Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 135 : “Ngoại tộc” cũng có ngày huy hoàng
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Phạm Hồng Vũ cũng biết, trong tình hình Liên Xô chưa giải thể, đám người ông cụ Bảo mà bàn luận về tổng thống Liên Xô tương lai là có điểm điên cuồng. Leonid người này, trong mắt chính trị gia truyền thống cũng không có mấy hy vọng. Nhưng đây cũng là chuyện sắp phát sinh. Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân đã có cơ hội tiếp cận ông cụ Bảo, một nhân vật có ảnh hưởng sâu sắc nhất đối với đại cục chính trị quốc nội nên đem việc này đề xuất. Về phần nó có thể tạo được tác dụng hay không thì phải xem vận khí rồi.
Đương nhiên, ông cụ Bảo đánh giá định vị của hắn cũng rất quan trọng. Nếu ông cụ Bảo xem hắn như Bảo Hưng, hiệu quả tất nhiên là không rõ ràng. Nếu ông cụ Bảo nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, thì cái khác cũng đừng nói tới/
Hơn nữa, sau vài năm, quốc gia chúng ta cũng có sự biến hóa về chính trị, cũng không chỉ là một nước Nga không, mà toàn bộ những quốc gia trong cùng khu vực, quan hệ với chúng ta như thế nào thì sau này đối với chiến lược quốc gia chúng ta cũng sinh ra khắc sâu ảnh hưởng.
Thấy Bảo Bình An không cho là đúng, Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:
- Bác Bảo, Leonid người này, nếu bình thường thì quả thật có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận, trong thời loạn, người này lại có nhân cách hấp dẫn và lực kêu gọi thật lớn, hoàn toàn có khả năng vút thẳng lên trời.
- Loạn thế?
Bảo Bình An nhíu mày, hơi có ý cười nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Cậu cho rằng Liên Xô bây giờ là loạn thế sao?
Ông cụ Bảo ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ như đối đáp lần này không có thú vị quá lớn.
Phạm Hồng Vũ rất khẳng định nói:
- Cháu cho rằng Liên Xô hiện tại đã loạn thế rồi. Ít nhất là đã xuất hiện manh mối. Gorbachev sau khi lên đài, thi hành chính sách cải cách, là từ trên hướng xuống, phương án cải cách tổng quát. Hơn nữa cũng không lấy cải cách kinh tế là việc chính. Trong một đại quốc, tiến hành cải cách thể chế chính trị từ trên xuống dưới là một hành vi cực kỳ mạo hiểm.
Phạm Hồng Vũ liền cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm nói:
- Bảo Hưng, đây không phải là điều mà chúng ta quan tâm. Tự nhiên sẽ có người có bản lĩnh đi ra ngoài thao tác.
Ông cụ Bảo mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vào tay vịn sofa, liên tục gật đầu nói:
- Tốt, người tuổi trẻ nên có suy nghĩ và giải thích của mình. Điều này thật tốt.
- Vâng, cảm ơn ông nội Bảo.
Ông cụ Bảo nhìn Phạm Hồng Vũ, trong mắt tràn đầy ý cổ vũ:
- Hồng Vũ à, cháu thật làm cho ta cảm thấy bất ngờ. Nhưng ông cũng cảm thấy rất cao hứng. Quốc gia chúng ta nên mạnh mẽ đề bạt những cán bộ có tri thức, có văn hóa kiến giải, chính là cần những nhân tài như cháu. Những gì cháu nói vừa nãy, mặc dù có rất nhiều phân tích cá nhân, vẫn còn chưa quen tai. Nhưng dám nghĩ dám nói như vậy là không tồi. Sau này phải tiếp tục phát triển. Đương nhiên, khi làm công tác cụ thể cần phải làm đến nơi đến chốn, không thể tham vọng viễn vông.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ cung kính đáp. Ông cụ Bảo nửa đời ngựa chiến, tính cách không giống với những khai quốc công thần khác. Ở trước mặt ông ấy mà cẩn thận chặt chẽ cũng chưa chắc là ý kiến hay.
Lập tức ông cụ Bảo lại hỏi thăm một ít tình hình có liên quan đến địa khu Ngạn Hoa. Đối với cuộc sống của quần chúng vùng giải phóng cách mạng cũ rất quan tâm. Phạm Hồng Vũ nhất nhất đều trả lời. Tuy rằng trước đây Bảo Hưng đi lính ở Vũ Dương, nhưng quân nhân đối với tình huống địa phương tổng không bằng cán bộ chính phủ được. Ông cụ Bảo đối với câu trả lời của Phạm Hồng Vũ rất vừa lòng.
Buổi trưa, Phạm Hồng Vũ ở lại tứ hợp viện, cùng dùng cơm với gia đình Bảo Hưng.