Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 113 : Chị, Tôi Muốn Chị
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Thị trấn Phong Lâm thành lập văn phòng quản lý xí nghiệp và văn phòng thu hút đầu tư, trong ngày hôm ấy, Thái Dương đã đem việc này báo cáo lại với Khâu Minh Sơn.
Về phần Cao Khiết nói đã xin chỉ thị Chủ tịch địa khu Khâu tất nhiên là không phải sự thật. Bởi vì Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện, là Khâu Minh Sơn sớm chỉ bảo. Tuy nhiên, Khâu Minh Sơn đã an bài chức vụ cho Phạm Hồng Vũ là thư ký phòng Đảng chính. Cao Khiết cấp quân hàm Chủ nhiệm Phạm, nghe ra còn uy phong hơn so với thư ký.
Mặc dù có nhiều chức Chủ nhiệm xếp chồng một chỗ, nhưng có lẽ cũng còn hơn một chức thư ký.
Khâu Minh Sơn không khỏi mỉm cười.
Hai tiểu tử này động tác rất mau, đã ở bên cạnh mình mà còn dám hành động. Bọn họ thật ra đã đi trước một bước, điều này cũng không tệ. Trước tiên ở thị trấn Phong Lâm làm ra một cái thí điểm, đảo cũng muốn nhìn xem Phạm Hồng Vũ rốt cuộc còn có bản lĩnh gì. Nếu thật là làm ra trò thì địa khu sẽ toàn lực thúc đẩy, chứng thực hai công tác này, và lực cản cũng không lớn.
Chủ tịch địa khu Khâu tâm tình khoái trá. Chủ nhiệm Phạm áp lực sẽ không nhỏ đâu.
Trong hội nghị liên tịch bộ máy chính quyền đảng ủy thị trấn, nói thật, Chủ nhiệm Phạm trong lòng cũng thiếu tự tin.
Thị trấn Phong Lâm là địa phương mà ngay cả chim cũng không thèm thải, thu hút đầu tư, nói dễ hơn làm.
Hiện tại, Chủ nhiệm Phạm ngoại trừ có mấy chục ngàn đồng do Hạ Ngôn và Triệu Ca giữ thì cũng chẳng còn phương pháp nào khác.
Ưu thế biết trước hai mươi mấy năm cũng không thể trợ giúp cho hắn trong chuyện này.
Chủ nhiệm Phạm cũng không thể chạy đến phía nam, đứng ở ngoài được, bắt được ai cũng liền hỏi:
- Anh em bà con chú bác, anh có phải là người Hongkong không? Nếu là người Hongkong thì đến chỗ chúng tôi đầu tư được không?
Chủ tịch thị trấn Cao cũng không quan tâm nhiều như vậy. Sau khi kết thúc hội nghị đã gọi tân Chủ nhiệm văn phòng quản lý xí nghiệp và thu hút đầu tư đồng chí Phạm Hồng Vũ vào văn phòng, ngồi sau bàn làm việc, thẳng thân mình, nhìn Chủ nhiệm Phạm, nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Phạm, nón quan cũng đã cho cậu mang rồi. Công việc nên lập tức triển khai. Tôi muốn biết, đệ nhất xí nghiệp thị trấn Phong Lâm của chúng ta khi nào thì có thể khai trương? Khoản tài chính thu hút đầu tư khi nào thì về?
Chủ nhiệm Phạm buồn bực, trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chủ tịch thị trấn Cao, nói:
- Chủ tịch thị trấn đại nhân, ngoại trừ trao cho tôi cái nón quan ra thì có thể ủng hộ thực tế một chút hay không?
- Được chứ! Toàn bộ cán bộ thị trấn tùy vào cậu chọn lựa, cậu xem có thể chọn được ai?
Cao Khiết cũng không sợ, vung tay lên, rất hào sảng nói.
Kỳ thật, trong cuộc họp ngày hôm nay, thật đúng là phối hợp đóng kịch, nhưng không phải là Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ phối hợp đóng kịch mà là Cao Khiết và Lư Vệ Đông. Đây cũng chính là kết quả “giao dịch” đạt được trong buổi tối ngày hôm qua.
- Hồng Vũ, cậu đánh giá cao tôi quá đấy. Cậu nói đại nhân vật, tôi quả thật có quen vài người, nhưng chỉ như vậy thôi. Muốn làm ra điều kiện thì thật là khó khăn. Về phần hạng mục, thì càng thêm không có khả năng. Thị trấn Phong Lâm của chúng ta như thế nào cậu không biết? Có thể có được hạng mục nào từ trung ương đến chứ?
- Đừng lo, chị chỉ cần dẫn tôi đi gặp người là được rồi. Còn lại tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Phạm Hồng Vũ vung tay lên nói.
Cao Khiết hơi hiểu được ý tứ của hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng, chế nhạo nói:
- Hóa ra Chủ nhiệm Phạm muốn lấy Chủ tịch thị trấn ra làm nước cờ đầu…
Phạm Hồng Vũ lập tức gật đầu cười nói:
- Chính là ý này. Ai cha, một nước cờ đầu đẹp như vậy, toàn bộ thế giới chỉ sợ cũng chỉ có một cái. Vật báu vô giá.
Nói xong, ánh mắt không kiêng nể, từ trên người Cao Khiết ngắm tới ngắm lui.
Giáp mặt nịnh bợ, chút cũng không đỏ mặt, Chủ nhiệm Phạm da mặt đủ dày.
- Đi mau, chỉ biết nói hươu nói vượn.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, thân mình hơi dựa vào đằng sau, cũng không để ý ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa ngang trán, hai hàng lông mày nhíu lại, hiển nhiên là đang suy xét lời đề nghị của Phạm Hồng Vũ.
- Chị, tôi đã nói với chị rồi, chúng ta nếu ở trong thể chế, như vậy tất cả tài nguyên đều phải lợi dụng, phải phát huy đến mức tận cùng, tranh thủ hiệu quả và lợi ích. Chúng ta lúc này đến thủ đô, bất kể là nha môn nào, chỉ cần có cơ hội thì phải chui vào bên trong. Nhiều nhất thì cũng chỉ là không thu hoạch gì, cũng sẽ không có hại ai. Nếu chẳng may vận khí đến, nói không chừng có thể nhặt được bảo bối.
Phạm Hồng Vũ làm công tác tư tưởng với Cao Khiết.
Cao Khiết thân hình khẽ chấn động, ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ.
Đạo lý này của Phạm Hồng Vũ, cô không phải không hiểu. Tục ngữ có câu “Triều đình có người hảo chức vị”, thân trong quan trường, có tài nguyên mà không lợi dụng, hoặc lợi dụng không đủ thì chính là sự lãng phí. Thân ở chức vị cao, ai mà không phải người tài giỏi chứ?
Chẳng qua Cao Khiết cũng chỉ là người đọc sách, lại là nữ đồng chí, khá kiêu ngạo, biết rất rõ đạo lý này nhưng có đôi khi lại làm không được.
Phạm Hồng Vũ nhìn cô, ánh mắt long lanh.
Một chút, Cao Khiết khẽ gật đầu.