Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 98 : Sự thật bại lộ

Ngày đăng: 00:34 20/04/20


Mộ Dung Thất Thất biết, chỉ qua một đêm, tên Phượng Thương vốn là người thuần khiết giờ đã bị ‘tính sói’ thay thế. Ăn chay đã lâu, giờ ăn mặn, sao có thể nhớ được mùi vị cải trắng đây. . . . . .



Bên ngoài lầu các, đám người hoặc nhìn bầu trời, hoặc ngồi chồm hỗm (ngồi xổm) trên mặt đất đếm kiến, hoặc không có chuyện gì đi tới đi lui, hoặc cầm gậy nhỏ gõ cây khô, không có việc gì, bọn họ kéo dài như vậy đã mấy ngày..



Chủ tử hai bên đã ở trong lầu các năm ngày không lộ diện, tình cảnh này dường như làm mấy người tâm phúc lo lắng. Nạp Lan Tín ngồi chồm hỗm trên mặt đất, những ngày qua Tố Nguyệt luôn biểu hiện mặt lạnh như tờ, làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực.



“Chủ tử làm sao còn không ra a!” Hiện tại Nạp Lan Tín vẫn đợi đến khi Phượng Thương đi ra ngoài, giúp mình nói câu công đạo, nhưng đợi mấy ngày, Phượng Thương cũng không lộ diện, thức ăn cũng là Tô Mi đưa đến cửa, hai người trong cuộc kia tất cả mọi người đều chưa từng thấy, chuyện như vậy, thật sự là quá hiếm thấy.



Lời Nạp Lan Tín nói…,cũng là suy nghĩ trong lòng những người này.



Phượng Thương đã năm ngày không vào triều rồi, lúc trước hắn đem bát đi đã ăn xong đặt ở ngoài cửa, viết chỉ thị lên trên giấy, cho người đi Cung Lí đưa cho Hoàn Nhan Liệt xin nghỉ nửa tháng, khiến mọi người đều choáng váng. Chẳng lẽ, hai vị chủ tử này định nửa tháng cũng không đi ra ngoài? Việc này cũng có một chút khả năng phải không?



“Ăn no sẽ đi ra ngoài.” Câu nói xâu xa của Tấn Mặc truyền đến tai mọi người, nghe lời này, nam nhân đều nhìn trời, nữ nhân đỏ mặt, không ai nói thêm nữa cái gì.



Vì giúp Phượng Thương tìm thuốc, Tấn Mặc đã rời đi kinh thành một thời gian ngắn, trở lại liền phát hiện có gì đó thay đổi. May là Phượng Thương mỗi ngày đều có uống thuốc, điều này coi như không tệ. Nếu là hắn vì tình yêu, quên đi thân thể của mình, Tấn Mặc chắc chắn sẽ bình tĩnh như vậy .



Lại qua một ngày, Mộ Dung Thất Thất mở mắt ra, ngáp một cái. Mỗi ngày mở mắt cũng là mặt trời đã lên cao, Mộ Dung Thất Thất đã không nhớ rõ đã qua bao lâu.



“Thương ——” Mộ Dung Thất Thất mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, vội vàng che miệng.



Không đợi Mộ Dung Thất Thất đứng dậy, gương mặt tuấn tú của Phượng Thương đến gần, hôn lên môi của nàng, một dòng nước mát lạnh từ trong miệng hắn, đổ vào trong miệng của nàng.



“Uống nước, tiếng nói cũng sẽ không khàn nữa!”



Cây lười ươi, bạc hà, mật ong —— đây là các vị Mộ Dung Thất Thất nhận ra được ở trong nước có. Uống xong, tiếng nói quả nhiên trong hơn rất nhiều.



“Giờ là lúc nào?” Mộ Dung Thất Thất nhớ lại, phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực. Thấy nàng như vậy, Phượng Thương trực tiếp dùng thảm nhung bọc lấy nàng, sau đó lấy ôm nàng, đi tới thùng gỗ lớn bên cạnh mà hắn đã chuẩn bị sẵn.



Trong thùng gỗ có cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng nổi lên, còn có mùi thuốc bắc. Phượng Thương cẩn thận đem Mộ Dung Thất Thất bỏ vào trong thùng gỗ, nước ấm có chút nóng, nhưng mà độ nóng thực thoải mái.



Vào trong nước, Mộ Dung Thất Thất toàn thân bị làn nước ấm áp bao quanh, dường như trở lại trong cơ thể mẹ, mềm mại, thoải mái nàng không nhịn được thở dài thỏa mãn.



Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thất Thất bị hơi nước bao quanh, Phượng Tthương cười khẽ, cầm vải nhung, định tắm cho Mộ Dung Thất Thất.



“Ta tự mình làm!”



“Nàng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước. Bây giờ là lúc ta hầu hạ nàng!” Phượng thương điểm nhẹ ở trên chóp mũi Mộ Dung Thất Thất, lại nhẹ nhàng lau ống chân cho nàng.



Lực tay của Phượng Thương được khống chế vừa phải, những chỗ đau nhức, khi được tay hắn xoa bóp, càng ngày càng thoải mái, so với tự mình thoải mái hơn nhiều. Mộ Dung Thất Thất dứt khoát nhắm hai mắt, không hề cự tuyệt nữa, hưởng thụ sự dịu dàng của Phượng Thượng , vừa nhân cơ hội để cho hắn xoa bóp giúp mình.Dù sao, một thân nàng đau nhức, đều là hắn gây ra!



“Thật là thoải mái! Ừ, chính là chỗ này! Đúng, vai trái đau quá, xoa bóp nhiều chút. . . . . . Thương, chúng ta nếu có thể đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật thì thật là tốt. . . . “



Có lẽ là do quá mức thoải mái, cuối cùng Mộ Dung Thất Thất ngủ gục ở trong nước. Nhìn tiểu nữ nhân này không hề có chút phòng bị nào, Phượng thương dịu dàng giúp nàng lau khô thân thể sạch sẽ, lại hong khô tóc của nàng, cuối cùng mới mang nàng trở về giường, lại đắp kín áo ngủ bằng gấm cho nàng.



Đợi đã lâu mọi người, rốt cục nghe được”Chi nha” tiếng cửa mở, Phượng thương đi ra, chẳng qua là không thấy Mộ Dung Thất Thất.



“Chúc mừng Vương gia! Vương gia thoạt nhìn thần khí sảng khoái, khí sắc rất tốt!” Tấn Mặc là người đầu tiênmở miệng nói chuyện , mà câu cuối cùng kia của hắn”Khí sắc rất tốt”, dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn mặt Phượng thương. Đúng là, mặt mày mỉm cười, tinh thần sung mãn, xem ra lần này Vương gia đã đạt được mong muốn, đúng là đã dốc hết sức rồi.



“Ngươi đã trở lại ——” Phượng Thương chỉ là nhìn qua Tấn Mặc một cái, liền đi tới trước mặt Tô Mi cùng Tố Nguyệt, “Ta hỏi các ngươi, hưởng tuần trăng mật, là cái gì?”



“Hưởng tuần trăng mật?” Tô Mi cùng Tố Nguyệt vừa nghe liền cười. Thì ra là cô gia là muốn hỏi cái này, nhất định là do tiểu thư nói !



“Vương gia, hưởng tuần trăng mật, chính là sau tân hôn, vợ chồng đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy hưởng thụ thế giới hai người.”



Khi Tố Nguyệt giải thích như thế nào là”Hưởng tuần trăng mật”, Nạp Lan tin ở bên cạnh cẩn thận nghe, ghi xuống.



“Du sơn ngoạn thủy? Thế giới hai người? Cũng rất tốt.” Vừa nghĩ tới mình và Mộ Dung Thất Thất chung đụng, rời xa thế gian rối ren hỗn loạn, quả là một chuyện không tệ.



Mấy ngày không có xuất hiện, Phượng Thương bớt chút thời gian xử lý tất cả công việc chồng chất, sau một lúc suy nghĩ cái chuyện tình trăng mật. Mặc dù không có quá nhiều thời gian, nhưng mười ngày nửa tháng vẫn có.



Chờ Mộ Dung Thất Thất tỉnh lại lần nữa, đã ở trong một chiếc xe ngựa xinh xắn, mà người đánh xe lại là Phượng Thương.



“Thương ——”



“Khanh Khanh, trong xe có thức ăn, nàng ăn chút gì lấp đầy bụng trước đi, đợi đến nơi, ta sẽ nấu cơm cho nàng ăn!” Phượng Thương điều khiển xe ngựa, thủ pháp thành thạo, Mộ Dung Thất Thất nằm ở trong xe ngựa, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.



“Chúng ta đi đâu thế?”



“Hưởng tuần trăng mật!”



Địa điểm trăng mật Phượng Thương lựa chọn, là một nơi tương tự Giang Nam. Cầu nhỏ nước chảy hữu tình, một con sông nhỏ quanh co, đem trấn nhỏ chia làm hai nửa,hai bên bờ đều là liễu rủ, gió thổi cành liễu khẽ đung đưa, cũng là một nơi.



“Thích không?” Phượng Thương ôm eo Mộ Dung Thất Thất, để cho nàng dựa vào mình. Không mang mấy tùy tùng kia, bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường. Phược Thương vẫn như cũ mặc một thân bạch y , Mộ Dung Thất Thất thì đổi lại một thân váy lụa đỏ.
Vài chén rượu qua đi, Vô Tình đã say, cũng nói vài lời.



“Lúc tiểu thư mới tới, vẫn không chịu nói. Mỗi ngày chẳng qua là đi theo Ma Tôn đại nhân tập võ, một khắc chưa từng ở không. Khi đó, tiểu thư mới mười tuổi, nhưng trong mắt lại có vẻ vô tình cùng lãnh mạc ( thờ ơ lạnh nhạt) .”



“Ma Tôn đại nhân rất thương yêu tiểu thư, muốn trêu chọc để nàng nói chuyện, có thể không để ý đến hắn làm mặt quỷ, hay là như thế nào, tiểu thư cũng là một bộ dạng lạnh như băng, hai mắt trống rỗng, ánh mắt rõ ràng rơi vào trên người của ngài, nhưng trong mắt không có ngài, khiến người ta đau lòng. Sau qua hai năm, tiểu thư mới bắt đầu từ từ nói chuyện , sau, tính cách cũng dần dần cởi mở . Đến lúc Ma Tôn đại nhân qua đời, tiểu thư cũng trông coi Ma Vực.”



Phượng Thương chưa bao giờ biết Mộ Dung Thất Thất có quá khứ như vậy, vừa nghĩ tới bộ dáng Mộ Dung Thất Thất lúc mười tuổi mỗi ngày trầm mặc không nói, ngực Phượng Thương như đau đớn. “Tiểu thư là bảo bối của Ma Vực chúng tôi, lúc trước nghe nói tiểu thư muốn gả cho ngài, ta cực kỳ phản đối. Trong mắt của ta, tiểu thư chính là muội muội của ta , ta không muốn nàng chịu chút ủy khuất nào, đã có lúc , ta còn muốn giết ngài. . . . . .”



Vô Tình thẳng thắn nội tâm của mình như vậy, Phượng Thương cũng thấy bội phục người ở trước mắt này. Tên là Vô Tình , cũng là người trọng tình trọng nghĩa nhất.



“Nhưng mà, kể từ khi tiểu thư cùng ngài ở cùng nhau, trên mặt nàng nụ cười càng ngày càng nhiều hơn, thấy tiểu thư hạnh phúc, mọi người chúng ta cũng rất vui vẻ. Những năm này, tiểu thư vì Ma Vực, chịu thật nhiều khổ cực, chịu rất nhiều ủy khuất, Ma Vực chúng tôi nợ tiểu thư.. Cho nên, hạnh phúc của tiểu thư, so với mạng sống của tối chúng tôi còn quan trọng hơn nhiều!”



“Ta hiểu.” Phượng Thương hiểu ý tứ trong lời nói của Vô Tình, đáp lại lời Vô Tình , coi hắn là đại diện của Ma Vực, đưa ra hứa hẹn, “Ta sẽ yêu nàng giống như yêu đôi mắt của mình.”



Vô Tình nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phượng Thương, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, “Ngài tốt nhất nhớ kỹ lời hứa hôm nay. Tiểu thư trọng tình, nếu ngài phụ tiểu thư, nàng nhất định tình nguyện đi thật xa, cũng sẽ không động tới ngài chút nào. Chẳng qua là, tiểu thư như thế, chúng ta sẽ không bỏ qua. Tổn thương tiểu thư, dù Ma Vực chỉ còn lạ một người cuối cùng, cũng sẽ vì báo thù cho tiểu thư mà giết ngài!”



Nói xong, Vô Tình một ngụm uống hết rượu trong chén, hướng đáy chén về phía Phượng Thương. Phượng Thương cười một tiếng, cũng uống một hơi cạn sạch. Hứa hẹn giữa nam nhân, hết thảy đều không cần nói lời nào.



Sau, Vô Tình cùng Phượng Thương nói cặn kẽ chiều hướng gần đây ở kinh thành, đặc biệt là chuyện mờ ám trong Hoàng Thất.



“Ta biết, ngài không muốn đem tiểu thư đẩy vào trong vòng nước xoáy vẩn đục, chẳng qua là, ngài trốn tránh , chuyện gì tới cuối cùng sẽ tới. Hi vọng khi gặp phải nguy hiểm , nngài có thể giống như lời ngài nói, bảo vệ tiểu thư của chúng ta. . . . . . Mặc dù, tiểu thư có lẽ không cần ngài bảo vệ.”



Lúc Vô Tình rời đi, trời lờ mờ sáng, nhìn bóng lưng Vô Tình, Phượng Thương cảm thấy là hắn đúng là một hán tử ( trong câu nam tử hán đại trượng phu ), hơn nữa, là một người đáng khâm phục. Chuyện tình trong kinh thành đến có chút quá nhanh, vượt qua dự liệu của hắn. Chẳng qua là, nếu sớm muộn gì cũng sẽ đến, hắn sao không thẳng thắn đón nhận lấy đây!



“Thương, sao thế?” Tỉnh ngủ rồi Mộ Dung Thất Thất xuất hiện ở phía sau Phượng Thương , hai cánh tay từ phía sau nàng ôm lấy hắn.



Phượng Thương không có giấu diếm Mộ Dung Thất Thất, mà là đem tin tức Vô Tình truyền đến nói cho nàng, “Khanh Khanh, nàng cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”



“Làm như thế nào? Tiếp tục hưởng tuần trăng mật! Chuyện của Hoàng gia , cùng chúng ta không liên quan. Nếu hai vị hoàng tử thích làm, để cho bọn họ náo đi. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Không bằng, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến, làm người ngoài cuộc tốt hơn!”



Mấy câu nói đơn giản của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Phượng Thương biết rằng cô gái nhỏ này thông tuệ thế nào, nàng tựa như con giun trong bụng hắn, đem chuyện tranh đoạt hoàng quyền phân tích chính xác, thật sự chính xác. Thật là, được vợ như thế, chồng còn có đòi hỏi gì hơn!



“Nếu Khanh Khanh nói như vậy, vi phu không thể làm gì khác hơn là tuân theo lệnh của phu nhân! Phong cảnh trấn nhỏ đẹp như vậy,chúng ta ở thêm vài ngày nữa!”



Hai người này, quyết định là người cuộc xem cuộc vui. Trong Cung Lí bên tai Hoàng thái hậu Đông Phương Lam bị tiếng khóc không ngừng của hoàng hậu làm ầm ĩ.



“Mẫu hậu, Hồng Nhi nhất định là bị hãm hại! Hắn bình thường là người thế nào, ngài còn không rõ ràng sao! Mẫu hậu, nhất định là có người ghen tỵ với mẫu tử, cho nên bố trí bẫy rập, mục đích đúng là vì vị trí Thái tử của Hồng Nhi!”



Lý Băng khóc đỏ tròng mắt, hoàn toàn không thấy vẻ đoan trang bình thường. Hoàn Nhan hồng bị Hoàn Nhan Liệt giam lại, ngay cả Hoàng hậu là nàng, Hoàn Nhan Liệt cũng không cho đi thăm. Còn nói, nếu như nàng đi thăm hỏi Hoàn Nhan Hồng, thì sẽ lột bỏ mũ phượng của nàng, cho nên Lý Băng mới náo đến Đông Phương Lam.



“Ngươi ở nơi này của ai gia khóc lóc cũng vô dụng, chuyện này là Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy, cũng không phải là người khác truyền tin.” Đông Phương Lam cũng bị hành động khó coi của Hoàng Nhan Hồng làm cho tức giận, ngươi thích nữ nhân gì không thích, thế nhưng lại với muội muội thân sinh ( ruột thịt). . . . . . Ai, thật là bất hạnh của Hoàng thất a!



“Mẫu hậu, ngài nhất định phải giúp nô tì! Nha đầu Bảo Châu kia nhất định là Hồng Nhi bị nàng ép buộc, Hồng Nhi làm sao làm ra chuyện huynh muội loạn luân như vậy đây! Nô tì thấy, chuyện này là Bảo Châu cùng vị ở điện Tĩnh Tâm kia thông đồng dựng lên!”



Lý Băng luôn miệng nói là do Lâm Khả Tâm ở phía sau lưng làm chuyện xấu, khiến cho Đông Phương Lam không nhịn được đau đầu. Hai nữ nhân này trong cung tranh đấu đã không phải là một hai ngày rồi, nói đến nói đi, còn không phải là vì ngôi vị hoàng đế. Chẳng lẽ vị trí kia thật tốt như vậy sao?



“Chuyện này, ai gia mặc kệ, cũng không cần biết. Ai gia già rồi, đã sớm không quan tâm những thứ này. . . . . .” Đông Phương Lam phất phất tay, để cho Thanh Cô tiễn khách.



“Mẫu hậu, Hoàng thượng vẫn rất hiếu đạo ( hiếu thảo), hắn nhất định sẽ nghe lời ngài! Ô ô, nô tì chỉ có một đứa con trai là Hồng Nhi, nếu hắn có gặp chuyện gì không may , nô tì cũng không muốn sống nữa!” Đông Phương Lam không chịu giúp đỡ ,Lý Băng cũng không ngạc nhiên, nhưng nàng không cam lòng nhìn con mình cùng ngôi vị Thái tử của con bị hủy như vậy.



Lập tức, Lý Băng quỳ gối trước mặt Đông Phương Lam, vừa dập đầu vừa rơi lệ, bộ dáng vô cùng đáng thương, nói chung bà mẹ trên đời cũng sẽ như thế. Chẳng qua là, chuyện này cùng ngôi vị hoàng đế có liên quan, Đông Phương Lam không thể giúp.



Hoàn Nhan Hồng tuy là thái tử, nhưng là ngôn hành ( lời nói cùng hành động )cử chỉ của hắn, căn bản cũng không có tư thái của bậc Quân vương. Người như vậy nếu như làm Hoàng thượng, chịu khổ chính là dân chúng. Đông Phương Lam không thể bởi vì thương yêu tôn tử ( cháu trai) , mà không để ý tới quốc gia cùng bách tính.



Ngôi vị hoàng đế, nên để cho người thích hợp làm, Hoàn Nhan Hồng không thích hợp, vậy thì nên để cho người có tài đức hơn.



Ý nghĩ Đông Phương Lam, cùng ý của Hoàng Nhan Liệt đều giống nhau. Giam Hoàng Nhan Hồng mấy ngày , Hoàn Nhan Liệt rốt cục xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn mặt nhi tử chán chường, Hoàn Nhan Liệt có một chút tiếc rèn sắt không thành thép.



“Biết mình sai chuyện gì chưa ?”



“Nhi thần không biết.” Trên đầu Hoàng Nhan Hồng quấn bằng , mặc dù bị giam cầm , nhưng là đãi ngộ cũng không khác biệt, cho nên khí sắc không có xấu lắm.



“Ngươi làm chuyện như vậy với muội muội của mình, ngươi còn không có sai?” Thấy Hoàn Nhan Hồng làm ra vẻ mặt không sao cả, Hoàn Nhan Liệt rất tức giận. Bởi vì kích động, gân xanh trên tay lộ ra ngoài, từng đoạn, hết sức rõ ràng.



“Ha ha ha ha!” Bị cha của mình nói như vậy, Hoàn Nhan Hồng cười ha hả, khóe mắt cười ra nước mắt, hắn tự tay lau nước mắt, ánh mắt nhìn chăm chú người mặc long bào trước mắt.



“Phụ hoàng, phiền toái người nhìn rõ, nữ nhân kia cóp chút nào giốngBảo Châu? Nàng chỉ là đeo một tấm mặt nạ da người mà thôi! Ha ha ha!”



Lời nói của Hoàn Nhan Hồng …, làm cho Hoàn Nhan Liệt giật mình, gật đầu, Kính Đức lập tức đi sang phòng sát vách, không đầy một khắc, Kính Đức quả nhiên giật được một tấm mặt nạ da người, đưa cho Hoàn Nhan Liệt.



“Thấy không, phụ hoàng! Đây là mặt nạ da người! Nhi thần mặc dù biết rõ là đã học tính loạn luân của phụ hoàng, nhưng mà nhi thần không có muội muội là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ như vậy!”