Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 107 : Phát Triển Ý Nghĩ Chỉnh Thể (Hạ)
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
- Toàn lực phát triển xí nghiệp xã thị trấn, đây đúng là một ý tưởng hay, cũng là một vấn đề trụ cột. Địa khu Ngạn Hoa chúng ta thật sự là quá kém. Quần chúng phổ thông muốn phát triển xí nghiệp của mình thứ nhất là không có tài chính, thứ hai là không có kỹ thuật, thứ ba là không có thế đỡ. Khó khăn rất lớn đấy.
Vẫn như trước, Thái Dương đối với ý kiến đề xuất của Phạm Hồng Vũ mà tỏ ra nghi ngờ.
Nghiêm khắc mà nói, xí nghiệp xã thị trấn danh từ này ở vào năm 87 vẫn là một danh từ mới mẻ. Ở địa khu Ngạn Hoa lại gần như không có một ví dụ thực tế nào, chủ yếu là tập trung ở các địa khu vùng duyên hải.
Trước đó không lâu, trung ương còn phát một văn kiện của Đảng, đối với số lượng công nhân làm thuê cho các xí nghiệp tư nhân phải hạn chế, yêu cầu không được quá sáu người.
Bóc lột giá trị thặng dư chính là một trong những nét đặc sắc căn bản nhất của chủ nghĩa tư bản, cũng là một thuộc tính tích lũy tội ác ban đầu của tư bản. Xã hội của chúng ta làm sao có thể cùng cấp với giai cấp tư sản?
Đương nhiên, sau khi văn kiện được phát ra, không cần nói là sáu người, cho dù số lượng công nhân làm thuê cho xí nghiệp tư nhân có vượt qua con số sáu chục người cũng không phải là không có.
Trong tiến trình cải cách phát triển, lập pháp lạc hậu đã trở thành một hiện tượng cực kỳ rõ ràng, đạt đến một trình độ nhất định, chế ước tốc độ phát triển kinh tế. Cái gọi là “ném đá vượt sông: chỉ thích hợp với chế độ lập pháp lạc hậu, không thể đem ra tiến hành nếm thử trong tình hình cải cách. Thành công cố nhiên là vui sướng, nhưng một khi không thành công thì gặp phải áp lực. Như vậy thì tuyệt đối không thoải mái chút nào, vô cùng có khả năng bị chụp nhiều loại mũ. Từ điểm này nhìn lại, thị trường chúng ta hoàn toàn khó có thể toàn diện được. Vô duyên vô cớ thì sẽ mang trên gường hơn một tầng gông cùm xiềng xích.
Thái Dương đưa ra nghi vấn này, Phạm Hồng Vũ đã sớm có đáp án, lập tức nói:
- Hiện tại đây là giai đoạn thích hợp nhất để toàn lực phát triển xí nghiệp xã thị trấn. Lúc này, so đấu không phải là tài chính, cũng không phải là kỹ thuật mà là tốc độ. Ai chiếm tiên cơ trước, ai có thể đoạt trước một bước bổ khuyết chỗ trống của thị trường. Khắp nơi đều là chỗ trống chờ anh đi lấp đấy.
Không ít những xí nghiệp danh tiếng hậu thế sau này đã khởi bước vào những năm thập niên tám mươi. Tuy nhiên, ban đầu cũng chỉ là những nhà xưởng thủ công hoặc hộ gia đình. Ở nơi này, khắp nơi đều có cơ hội, tốc độ chính là điểm quan trọng nhất.
Ví dụ như kinh doanh công trái, Phạm Hồng Vũ muốn làm trước để có thể kiếm nhiều tiền. Nếu làm sau thì chỉ có thể nhặt cơm thừa canh cặn của người khác.
- Tôi thấy, nên tin vào năng lực sáng tạo của quần chúng. Chỉ cần chính sách buông lỏng, các xí nghiệp nhỏ và các xưởng thủ công sẽ như măng mọc sau mưa xuất hiện. Chúng ta làm tập thể lớn như vậy, kết quả rất nhiều nông dân ăn không đủ no. Nếu trách nhiệm nhận thầu được thực thi thì tuyệt đại bộ phân dân quê vấn đề no ấm sẽ được giải quyết. Bởi vậy có thể thấy được chính sách biến hóa vĩnh viễn luôn là yếu tố đầu tiên kích thích kinh tế phát triển.
Phạm Hồng Vũ lại chậm rãi giải thích thêm vài câu.
Khâu Minh Sơn gật đầu nói:
- Đề nghị này cũng tốt lắm. Đây là tầm quan trọng giải phóng tư tưởng. Địa khu Ngạn Hoa có hơn bốn triệu nhân khẩu, chỉ cần có một phần mười, thậm chí một phần trăm người có tư tưởng giải phóng thì có thể lan truyền sức sáng tạo thật lớn. Là người lãnh đạo, năng lực của bản thân anh mạnh bao nhiêu cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là cách mà anh sẽ dùng người, kích thích tiềm lực của họ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Trong lịch sử, nhân vật đạt được thành công thật lớn đều là nhờ cách dùng người.
Điều này đối với việc học trường công an quan hệ không nhiều lắm.
Một gã công an mới tốt nghiệp, làm sao có thể đánh đồng một lão cảnh sát hình sự mười mấy năm “Phạm thần thám” chứ.
Không có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, Phạm Hồng Vũ hắn cũng giống như tất cả các cán bộ trong thị trấn, những điểm đáng ngờ đều không thấy.
Chỉ có điều, lời này Phạm Hồng Vũ tự nhiên không nói ra.
- Thế thì thị trấn định xử lý như thế nào đối với chuyện này?
- Cấp một ít tiền….
Phạm Hồng Vũ lại đơn giản hồi báo lại kết quả giải quyết của thị trấn.
- Vậy thì không được.
Khâu Minh Sơn lập tức lắc đầu, cau mày có chút không vui.
- Xử lý như vậy chính là nuông chiều, nhân nhượng. Một số cán bộ cơ sở của chúng ta có phương thức suy nghĩ và làm việc dừng lại ở mười mấy năm trước, đem hậu quả của việc náo nhiệt đổ lên trên người quần chúng. Loại tư tưởng này nhất định phải thay đổi. Quần chúng của chúng ta là chủ nhân xã hội, không phải là nô lệ để đánh mắng. Nếu không xử lý triệt để thì sau này sẽ còn chuyện như vậy xảy ra. Lư Vệ Đông đúng là càn quấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười mà không nói.
Không phải hắn không ủng hộ cách nói của Khâu Minh Sơn mà là không muốn sau lưng Lư Vệ Đông mà nghị luận. Khâu Minh Sơn là lãnh đạo cấp trên, ông thuận miệng đánh giá Lư Vệ Đông thì không thành vấn đề. Nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại khác. Hắn đang là cán bộ tạm giữ chức rèn luyện, lại là vãn bối, nên nhất định phải tuân theo quy cũ.
- Chuyện này phải xử lý cho tốt.
Khâu Minh Sơn lập tức phân phó một câu. Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ thì không một cán bộ tạm giữ chức nào tài năng như thế nào thuyết phục được Lư Vệ Đông dựa theo ý kiến của Khâu Minh Sơn xử lý việc này, cho nên Chủ tịch Khâu liền mặc kệ.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ trả lời cực kỳ gọn gàng, không chút ướt át, bẩn thỉu.
Vẫn câu nói kia, một chút bổn sự đều không có, Phạm Hồng Vũ nào tính anh hùng hảo hán gì?