Quyền Lực Thứ Tư

Chương 21 :

Ngày đăng: 15:13 19/04/20


Báo



DAILY MIRROR



Ngày 27 tháng Mười, 1964



CAM KẾT ĐẦU TIÊN CỦA WILSON:



"CHÚNG TÔI NẮM QUYỀN VÀ CHÚNG TÔI SẼ"



Keith đồng ý gặp Kate ở Palm Court lúc 7 giờ để ăn sáng. Anh ngồi xuống chiếc bàn trong góc và xem tờ The Times. Anh chẳng hề ngạc nhiên là tại sao nó mang lại ít tiền đến vậy, và không hiểu nổi tại sao Astors chưa đóng cửa nó, vì chẳng còn ai muốn mua nó cả. Anh gọi cà phê đen, và thôi không tập trung vào câu chuyện khi ý nghĩ của anh tự nhiên hướng đến Kate. Nàng vẫn xa cách và chỉ thuần túy chuyên môn đến nỗi anh bắt đầu băn khoăn không biết liệu nàng có những người đàn ông khác trong đời không và liệu anh có dại dột không khi đề nghị nàng cùng làm việc.



Nàng đến sau 7 giờ vài phút, mang theo tờ Guardian. Không phải là cách tốt nhất để bắt đầu một ngày, Keith nghĩ, mặc dù anh phải thừa nhận rằng anh vẫn cảm thấy thích thú như lần đầu tiên nhìn thấy nàng.



"Sáng nay ông thấy thế nào?" Nàng hỏi.



"Chưa khi nào tốt hơn." Keith nói.



"Liệu nó có giống với cảm giác về một ngày ta được làm chủ một cái gì đó không?’ Nàng hỏi với một nụ cười rạng rỡ.



"Đúng", anh nói "Tôi có cảm giác là vào giờ này ngày mai tôi sẽ được làm chủ tờ báo đầu tiên của mình ở nước Anh”.



Người hầu bàn rót cho Kate một tách cà phê sữa. Nàng đã gây được ấn tượng rằng sau chỉ có một ngày ở khách sạn anh đã không cần phải hỏi xem liệu nàng có muốn lấy sữa không.



"Tối qua, Henry Wolstenholme gọi điện cho tôi ngay trước khi tôi đi ngủ." Keith nói. "Anh ta đã nói chuyện với Shuttleworth, và cho đến khi chúng ta tới Leeds, các luật sư sẽ sẵn sàng tất cả mọi bản hợp đồng để ký".



"Liệu ông có mạo hiểm quá không? Ông còn chưa nhìn thấy các nhà in kia mà".



"Không, tôi sẽ chỉ ký khi được chín mươi ngày khảo sát, vì vậy cô hãy chuẩn bị để sống một thời gian ở miền Bắc nước Anh. Vào mùa này thời tiết ở đấy rất lạnh".



"Ngài Townsend, ngài Townsend". Một người trực tầng mang tấm biển có đề tên Keith, bước thẳng tới chỗ họ. "Thư của ngài”, anh ta nói, cầm trong tay chiếc phong bì.



Keith bóc toạc chiếc phong bì và nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy có in nổi tiêu ngữ của Cao ủy Úc "Gọi điện ngay. Alexander Downer".



Anh đưa nó cho Kate. Nàng cau mày. "Sao ông biết Downer?"



"Tôi gặp anh ta một lần ở Cup Melbourne". Keith nói, "nhưng đó là từ rất lâu trước khi anh ta trở thành Cao ủy. Tôi không nghĩ là anh ta còn nhớ đến tôi".



"Ông ta có thể muốn gì ở ông trong sáng nay", Kate hỏi.



"Tôi không biết. Có lẽ anh ta muốn biết tại sao tôi từ chối lời mời đến ăn bữa tối nay", anh nói và cười. "Chúng ta có thể thường xuyên đến thăm anh ta khi từ đây trở về. Vì vậy, tốt hơn là tôi nên thử nói chuyện với anh ta trước khi chúng ta đi Leeds." Anh đứng dậy khỏi ghế. "Tôi mong đợi cái ngày có điện thoại trên ô tô".



"Tôi sẽ trả phòng và đợi ông ở sảnh trước 7 giờ 30 phút", Kate nói.



"Được", Keith đáp và rời khỏi Palm Court để tìm chỗ gọi điện. Người trực sảnh chỉ cho anh chiếc bàn nhỏ đối diện với quầy tiếp tân. Keith quay số máy in trên đầu trang giấy, và gần như ngay lập tức một giọng phụ nữ trả lời. "Chào ngài, đây là Cao ủy Úc".



"Tôi có thể nói chuyện với ngài Cao ủy được không?" Keith hỏi.



"Ngài Downer đang bận, thưa ngài. Xin ngài vui lòng gọi lại sau 9 giờ 30 phút".



"Tôi là Keith Townsend. Ngài Cao ủy đã đề nghị tôi gọi tới cho ông ấy ngay lập tức".



"Ồ, vâng, thưa ngài, tôi được dặn là nếu ngài gọi tới, phải nối ngay máy tới nhà riêng. Xin ngài cầm máy".



Keith nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ 20 phút.



"Tôi là Alexander Downer".



"Keith Townsend đây, chào ngài Cao ủy. Anh đã đề nghị tôi gọi ngay cho anh".



"Đúng, cảm ơn, Keith. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở Cup Melbourne, nhưng tôi không nghĩ là anh còn nhớ". Ngữ điệu Úc của anh ta còn dễ nhận ra hơn cả Townsend.



"Thì thực tế là tôi vẫn nhớ đấy thôi", Townsend nói.



"Tôi rất tiếc phải báo cho anh một tin xấu, Keith. Hình như mẹ anh bị một cơn đau tim. Bà đang nằm ở Bệnh viện Royal Melbourne. Tình trạng của bà ổn định, nhưng bà phải nằm cấp cứu."



Townsend nghẹn lời. Anh đã không có mặt khi cha anh qua đời, và anh đang...



"Anh còn ở đó chứ, Keith?"



"Vâng, vâng", anh nói "Nhưng hôm trước khi đi, tôi đã ăn tối với bà, và tôi thấy bà rất khỏe mạnh".




Townsend dập máy và quay người lại để nhìn Kate đang đứng sau lưng anh."Tôi sẽ đi Sydney, nhưng tôi muốn cô quay lại London và tìm hiểu mọi điều về người đàn ông có tên là Richard Armstrong."



"Vậy đó là tên của người đàn ông ngồi bàn cạnh chúng ta ở Savoy."



"Có vẻ như vậy," Townsend dằn từng từ.



"Và bây giờ ông ta là chủ tổ hợp West Riding?"



"Đúng vậy."



" Ông không thể làm gì được sao?"



"Tôi có thể kiện anh ta vì tội mạo nhận, thậm chí về tội lừa đảo, nhưng việc ấy phải mất nhiều năm. Trong bất kỳ trường hợp nào, kẻ làm toàn bộ chuyện này đã chắc rằng hắn được luật pháp bảo vệ. Và còn một điều chắc chắn nữa là Shuttleworth sẽ không muốn làm nhân chứng trong bất cứ phiên tòa nào".



Kate trầm tư. "Vậy thì tôi không thể tìm hiểu được nhiều trong chuyện quay lại London này. Tôi ngờ rằng cuộc chiến giữa ông và Richard Armstrong mới chỉ bắt đầu. Chúng ta có thể có một buổi tối thú vị ở Bombay," nàng thú nhận. "Tôi chưa bao giờ tới Ấn Độ."



Townsend nhìn nàng, nhưng không nói gì cho tới khi anh nhận ra một đại úy TWA đang đi về phía họ.



"Khách sạn nào là tốt nhất ở Bombay?" Anh hỏi anh ta.



Viên đại úy dừng lại. "Người ta bảo tôi rằng Grand Place là một nơi có thể ở được, nhưng thực tế bản thân tôi chưa bao giờ nghỉ ở đó," anh ta đáp.



"Cảm ơn," Townsend nói, và bắt đầu đẩy hành lý theo lối ra. Ngay khi họ bước ra khỏi phòng đợi của sân bay thì trời bắt đầu đổ mưa.



Townsend chất hành lý lên một chiếc taxi đợi sẵn mà anh cảm thấy chắc chắn là không được chấp nhận ở bất kỳ một thành phố nào khác. Khi anh vào xe theo sau Kate, họ bắt đầu chuyến hành trình dài tới Bombay. May mà một số đèn đường đang sáng, chiếc xe chẳng có đèn, cũng chẳng có cần gạt nước. Còn người lái xe thì hình như không biết cách vào số hai. Nhưng anh ta có thể xác nhận trong ít phút rằng Grand Place là "một nơi có thể ở được".



Khi cuối cùng xe đã lướt trên đường dẫn vào khách sạn, một tiếng sấm vang lên trên đầu họ. Keith phải thừa nhận rằng toà nhà trắng lộng lẫy chắc chắn là rộng rãi và nguy nga, cho dù nhiều khách du lịch theo mùa có thể miễn cưỡng thêm vào đó từ "trưởng giả".



"Hân hạnh được đón ông bà," một người đàn ông mặc bộ đồng phục sẫm màu nói khi họ bước vào đại sảnh có nền lát đá cẩm thạch. "Tôi tên là Baht, quản lý ở đây. Phiền ông bà cho tôi biết tên để đăng ký phòng?"



"Chúng tôi không đặt phòng từ trước. Chúng tôi cần hai phòng," Keith nói.



"Thật không may," Baht nói, "vì tôi dám chắc là chúng tôi đã hết phòng cho đêm nay. Hãy để tôi xem lại." Anh ta dẫn họ tới bàn đặt phòng và nói vài câu với người nhân viên ở đó. Người nhân viên lắc đầu. Baht đích thân xem lại danh sách đặt phòng và cuối cùng quay về phía họ.



"Tôi rất rất tiếc phải nói với ông bà rằng chúng tôi chỉ còn một phòng trống," anh ta nói, chắp hai tay vào nhau, có lẽ hy vọng một phép màu để nó sẽ biến thành hai. "Và tôi sợ rằng..."



" Ông sợ....?” Keith nói.



"Đó là ở Phòng Hoàng gia, thưa ngài."



"Thật thích hợp để nhớ lại những quan điểm của ông về nền quân chủ." Kate nói, cố nhịn cười. "Trong phòng có ghế bành chứ?" Nàng hỏi.



"Có vài cái," người quản lý ngạc nhiên nói, chưa bao giờ có ai hỏi anh ta một câu như vậy.



"Vậy thì chúng tôi lấy phòng đó,” Kate nói.



Baht vỗ tay và một nhân viên trong chiếc áo đồng phục dài màu đỏ, quần chẽn đỏ và chiếc khăn xếp màu đỏ vội vàng mang hành lí của họ đi trước.



"Dãy phòng rất đẹp," anh ta nói khi đi trên chiếc cầu thang rộng. Kate bỗng cười phá lên. "Huân tước Mountbatten đã ngủ ở đây," anh ta nói thêm với niềm kiêu hãnh rõ rệt,"và nhiều lãnh chúa. Rất đẹp." Anh ta đặt hành lý xuống lối vào Phòng Hoàng gia, tra chiếc chìa khóa lớn vào ổ và đẩy tung hai cánh cửa, bật đèn và đứng tránh sang bên nhường chỗ cho họ vào.



Hai người bước vào căn phòng rộng mênh mông. Sát bức tường đối diện là một chiếc giường đôi rộng rãi, sang trọng, đủ chỗ cho nửa tá lãnh chúa ngủ. Và Keith chán ngán thấy rằng, đúng như Baht đã hứa, ở đây có nhiều chiếc ghế bành lớn.



"Chiếc giường đẹp," người nhân viên nói, đặt hành lý của họ xuống giữa phòng. Keith đưa anh ta tờ một bảng. Người nhân viên cúi đầu, quay lại và đi khỏi phòng cùng lúc một tia chớp loé lên trên bầu trời và đèn đột nhiên phụt tắt.



" Ông định xử lý chuyện này thế nào?" Kate hỏi.



"Nếu cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sẽ thấy rằng điều này được tiến hành bởi một quan chức cao hơn tôi rất nhiều." Kate quay lại để nhìn cả thành phố nằm trong bóng tối.



"Vì vậy, hoặc chúng ta sẽ đứng nguyên đợi có điện, hoặc chúng ta sẽ tìm chỗ nào đó để ngồi?" Keith quờ tay trong bóng tối, và chạm vào hông Kate. " Ông hãy dẫn đường đi," nàng nói, nắm lấy tay anh. Anh bước những bước nhỏ về phía chiếc giường, tay kia sờ soạng phía trước cho tới khi cuối cùng va phải chiếc cột trong góc. Cùng lúc ấy họ cảm thấy chiếc nệm rộng và cười phá lên.



"Một chiếc giường đẹp,” Keith nói.



"Được nhiều lãnh chúa nằm," Kate tiếp.



"Và được huân tước Mountbatten ngủ trên đó," Keith nói thêm.



Kate cười. "Nhân thể, Keith, ông không phải mua cả công ty điện Bombay chỉ để đưa tôi lên giường. Tôi đã mất một tuần vừa qua cho ý nghĩ rằng ông là mối quan tâm duy nhất của tôi."



Phần IV: Cuộc chiến của Armstrong và Townsend với tờ Globe