Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 149 : Sao lại ở cùng anh ta?

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Chủ tịch thị trấn?



Mọi ngưởi đều ngơ ngác.



Tự nhiên, chức quan Chủ tịch thị trấn trong mắt những người này đều chẳng là cái gì.



Cao Khiết tự nhiên hào phóng chào hỏi đám người lão thái thái.



- Ồ, cô gái này thật xinh đẹp.



Lão thái thái cười gật đầu, nhìn Cao Khiết một cái, sau đó lại nhìn Cao Nhã, âm thần so sánh.



Cao Nhã mỉm cười nói:



- Bác, đây là cháu gái cháu.



- Cháu gái ruột à?



- Vâng, cháu ruột.



Lão thái thái như bừng tỉnh, nói:



- Ta đã nói rồi mà, thảo nào mà hai người giống nhau như vậy…Hồng Vũ, hai



Lời vừa nói ra, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đều ngượng chín mặt, đám người Hùng Diễm Hỗng và Cao Nhã thì mỉm cười. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không có chuyện vừa gặp mặt đã hỏi như vậy rồi, đối với bề trên thì dù sao cũng phải chú ý một chút. Nhưng lão thái thái là người có thân phận như thế nào? Tất nhiên là nghĩ gì nói đó, không hề ngại ngùng.



Phạm Hồng Vũ đỏ mặt nói:



- Bà, Chủ tịch thị trấn Cao là lãnh đạo của con, con là cấp dưới của cô ấy.



- Lãnh đạo cũng không sao cả, có ai quy định không được yêu cấp trên đâu? Bà thấy hai đứa đẹp đôi đấy.



Bà cụ cười ha hả nói.



Đám người Bảo Hưng đều nhăn mặt với Phạm Hồng Vũ. Người này tuy rằng còn trẻ, nhưng giống như ông cụ non vậy, ngày bình thường nói ra điều gì thì đám bạn như Bảo Hưng đều vô cùng tin tưởng. Khó khăn lắm mới thấy hắn bị móc hầu bao, đám người Bảo Hưng đương nhiên muốn “vui vẻ trên nỗi đau của người khác” rồi.



Phạm Hồng Vũ rất nhanh trấn định lại, cười nói:



- Bà à, nội đừng nói như vậy nữa, nếu không, chút nữa về, Chủ tịch thị trấn Cao sẽ cho con một trận đấy…Nào, bà, bên này còn chỗ, bà ngồi đi ạ.



Thấy bà cụ có ý định làm mối, Chủ nhiệm Phạm không thể không lảng sang chuyện khác được tuy rằng không khỏi đi quá giới hạn, nhưng cũng đành chịu.
Lý Xuân Vũ lập tức nói:



- Haiz, cái này không được…chúng là là lão gia, ngồi với anh ta thấy khó chịu bỏ xừ. Nếu như phải nằm chung giường với anh ta cả đời thì làm sao mà chịu được nhỉ?



Lý Xuân Vũ chưa gặp Cao Khiết bao giờ, nhưng Cao Khiết rõ ràng là rất quen Phạm Hồng Vũ và Bảo Hưng, cho nên gã cũng coi Cao Khiết là bạn bè, cho nên cứ vô tư nói ra ý kiến của mì



Cao Khiết sa sầm mặt mày không nói thêm lời nào nữa.



Lý Xuân Vũ liền cảm thấy ngượng ngùng, nói:



- Được rồi được rồi, coi như tôi chưa nói gì, haiz..Bảo Hưng, giới thiệu chút đi.



Bảo Hưng cười nói:



- Cao Khiết, nữ, hiện tại là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, thị xã Ngạn hoa, địa khu Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn, bạn học thời địa học của Đông Vũ, là lãnh đạo trực tiếp của Phạm Hồng Vũ.



- Hóa ra là bạn học của chị dâu, thảo nào mà mọi người quen nhau như vậy. Chủ tịch thị trấn Cao, xin chào, tôi là Lý Xuân Vũ, tên khác là Lý Tầm Hoan, là an hem của Bảo Hưng và Hồng Vũ.



Lý Xuân Vũ đứng dậy, tự giới thiệu với Cao Khiết.



Tính cách của Lý Xuân Vũ là như thế, thấy ai thuận mắt liền nhận người đó làm bạn. Bằng không, cho dù người ta có giỏi đến đâu, là Thiên vương chuyển thế thì gã cũng chẳng nể nang.



Cao Khiết cũng mỉm cười bắt tay gã, cũng không nói gì. Cô nhìn ra được, với tính tình của Lý Xuân Vũ thì không cần phải văn chương gì cả.



- Bảo Hưng, sao hôm nay Đông Vũ không đến?



Cao Khiết hỏi.



- Cô ấy đi làm rồi…



Bảo Hưng thuận miệng giải thích, nói.



Lập tức đám người Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng đi lấy thêm rất nhiều thức ăn, Phạm Hồng Vũ vốn đã ăn no rồi, nhưng cũng bưng một đống đồ ăn đến.



Nói thế nào, thì cũng phải ăn cùng với anh em để làm tròn nghĩa vụ bạn bè vậy.



Hai mắt Cao Khiết tròn xoe nhìn.



Dạ dày của hắn cũng tốt thật đấy.