Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 117 : Quan Gia
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Khách sạn thời bấy giờ chưa có chuyên môn biểu diễn ca nhạc ở đại sảnh. Biểu diễn ca nhạc ở khách sạn qua nhiều năm nữa mới thịnh hành, chủ yếu là bởi vì cạnh tranh. Ở một số thành phố lớn, bởi vì khách sạn quá nhiều, để tranh đoạt khách hàng, các khách sạn đều phải tung các chiêu thức của mình.
Tiết mục biểu diễn ở khách sạn, qua một lần là rất thịnh hàng, rồi càng lúc càng lớn.
Nhưng những năm tám mươi, khách sạn Mai Sơn không có khả năng thiết lập sân khấu biểu diễn, mà được tổ chức ngay hội sảnh đãi tiệc. Có thể mời đoàn ca múa nhạc từ thành phố Nam Phương đến khách sạn Mai Sơn biểu diễn thì đã nói lên ông chủ ở đây rất có đầu óc kinh doanh rồi. Chẳng những thu được lợi nhiều hơn mà còn khiến cho danh tiếng của khách sạn vươn xa hơn.
Khách sạn xa hoa nhất thì sẽ có đoàn ca nhạc xa hoa nhất.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đi vào trong đại sảnh yến hội. Ngoài cửa đang có mấy người thanh niên mặc quân trang, nhưng không có mang mũ, cũng không đeo phù hiệu. Trang phục của họ giống như quân đội đóng quân ở Vũ Dương của Phạm Hồng Vũ, chính là nhân viên bảo an.
Nhân viên bảo an và đồng phục bảo an là được một xí nghiệp ở một địa khu vùng duyên hải cung cấp.
Hai người xuất vé ra, nhân viên bảo an rất khách khí, dẫn hai người vào cửa, lại còn có nhân viên phục vụ tiến lên dẫn đường. Bởi vì đại sảnh đãi tiệc lâm thời được sửa thành sân khấu biểu diễn nên rất khác biệt với những rạp hát truyền thống khác. Không phải ngồi theo từng dãy mà là ngồi theo từng bàn. Trên bàn còn có bày một ít bia, nước giải khát…Còn có hạt dưa và đồ ăn vặt, rực rỡ muôn màu. Một vé là hai mươi đồng, một bàn ngồi tám người thì tổng cộng là một trăm sáu mươi đồng. Mà lúc này, ở khách sạn sang trọng nhất thành phố Hồng Châu, ăn những món ăn sang trọng nhất, phỏng chừng cũng không tốn quá bốn mươi đồng.
Bên trong hội sảnh người xem cũng không nhiều lắm. Mỗi bàn vẫn chưa ngồi đầy người.
Bàn nhiều thì năm sáu người, bàn ít thì hai ba người, thậm chí còn có bàn trống.
Giá cả như vậy, trên khắp toàn tỉnh, cũng không phải người nào cũng tiêu phí được.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một cái bàn bên trong ngồi xuống. Những cán bộ nằm ở vị trí chính giữa sớm đã có người ngồi. Cao Khiết tựa hồ như đối với vị trí này rất hài lòng, nét mặt mỉm cười ngồi xuống. Cô không muốn quá nhiều người nhìn mình.
Giống như những lời nịnh bợ của Phạm Hồng Vũ vừa rồi, phải để cho diễn viên người ta một con đường sống.
Nhân viên phục vụ ân cần đưa nước và thức ăn vặt lên.
Đèn trong phòng đãi tiệc vẫn còn sáng trưng. Vào lúc ấy, ánh đèn lờ mờ sẽ khiến cho người ta có ý nghĩ không tốt. Trước đây ít năm, những vũ trường của thành phố lớn thường mang phong cách cá nhân tụ hội. Kết quả là không xong, đánh vào trị an xã hội, rất nhiều người đã bị phạt nặng cho cái tội lưu manh.
Ở một thành phố phía bắc trực thuộc trung ương, có một vị cháu đích tôn của một vị khai quốc công thần, vì tội danh này mà trực tiếp nhận hình phạt cao nhất, chấn động cả nước.
Cao Khiết đánh giá tình hình đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Khách sạn Mai Sơn này thi thố không tệ, thật hấp dẫn người khác.
Người bên trong đại sảnh đãi tiệc một đám áo mũ chỉnh tề, vừa thấy thì biết là kẻ có tiền. Khách sạn có thể đem những khách hàng có năng lực tiêu phí lớn hấp dẫn lại đây, quả thật là rất thành công.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
Phạm nhị ca cười đùa, hỏi.
- Còn phải nói, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần. Đàn ông các người không phải hay nghĩ như vậy sao?
Cao Khiết bĩu môi, khinh thường nói.
- A, nói sao? Tôi cũng không có suy nghĩ đó mà.
Phạm Hồng Vũ lập tức phản bác.
- Vậy thì cậu có tâm tư gì?
- Tôi, chỉ cần nửa phần trước làm được là được rồi, phần sau không cần thiết. Tam cung lục viện, tôi có thể lấy, nhưng bảy mươi hai phi tần thì tôi ăn không tiêu.
Cao Khiết lập tức hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Người này da mặt quá dày.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng vang lớn. Có người liên tiếp lên tiếng thỉnh an.
- Đoàn ca múa nhạc đến rồi sao?
Cao Khiết nhìn đồng hồ, hỏi. Hai người nhìn ra cửa.
Lại chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi mang giày tây, dưới sự vây quanh của một số người đàn ông trung niên cũng mang giày tây, và một cô gái phơi phới, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Bảo an ở cửa tự mình đi trước dẫn đường.
- Thẩm công tử, xin mời bên này.
Đội trưởng bảo an lưng hơi còng xống, vẻ mặt tươi cười, luôn miệng nói.
Vị Thẩm công tử tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc dài, diện mạo không tính là khó coi. Chỉ là vóc dáng hơi thấp, giờ phút này đang ngẩng cao đầu, đi nhanh về phía trước. Đối với sự kính cẩn của đội trưởng bảo an thì làm như không thấy, dường như hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Tất cả mọi người chỉ là sao, còn Thẩm công tử y mới chính là ánh trăng.