Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 111 : Cán Bộ Hay Diễn Viên?
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Trong nhà Lư Vệ Đông thì không khí nặng nề, nhưng trong nhà khách thì không khí lại rất là vui.
Đây chỉ là một nhà khách, chứ không phải một khách sạn.
Thị trấn Phong Lâm mặc dù là đệ nhất đại trấn của thành phố Ngạn Hoa (ban đầu gọi là đệ nhất đại trận. Huyện Ngạn Hoa sau này được đổi thành thành phố, cho nên thị trấn trở thành văn phòng quản lý khu phố, nên không gọi là thị trấn nữa), nhưng cũng không có một khách sạn nào.
Tuy nhiên, nhà khách này, so với nhà khách ở nông thôn thì điều kiện cũng được coi là tốt rồi. So với nhà khách ở thành phố thì làm thêm mấy cái phòng rộng, gọi là phòng VIP, bên trong có nhà vệ sinh riêng.
Đối với Triệu Hâm thì chẳng có gì. Y là đàn ông, lại là phóng viên bí mật. Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, đến không ít địa phương, so với những chỗ gian khổ hơn thị trấn Phong Lâm cũng đã đi qua., có thể đối phó được. Nhưng Bành Na thì lại không chịu khổ được. Vừa mới tham gia công tác chưa được bao lâu, ở thành phố quen rồi, một cô gái luôn được chiều chuộng như vậy, làm sao mà chịu đựng được những điều kiện gian khổ?
Ngoài dự kiến của mọi người, phóng viên Triệu, phóng viên Bành vẫn chưa viết bản thảo, mà là đang ngồi chơi bài.
Cùng bọn họ chơi bài pu khơ là Chủ tịch thị trấn Cao và Phạm thư ký.
Đánh máy kéo.
Đây là lần thứ hai nhân viên phối hợp. Ban đầu là cả trai lẫn gái phối hợp. Triệu Hâm, Phạm Hồng Vũ đấu với Cao Khiết và Bành Na. Kết quả một vòng đánh không xong, Cao Khiết liền không đánh nữa.
Trình độ còn kém rất xa.
Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đều là nhất đẳng cao thủ, hoàn toàn không chỉ ở trên một bậc so với Cao Khiết và Bành Na.
Trò giải trí này, Phạm Hồng Vũ đã chơi gần hai chục năm nay. Đây là trò giải trí của đại đội hình sự huyện Vũ Dương. Cho đến mấy năm trước mới chuyển sang chơi mạt chược. Nói sau, đàn ông phương diện suy luận logic thì trời sinh ưu thế hơn.
Hiển nhiên, Triệu Hâm và Phạm Hồng Vũ đem hai nữ sĩ bình thường chỉ biết chém dưa thái rau ra ức hiếp vô cùng thê thảm. Cao Khiết liền đề xuất “cải tổ nội các”. Cô và Phạm Hồng Vũ một đội, Triệu Hâm và Bành Na một đội. Mạnh yếu phối hợp với nhau thì thế lực mới ngang nhau được, sẽ không xuất hiện tình huống chỉ nghiêng về một phía.
Quả nhiên, sau khi “cải tổ”, ván bài liền có chút thú vị, tạo thành sự giằng co. Chỉ có điều, Triệu Hâm tính cách nơi nóng, chỉ cần Bành Na đánh sai con bài thì y sẽ trừng mắt, càng làm cho Bành Na khẩn trương hơn, càng dễ mắc lỗi hơn. Trên thực tế, Cao Khiết phạm lỗi không ít hơn so với Bành Na, nhưng Phạm Hồng Vũ lại ngậm miệng không nói, cũng chẳng phê bình nửa câu.
Bành Na phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy tâm tư của cô thì cười nói:
- Phóng viên Bành, đừng nóng giận. Kỳ thật thì tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Cùng lãnh đạo đánh người đối diện thật đúng là không thoải mái. Ngay cả lỗi đánh bài cũng không dám mắng, nhẫn đến cực khổ.
Lời vừa nói ra, Cao Khiết lập tức trừng mắt, giận dữ nói:
- Chơi bài thú vị lắm. Ai cha, đây đúng là sơ sẩy của tôi. Hai vị phóng viên đến nông thôn của chúng tôi cũng chẳng có gì giải trí. Vẫn là Chủ tịch thị trấn Cao suy nghĩ thấu đáo. Chủ tịch thị trấn Cao, phóng viên Triệu, các người quen biết nhau à? Hhaha, Chủ tịch thị trấn Cao cũng là một cây bút nổi danh của khu Ngạn Hoa chúng ta đấy. Bài văn viết rất đặc biệt. Haha…
Cao Khiết cũng chẳng giấu diếm, lập tức nói:
- Đúng vậy, Bí thư Lư, tôi trước kia công tác tại tòa soạn báo tỉnh. Là bằng hữu nhiều năm với phóng viên Triệu rồi.
Lư Vệ Đông tỏ ra bộ dạng kinh ngạc nói:
- Ai cha, hóa ra là người một nhà? Cái này thật là tốt, tốt quá! Có mối quan hệ lão đồng nghiệp, hai vị phóng viên nhất định phải chỉ đạo công tác cho chúng tôi nhiều hơn.
Triệu Hâm cười nói:
- Bí thư Lư, chỉ đạo công tác thì không dám nhận. Chủ tịch thị trấn Cao trước kia là người dẫn đường cho tôi. Khi tôi mới vừa vào làm ở tòa soạn, cô ấy chính là sư phụ của tôi, tôi nào dám chỉ điểm Chủ tịch thị trấn Cao làm công tác chứ? Mời, Bí thư Lư, Phó bí thư Lý, hai vị mời vào. Rất xin lỗi, hai vị Bí thư, phòng ở khá chật, mời hai vị Bí thư ngồi trên giường. Rất xin lỗi, xin lỗi.
Triệu Hâm tính tình tuy khá nóng nảy, nhưng cũng là người có học. Đối nhân xử thế bình thường, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo.
Lập tức Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh ngồi xuống mép giường, Bành Na liền vội vàng rót cho hai vị Bí thư hai ly trà. Bọn họ là phóng viên từ tỉnh đến, chính là khách quý, nhà khách sớm có được chỉ bảo của Lư Vệ Đông, nước sôi, trà, thức ăn khuya đều phải có đầy đủ. Điều kiện đơn sơ đó là sự thật, tạm thời khó có thể thay đổi được, nhưng nhất định phải làm cho đồng chí phóng viên cảm nhận được sự nhiệt tình của thị trấn Phong Lâm.
- Cám ơn phóng viên Bành. Ai cha, phóng viên Triệu, các người tới đúng lúc. Đối với vụ án Phạm Bảo Thanh phát sinh, đồng chí trong thị trấn chúng tôi đều rất đau lòng. Tuy rằng đây chỉ là vì mâu thuẫn cá nhân gia đình mà dẫn đến thảm án, nhưng tóm lại cũng là vì chúng tôi bình thường đối với quần chúng nhân dân quan tâm không đủ. Đảng ủy và UBND thị trấn chúng tôi nhất định phải kiểm điểm lại. Chủ tịch thị trấn Cao đối với vấn đề này rất coi trọng, tự mình triệu tập hội nghị, từ tài chính thị trấn, chi cho nhà Phạm Bảo Thanh một ngàn năm trăm đồng tiền trợ cấp. Đặt vào vị trí của mình, coi như là một sự quan tâm và trân trọng của Đảng và chính quyền thị trấn chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi cho rằng như thế là không đủ. Tôi và Chủ tịch thị trấn Cao, cùng các đồng chí phụ trách đưa ra một ý kiến thống nhất, đối với cán bộ gián tiếp liên quan đến thảm án, ví dụ như đồng chí Tiểu Tuân của Phòng Sinh để có kế hoạch nhất định phải nghiêm túc xử lý, răn đe…
Lư Vệ Đông ngồi thẳng, vừa mới ngồi xuống, không có hàn huyên gì, đi thẳng vào đề chính.
Cao Khiết khóe miệng hơi nhếch lên, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Chỉ thấy người này đang mỉm cười, liên tục gật đầu, dường như nghe chỉ thị của Bí thư Lư, cảm giác rất phấn chấn.
Ngụy trang!
Tiếp tục giả vờ.
Cao Khiết trong lòng cười thầm không ngừng.
Đều nói phụ nữ hay diễn trò, kỳ thật đàn ông trong quan trường mới chính là diễn viên ưu tú, hành động xuất chúng.