Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 147 : Cảm giác về sự ưu việt

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Xin chào Trưởng phòng Lục.



Phạm Hồng Vũ chủ động hướng Lục Nguyệt đưa tay ra.



Bàn tay của Phạm Hồng Vũ vừa thô lại hữu lực, còn bàn tay Lục Nguyệt lại trắng nõn thanh tú, mềm mại giống như con gái.



- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.



Lục Nguyệt mỉm cười, khách khí nói.



Dì Trương liền kinh ngạc nhìn con trai của mình. Một người trẻ tuổi đến từ nông thôn có cái gì mà có thanh danh làm cho người ta kính ngưỡng mộ chứ hả? Nhất thất đại án dì Trương có nghe thấy, nhưng chưa từng quá chú ý. Bà không quan tâm đến chuyện đó nên không biết Phạm Hồng Vũ là thần thánh phương nào.



- Không dám nhận, chỉ là ác danh thôi.



Phạm Hồng Vũ đúng mực nói.



Nếu ở chỗ khác gặp Lục Nguyệt, Phạm Hồng Vũ tự nhiên không có gì khúc mắc. Nhưng trong trường hợp này, Chủ nhiệm Phạm trong lòng quả thật có mụn nhọt.



Không vì cái gì!



Chỉ là vì mất hứng!



Lục Nguyệt là loại người nhạy bén, liền lập tức cảm nhận được sự không hài lòng từ sâu trong nội tâm của Phạm Hồng Vũ. Ánh mắt nhìn lướt qua Cao Khiết thì liền hiểu được ngay. Xem ra hôm nay gặp mặt, chỉ là giáo sư Cao và mẹ của mình một bên tình nguyện thôi.



Bằng không, Cao Khiết như thế nào cũng sẽ không đem Phạm Hồng Vũ đến đây.



Chỉ có điều tính tình của Lục Nguyệt cũng là điển hình ngoài mềm trong cứng. Đừng nhìn y bề ngoài tao nhã, khiêm tốn thủ lễ, nhưng kỳ thực vô cùng có chủ kiến, cũng không phải dễ dàng bị người khác đoạt đi đồ mình muốn.



- Đồng chí Hồng Vũ hiện tại công tác ở thị trấn sao?



Lục Nguyệt bất động thanh sắc, vẫn mỉm cười như trước.



- Vâng, tôi ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức.



Thấy hai người dường như chuẩn bị muốn tán gẫu, dì Trương cảm thấy không vui, lập tức nói:



- Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta vào đi thôi.




Ngụ ý nói là các người chỉ là vào giúp vui thôi, chứ đòi làm ra chiến tích gì.



Dì Trương tất nhiên là không nhằm vào Cao Khiết. Không biết tại sao, dì Trương lại nhìn Phạm Hồng Vũ không vừa mắt.



Điều này cũng khó trách.



Bà xem Cao Khiết như con dâu tương lại. Nhưng lại có một chàng thanh niên cao lớn, đẹp trai phong độ lúc nào cũng ở bên cạnh Cao Khiết thì dì Trương làm sao mà sảng khoái được?



- Dì Trương, điều kiện khách quan của thị trấn Phong Lâm chúng cháu thì vẫn còn thiếu, nhưng việc là do con người làm. Chỉ cần chúng ta cố gắng thì tình huống sẽ dần dần khá hơn. Mấy ngày hôm trước, chúng cháu đã gặp Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân tiến hành báo cáo. Tiểu Phạm còn đưa ra bốn điều kiện với Chủ tịch tỉnh Vưu, Chủ tịch tỉnh Vưu đều đáp ứng cả. Có lãnh đạo cấp trên mạnh mẽ ủng hộ, công tác có thể khai triển tốt hơn. Ở phương diện này, Tiểu Phạm thật ra lại là người lành nghề.



- Ồ, như vậy à? Thật không nhìn ra đấy.



Dì Trương lập tức kinh ngạc, miệng hơi mở ra, vẻ mặt có chút khoa trương nói:



- Tiểu Phạm, không thể tưởng được cháu còn là một nhân tài. Cháu tốt nghiệp trường gì?



Đáng thương cho Chủ nhiệm Phạm đang ăn một miếng thịt kho tàu, nhưng không thể nuốt xuống một cách dễ dàng. Lúc này Chủ nhiệm Phạm quyết định, sẽ ăn trứng cá muối, như thế nuốt sẽ nhanh hơn, không cần vất vả như miếng thịt kho tàu.



- Dì Trương, cháu tốt nghiệp trường công an Hồng Châu.



- Trường công an Hồng Châu? Trường công an có khoa xây dựng kinh tế chính quy chuyên nghiệp sao?



Dì Trương càng thêm kinh ngạc.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Chuyên khoa mà cháu học là hình sự.



- Chuyên khoa à? Là hình sự chuyên nghiệp? Cháu đây nói hơi có chút không đúng đấy. Tiểu Nguyệt nhà dì học ngành quản lý hành chính, tốt nghiệp đại học chính quy trường đại học thủ đô. Công tác tại Ban tổ chức Trung ương thật là phù hợp với chuyên môn.



Dì Trương mỉm cười nói, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, không khỏi khinh miệt vài phần.



Chỉ là một sinh viên chuyên khoa hình sự thôi.



Trong nhà của dì Trương không có người nào mà dưới bằng cấp chính quy cả. Đương nhiên không bao gồm dì Trương. Nhưng cái này dì Trương cũng không ngại khi muốn biểu hiện cảm giác về sự ưu việt của mình.