Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 130 : Con Ông Cháu Cha

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Cậu còn nói nữa? Nếu Hạ Ngôn không cho tôi biết cậu đến thủ đô thì tôi sẽ không biết đâu.



Bảo Hưng ánh mắt trợn trắng, bộ dạng rất khó chịu.



Y và Hạ Ngôn tính cách gần giống như nhau. Thời gian ở trong quân đội, hai người kết thành bằng hữu thân thiết, thường xuyên gọi điện thoại cho nhau. Qua tết âm lịch không bao lâu, Bảo Hưng được triệu hồi về quân khu cảnh vệ thủ đô. Ở Vũ Dương xảy ra chuyện như vầy, cũng không thích hợp để Bảo Hưng ở lại Vũ Dương. Nếu không phải như thế, cách không bao lâu thì Hạ Ngôn lại chạy về Vũ Dương tìm Bảo Hưng uống rượu.



Phạm Hồng Vũ lắc đầu lên tục nói:



- Không đúng, không đúng, cho dù anh và Hạ Ngôn nói chuyện điện thoại, làm sao biết tôi đi chuyến bay này đến thủ đô?



Khi đó, máy bay cũng không phải là phương tiện giao thông lựa chọn đầu tiên để đi công tác.



Lại càng không có di động để cung cấp bất cứ thông tin liên hệ nào.



- Đơn giản thôi, tôi gọi điện đến sân bay Hồng Châu hỏi thăm có hành khách nào đi máy bay mang tên cậu không. Không được sao? Cậu không đi máy bay, đi xe lửa thì cũng vậy. Dù sao cũng chỉ có một chuyến, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.



Dưới tình huống xe cộ chưa thông như đời sau, việc ngồi xe lửa từ Hồng Châu đến thủ đô thật đúng là phiền toái. Ít nhất phải ngồi trên xe lửa xóc nảy hai mươi mấy giờ. Xe lửa lúc trước đi quá chậm, thật khiến cho người ta chịu không nổi.



Bảo Hưng nói lời này, nghe qua rất đơn giản, nhưng muốn chứng thực nó thì lại không dễ dàng. Tuyệt đối không phải người nào cũng bằng một cuộc điện thoại có thể hỏi thăm tên hành khách từ sân bay Hồng Châu.



Phạm Hồng Vũ bật cười, mở ra hai tay, ôm lấy Bảo Hưng, rất thân thiết.



Bảo Hưng tốn công tốn sức như vậy, chính là cho hắn một niềm vui bất ngờ.



Đúng là bạn hữu đầy nghĩa khí.



Lại nói tiếp, hai người bọn họ thật sự là chiến hữu cùng chung một chiến trường.



Hai người ôm lấy nhau, Phạm Hồng Vũ lúc này mới nhìn qua Đông Vũ:



- Xin chào chị dâu.



Đông Vũ nhìn qua, so với lúc gặp mặt đầu tiên thì nở nang hơn một chút, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ cũng thật cao hứng.



- Chị dâu, tôi xin giới thiệu một chút, vị này là đồng chí Cao Khiết, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, là lãnh đạo trực tiếp của tôi.


- A, Bảo Hưng, chúng tôi lần này đến là có nhiệm vụ thật sự đấy.



Cao Khiết không nói giỡn, vội vàng nhắc nhở Bảo Hưng một câu. Cô biết Bảo Hưng là người đàn ông tốt, nếu Phạm Hồng Vũ đến, y nhất định sẽ làm tốt vai trò làm chủ. Nói không chừng mỗi ngày đều rót cho Phạm Hồng Vũ say mèm, không khỏi làm trễ nãi công việc.



- Ơ, Chủ tịch thị trấn Cao, vậy cô cũng nói một chút đi, các người là vì nhiệm vụ gì mà tới. Nói ra xem người bạn này có giúp được không?



Cao Khiết cười nói:



- Cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng, chỉ là thị trấn Phong Lâm nghèo quá. Chủ nhiệm Phạm muốn nhờ mối quan hệ mà đi cửa sau, kiếm thêm chút tài chính trở về. Nếu có thể mang về thêm một hai hạng mục thích hợp nữa thì càng tốt.



- Hiểu rồi, Chủ tịch thị trấn Cao vội vàng muốn cho ra thành tích đấy thôi. Việc này, tôi cũng không hiểu, và cũng không dám cam đoan. Tuy nhiên, tôi có thể giới thiệu bằng hữu cho hai người quen biết.



Bảo Hưng cũng không phải là vỗ ngực lung tung.



Đông Vũ cười nói:



- Thôi đi, Bảo Hưng, bạn của anh có thể giúp được gì chứ? Đây là chuyện đứng đắn đấy.



Nghe vợ hạ thấp bạn của mình, Bảo Hưng trừng mắt, cả giận nói:



- Bạn của anh làm sao mà giúp không được? Đừng nhìn chức vụ của họ không cao, mỗi người đều là thần thông quảng đại đấy. Bên trong Các bộ và Ủy ban trung ương, nếu không có bọn họ thì không làm được gì đâu. Anh nói cho em biết, Tiểu Vũ, rất nhiều việc, nếu em đi theo cách chính quy thì một chút cũng không có cửa đâu. Tìm đám người Lý Xuân Vũ kia, thường có thể làm ra được ít công to. Ở trên bàn rượu nói vài câu, còn hơn em đánh một trăm bản báo cáo đấy.



Phạm Hồng Vũ lập tức ánh mắt sáng ngời.



Lời này của Bảo Hưng thật là có lý.



Tìm con ông cháu cha làm việc, so với tìm cán bộ làm việc thì nhanh chiến thắng hơn nhiều lắm.



Con ông cháu cha ở thủ đô này năng lực tuyệt đối không thể coi thường.



Đông Vũ tính tình tốt lắm, bình thường không muốn tranh cãi với chồng, cười nói:



- Được rồi, chỉ cần các người có thể ở trên bàn rượu đem chuyện đứng đắn làm xong thì em và Tiểu Khiết cũng cảm thấy thanh nhàn. Chúng tôi đi dạo phố, không thèm quan tâm đến chuyện của các người nữa. Tiểu Khiết, cô nói có đúng không?



Cao Khiết mỉm cười gật đầu, rất có phong phạm lãnh đạo.