Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 95 : Hóa ra là nàng !!!

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Phượng Thương quay sang nhìn tờ giấy, là chữ của Nạp Lan Tín, chỉ liếc mắt hắn cũng có thể nhìn ra. Tiểu tử này, ra tay càng lúc càng ngoan độc, thế mà thiêu trụi Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường của Quang Hoa công tử, rất tích cực! Hắn đây không biết rằng Nạp Lan Tín lại hắc ám như vậy a! Lần này thực khiến hắn rất rất sảng khoái!



Phượng Thương âm thầm cười như nở hoa trong lòng, đánh giá rất cao hành động lần này của Nạp Lan Tín, ngược lại, Mộ Dung Thất Thất nắm chặt tờ giấy, sắc mặt biến thành màu đen.



“Tìm được người không?”



“Khi ta tới lửa đã cháy rất lớn, không nhìn thấy người nào. Tô Mi đã đến Tuyệt Sắc Phường, không biết tình huống như thế nào.”



Vừa nói tới Tô Mi, Tô Mi liền chạy đến: “Tiểu thư!” Tô Mi đưa cho Mộ Dung Thất Thất tờ giấy, nội dung trên đó y như trên tờ giấy Tố Nguyệt đưa, đều là: “Đêm nay giờ hợi*, gặp nhau tại núi Sư Tử.” (*9-11PM)



Khốn nạn! Mộ Dung Thất Thất siết chặt nắm tay. Rốt cuộc là ai, dám nhổ lông trên đầu hổ, dám động đến người của nàng!



Cho tới bây giờ Phượng Thương cũng chưa từng nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất có vẻ mặt như vậy. Cô gái này, hoặc ôn nhu, hoặc kiều mỵ, hoặc như con chim nhỏ nép vào người hắn, hoặc ngây thơ động lòng người, hưa từng lúc nào như bây giờ, mặt lạnh như sương, rét như băng .



Tô Mi cùng Tố Nguyệt bình tĩnh đứng bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, đối với vẻ mặt này của Mộ Dung Thất Thất, các nàng tựa hồ tập mãi thành thói quen. Chẳng lẽ, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của Mộ Dung Thất Thất sao?



“Vương Gia, thực xin lỗi, hôm nay không thể về cùng chàng, ta có chuyện cần phải xử lý.”



“Khanh Khanh ——” Tim Phượng Thương run rẩy một hồi, khiến hắn đau đến không thở nổi. Cửa hàng của Quang Hoa công tử gặp chuyện không may, nàng lại lo lắng thành như vậy, rốt cuộc nàng để ý hắn ta đến thế sao ?



Vì sao, vì sao nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất lo lắng chuyện của Quang Hoa công tử như vậy, hắn lại khó chịu đến thế? Vì sao, vì sao nhìn thấy vẻ mặt vì lo lắng mà hóa thành lạnh lùng của nàng, hắn lại hối hận khi để cho Nạp Lan Tín làm những chuyện này?



Nếu như Mộ Dung Thất Thất biết được hắn là kẻ đứng sau sai người đi thiêu Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai, nàng liệu có đối mặt với hắn với bộ mặt băng lãnh như vậy hay không? Nếu như Mộ Dung Thất Thất biết rằng hắn muốn giết Quang Hoa công tử, độc chiếm nàng, nàng liệu có cảm thấy hắn là người ích kỷ vô tình hay không? Có thể rời bỏ hắn hay không?



Vừa nghĩ tới việc Mộ Dung Thất Thất rời xa hắn vì chuyện này, cổ họng hắn dường như bị bóp nghẹt, cái giá lạnh thấu xương như vây lấy tim hắn. Nếu hắn nghe lời Nạp Lan Tín, sớm thẳng thắng nói rõ ý nghĩ của mình với Mộ Dung Thất Thất, kết quả liệu có tốt hơn hay không?



“Vương Gia, chờ ta trở lại!” Bởi vì lo lắng an nguy của người ở Ma Vực, Mộ Dung Thất Thất không có chú ý tới vẻ mặt khác lạ của Phượng Thương, chỉ nhón chân, hôn nhẹ lên môi Phượng Thương.



“Tô Mi, Tố Nguyệt, chúng ta đi!”



“Khanh Khanh…” Phượng Thương vươn tay muốn níu lại Mộ Dung Thất Thất, nhưng chỉ kịp bắt lấy một làn gió. Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Mộ Dung Thất Thất đã mang theo Tô Mi cùng Tố Nguyệt, biến mất tại đầu đường.



“Khanh Khanh!”



Một thứ gì đó mang tên hối hận xuất hiện ở trong lòng Phượng Thương. Hắn ước chi trên đời này có thuốc chữa hối hận để hắn có thể làm lại từ đầu. Như vậy, hắn có thể trực tiếp nói với Mộ Dung Thất Thất rằng ta là môn chủ Phật Sinh Môn-Long Ngạo Thiên, ta biết rõ nàng là Độc Tiên Nhi của Ma vực, chuyện tình của nàng cùng Quang Hoa công tử khiến ta rất ghen, ta ghen ghét đến nổi điên rồi, nàng là nữ nhân của ta, ta muốn trong lòng của nàng chỉ có ta!



Chỉ là, thuốc chữa hối hận, chỉ là thứ mà Phượng Thương tưởng tượng ra. Hiện tại, điều hắn có thể làm, chính là đuổi theo Mộ Dung Thất Thất, giải thích rõ mọi chuyện với nàng.



Khi Phượng Thương đến núi Sư Tử , đã vào đêm, tìm một vòng, cũng không có thấy Mộ Dung Thất Thất, vào sơn trại, chỉ thấy Nạp Lan Tín tới đón hắn.



“Vương phi có tới không?” Vừa thấy được Nạp Lan Tín, Phượng Thương trực tiếp hỏi Mộ Dung Thất Thất.



“Vương phi không có tới. Rốt cuộc làm sao vậy, Vương Gia?”



“Những người Ma vực kia?”



“Đã bắt một lão già…”



“Lão già?” Phượng Thương nhíu mày, “Dẫn ta đi xem.”



Núi Sư Tử, vốn là một đại bản doanh bí mật của Phượng Thương, hắn từng luyện binh tại chỗ này, về sau để hoang phế, cũng không có người nhớ đến. Lần này bắt cóc người của Quang Hoa công tử , Phượng Thương liền nghĩ tới chỗ này, ở đây trước không có làng xóm, sau không khách sạn, ở giữa núi hoang, an toàn nhất.



Khi cửa lao bị mở ra, Phương Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc đi đến, đi theo phía sau hắn là hắc y nhân che mặt, Phương Đồng nhận ra, chính là người này đã bắt mình tới đây.



“Muốn chém muốn giết tùy ngươi xử lý! Muốn ta bán đứng công tử, mơ đi!”



Lúc nãy Nạp Lan Tín đã hỏi Phương Đồng rất nhiều về chuyện Quang Hoa công tử, nhưng mà lão nhân này mở miệng là nói “tuyệt đối không bán đứng công tử”, khiến cho Nạp Lan Tín không có cách nào, đành phải chờ Phượng Thương đến giải quyết.



Hiện tại, ngay từ khi Phượng Thương tiến vào, Phương Đồng đã biểu lộ lập trường của mình.



“Chủ tử, lão nhân này rất quật cường!” Nạp Lan Tín nhẹ giọng nói thầm một câu bên tai Phượng Thương, hắn biết rõ, lỗ tai Phương Đồng rất thính, có danh xưng đệ nhất thính tai, tất nhiên là nghe được lời của hắn.



“Hừ!” Phương Đồng quay đầu đi, không thèm nhìnPhượng Thương, hắn cao ngạo hất cằm lên, không thèm để ý hai tên “tiểu nhân” trước mặt.



“Thả hắn ——” Phượng Thương mở miệng. Khi nghe thấy giọng nói của Phượng Thương, Phương Đồng sững sờ, xoay mặt nhìn về phía Phượng Thương, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.



Phượng Thương không biết, trên đời này, chỉ cần thanh âm Phương Đồng nghe qua, ắt sẽ không quên. Hắn đương nhiên nhớ rõ tiếng nói của Phượng Thương, chỉ là hắn không rõ, Phượng Thương vì sao phải bắt trói hắn, không biết vị cô gia này rốt cuộc muốn cái gì , vì sao lại nhắm vào tiểu thư? Chẳng lẽ cô gia cùng tiểu thư trở mặt? Hay là cô gia giấu bí mật gì đó sau lưng tiểu thư?



Nghĩ đến điểm này, Phương Đồng lập tức đề cao cảnh giác. Dù sao tri nhân tri diện bất tri tâm*, lỡ như cô gia có âm mưu gì, tiểu thư không phải sẽ gặp nguy hiểm? Không được, hắn nhất định phải nói cho tiểu thư, đề phòng cô gia! Không thể để tình yêu chôn vùi tánh mạng! (*Biết người biết mặt không biết được lòng.)



Ánh mắt mê muội của Phương Đồng nháy mắt biến thành cảnh giác, mà ánh mắt của hắn, tại trong mắt Phượng Thương lại thành chuyện đương nhiên. Không tin Phượng Thương thả hắn đi, cho nên hoang mang, cho rằng Phượng Thương có âm mưu gì, cho nên lập tức đề cao cảnh giác. Người này, thực rất nhạy bén. “Trở về, nói cho chủ tử của ngươi biết, đừng có đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, lần này chỉ là nhắc nhở nho nhỏ, lần sau, ta tự tay sẽ giết hắn!”



Nạp Lan Tín giúp Phương Đồng mở xiềng xích trên tay chân ra, “Đi thôi! Chủ tử chúng ta đã lên tiếng tha cho ngươi khỏi chết, ngươi đi nhanh lên!”
“Ách, ta không sao…”



Mộ Dung Thất Thất lúc này cũng choáng váng, đây là cái tình huống gì? Đối phương sao lại biến thành Phượng Thương rồi?



“Là ta a, Khanh Khanh!” Phượng Thương lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt của bản thân, chỉ là lúc này trên mặt yêu nghiệt của Phượng Thương, tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi cùng vui mừng. Hắn vươn tay tới, Mộ Dung Thất Thất không có cự tuyệt, để mặc cho Phượng Thương tháo xuống cái mặt nạ sứ trắng kia, lộ ra chân diện chân thực.



“Như thế nào lại là chàng? !” Cái miệng nhỏ nhắn Mộ Dung Thất Thất lúc này không thể nói khác hơn, mắt hạnh nhìn Phượng Thương chằm chằm.



“Nàng là Quang Hoa công tử?” Phượng Thương tuy muốn đè nén nội tâm kích động của mình, nhưng mà giọng nói run rẩy kia của hắn vẫn bán đứng của hắn. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên lại là Quang Hoa công tử? Điều này sao có thể? ! Quang Hoa công tử không là nam nhân sao…



Bất quá, cẩn thận nghĩ lại, Phượng Thương lại phát hiện nhiều chuyện mà mình từng không nghĩ đến. Mộ Dung Thất Thất đã có thể là Liên công tử, vì sao không thể là Quang Hoa công tử? Nàng yêu thích việc nữ giả nam trang, ngụy trang thành nam nhân đối với nàng mà nói, sẽ dễ dàng hơn khi hành tẩu giang hồ, cũng thuận tiện cho nàng làm việc.



Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương đột nhiên ngây ngốc cười rộ lên. Hắn đây đang làm cái gì? Hắn rốt cuộc là ăn cái dấm chua gì? Quang Hoa công tử cùng Mộ Dung Thất Thất đều là một người, hắn rõ ràng vì cùng là một người, xém chút làm dấm chua phủ cả Yên kinh? Còn khiến cho Nạp Lan Tín làm ra chuyện hoang đường như vậy… Nghĩ đến đó, Phượng Thương đột nhiên nhớ tới việc Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai bị Nạp Lan Tín thiêu hủy—— cái này, phiền toái rồi. Hắn hủy đi tâm huyết của Mộ Dung Thất Thất, cái này nên đền bù tổn thất như thế nào?



Mộ Dung Thất Thất cũng ngẩn người hồi lâu, thẳng đến khi thấy Phương Đồng, Mộ Dung Thất Thất mới hồi phục tinh thần lại, “Phương bá, ngươi không sao chứ! Các huynh đệ khác trong Ma Vực đâu! Bọn họ như thế nào? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là ai thiêu Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai?”



Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất lại một mình xông vào núi Sư Tử để cứu mình, Phương Đồng kích động không thôi. Vừa rồi khi hắn gặp được Tô Mi cùng Tố Nguyệt, hắn mới biết được chuyện đã xảy ra với Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai. Điều này thật sự là quá kỳ quặc!



“Tiểu thư, sự tình là như vậy.” Mộ Dung Thất Thất không có việc gì, Phương Đồng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hướng Mộ Dung Thất Thất hồi báo tình huống.



Nguyên lai, hôm nay Thông Bảo Trai mở cửa như thường lệ, đến quá trưa, đột nhiên một đám người đến Thông Bảo Trai gây sự. Nói đến cái này, Phương Đồng đặc biệt liếc nhìn Phượng Thương , “Không phải người của cô gia.”



Một tiếng “cô gia” của Phương Đồng, khiến cho nội tâm không yên của Phượng Thương thoáng bình tĩnh xuống. Lão nhân nói vậy không sai, tuy bọn họ bắt hắn đến đây, nhưng mà hắn không vì vậy mà đảo lộn trắng đen.



“Vậy là ai?”



“Là người Vô Cực Cung, đi theo đám bọn hắn tới, còn có thủ vệ quân trong kinh thành. Lấy cớ tìm kiếm tù nhân bỏ trốn, muốn bắt bớ người của chúng ta.”



Vô Cực Cung? Thủ vệ quân Kinh thành? Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đồng thời nheo mắt. Sau lưng Vô Cực Cung là Thái tử, chuyện này bọn họ biết rõ, nhưng lại điều đến quân đội, sau lưng chuyện này nhất định có người tiếp tay.



“Sau đó phát sinh tranh chấp, chúng ta đánh nhau, nghe theo lời tiểu thư nói, nếu xuất hiện phiền toái, bảo vệ tánh mạng các huynh đệ mới là quan trọng nhất, huống chi dân không cùng quan đấu, sự tình còn không có biết rõ ràng, chúng ta không thể cùng triều đình cứng đối cứng, cho nên thuộc hạ để cho mọi người rút lui.”



Sau khi tất cả mọi người rời đi, người Vô Cực Cung thấy chán, đập phá một hồi rồi rời đi. Không bao lâu sau, Phương Đồng quay trở lại xem tình huống, không nghĩ tới gặp Nạp Lan Tín, hắn tuy lợi hại, nhưng kiếm kỹ của Nạp Lan Tín lại cao hơn một bậc, nên hắn bị bắt đến đây.



“Sự tình chính là như vậy. Về phần tiểu thư nói, Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai bị người ta thiêu hủy, thuộc hạ xác thực không biết là người phương nào gây nên.”



Khi nói lời này, Phương Đồng nhìn về phía Nạp Lan Tín, tựa hồ cho hắn cái công đạo.



“Là ngươi làm sao?” Không đợi Mộ Dung Thất Thất mở miệng, Tố Nguyệt đi tới trước mặt Nạp Lan Tín, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, “Ngày đó gặp ngươi ở trước cửa Thông Bảo Trai, kỳ thật cũng không phải ngẫu nhiên, có phải là ? Ngươi là theo dõi ta, đúng hay không?”



“Ách…” Đối mặt nghi vấn của Tố Nguyệt, Nạp Lan Tín không phủ nhận.



“Ta thừa nhận, là ta theo dõi ngươi. Nhưng mà ta thật không có cho người đốt Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai! Lúc ta đến trong tiệm đều lộn xộn, tại Tuyệt Sắc Phường thấy vị lão nhân gia này, ta mời hắn tới đây, chuyện khác thật không phải là ta làm! Vương Gia nói rằng phải mang người sống trở về, cũng không có nói muốn phóng hỏa!”



Một tiếng “vương gia”, khiến cho Mộ Dung Thất Thất đưa ánh mắt chuyển hướng về phía trên người Phượng Thương, nàng chậm rãi đi đến bên người Phượng Thương, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Phượng Thương, “Thương, chàng có phải nên giải thích chuyện này hay không? Vì sao lại muốn bắt cóc người của ta?”



“Cái này ——” Phượng Thương có chút xấu hổ cười cười. Bảo cho hắn nói như thế nào? Chẳng lẽ nói với Mộ Dung Thất Thất , ta vì nàng, ăn dấm chua? Cái này thật khó nói…



“Nói!” Mộ Dung Thất Thất quát lớn một tiếng, tim Nạp Lan Tín xém chút nhảy ra.



Vừa rồi, khi biết Quang Hoa công tử là Mộ Dung Thất Thất, Nạp Lan Tín có ý muốn chết. Chuyện này là sao! Vương Gia ăn dấm chua bậy bạ, hại hắn đắc tội vương phi, cuộc sống sau này rốt cuộc nên vượt qua bằng cách nào đây? Tại sao chuyện tình không may đều rơi xuống trên người hắn thế!



“Ta ghen tị.” Tiếng nói của Phượng Thương rất nhỏ, tựa hồ là sợ người bên ngoài nghe được.



Bọn thuộc hạ bên cạnh Phượng Thương vây xem, nghe nói vị áo hồng này là nữ nhân, còn là tân nương mới được chủ tử cưới vào cửa, mọi người đều âm thầm giơ ngón tay cái lên với Mộ Dung Thất Thất, chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với chủ tử của bọn hắn! Cái tính khí cuồng bạo như lửa, tính cách cường hãn, còn có những chiêu thức tàn nhẫn kia, đều tỏ rõ nàng là nữ nhân trời cao an bài cho Phượng Thương.



Hiện tại, giống như là lũ lớn tuôn vào miếu long vương*, người một nhà không biết người một nhà, có trò hay để nhìn! Những người này đều đã quên, vừa rồi Mộ Dung Thất Thất hung hăng giáo huấn bọn họ như thế nào, lúc này mọi người đều vây quanh một vòng, muốn nhìn chủ mẫu dùng cách nào “giáo huấn” chủ tử nhà mình. (*thành ngữ, xem thêm tại đây)



“Nói to lên!” Không đợi Phượng Thương nói xong, Mộ Dung Thất Thất lần nữa rống lên.



Hiện tại trong lòng nàng có vô số lửa nóng bay tán loạn, Phượng Thương lại dẫn người bắt cóc người của nàng ? Cửa hàng của nàng bị người ta phá hủy, hiện tại còn không biết hung thủ là ai? Mọi rắc rối đều chồng chất cùng một chỗ, đầu mối hướng về Phượng Thương, khiến cho Mộ Dung Thất Thất không thể không căm tức.



“Ta ghen tị!” Phượng Thương cũng rống lên, con mắt chằm chằm vào gương mặt bởi vì phẫn nộ mà nhiễm hồng của Mộ Dung Thất Thất.



“Khi mà ta biết rõ nàng là Độc Tiên Nhi, thì bắt đầu ghen tị! Trong giang hồ đều nói Độc Tiên Nhi cùng Quang Hoa công tử là một đôi thần tiên quyến lữ, khi ta và nàng đại hôn, Quang Hoa công tử cũng đặt cược cho nàng, khiến cho ta không thể không hiểu lầm quan hệ của hai người! Nàng là vương phi của ta, Quang Hoa công tử tính là cái gì, lại dám đoạt nàng với ta, ta ghen ghét, ghen đến nổi giận, hận không thể giết chết tên tình địch này, được hay không!”



Nói dài như vậy, Phượng Thương cơ hồ là một hơi nói xong. Sau khi nói xong, hình tượng cao lớn của hắn trong lòng thuộc hạ hắn hoàn toàn sụp đổ. Nguyên lai là có chuyện như vậy! Chủ tử lại bởi vì ăn dấm chua, cùng chủ mẫu nội chiến! Chủ tử thật là…..haizz…..



Một mảnh yên tĩnh, khuôn mặt căng cứng của Mộ Dung Thất Thất, đột nhiên giãn xuống, “Phì ——” một tiếng, cười ra tiếng.



“Ha ha ha! Chàng, đứa ngốc này! Lại bởi vì ta, mà ăn dấm chua của ta!” Nữ tử áo hồng, dưới ánh trăng, cười đến run rẩy hết cả người.