. Chỉ là cái tên ngu ngốc kia căn bản không biết Mộ Dung Thất Thất chính là Độc Tiên Nhi, hôm nay phát hiện, mới hối hận, chạy đến tìm Mộ Dung Thất Thất, muốn nối lại duyên cũ.



“Vương Gia, làm sao bây giờ?” Nhìn thấy mặt Phượng Thương lúc trắng lúc đen, Nạp Lan Tin có chút không an tâm. Bình thường tình huống như vậy, đại biểu tâm tình vị chủ tử này rất không tốt, hơn nữa sẽ có người muốn chết, không biết ai là cái kẻ xui xẻo kia.



“Phong sát Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo trai của Quang Hoa công tử!” Phượng Thương nghiến răng nghiến lợi hạ mệnh lệnh. Ta không cần biết ngươi là ai! Dám cùng ta đoạt Thất Thất, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận mà chết!