Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 154 : Huy động toàn thể

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Rạng sáng hôm sau, Cao Khiết giao cho Lư Đại Chính đi thông báo cho dân binh ở các đơn vị cốt cán lập tức tập hợp ở phòng họp của thị trấn.



Mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi nhưng nếu đã đồng ý với Phạm Hồng Vũ rồi thì việc này phải xử lý.



Phạm Hồng Vũ cũng không nhàn rỗi.



Đầu tiên hắn gọi điện trực tiếp cho Khâu Minh Sơn, nói những điều mình lo lắng. Khâu Minh Sơn không phải là người mà đám Lư Vệ Đông có thể so sánh, ông rất đồng ý với suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ.



Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là sự tín nhiệm của Khâu Minh Sơn đối với Phạm Hồng Vũ. Đối với đại sự, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hàm hồ. Hắn nói thôn Đại Vương có thể xảy ra vấn đề, Khâu Minh Sơn không thể không coi trọng được.



- Chủ tịch Địa Khu. Thị trấn Phong Lâm không đủ ô tô, tôi thì đang cần ô tô để hỗ trợ việc sơ tán. Tốt nhất là xe tuyến, xe tải cũng được, nhưng phải lớn một chút.



Phạm Hồng Vũ lên tiếng cầu viện.



- Cậu muốn bao nhiêu xe?



Khâu Minh Sơn hỏi lại, giọng rất nghiêm túc.



- Ít nhất là bốn cái, càng nhiều càng tốt. Mặt khác, nếu có thể thì…ngài nên cử một trợ thủ đắc lực đến, bên này, có chút bất đồng ý kiến. Chủ tịch Địa Khu, thời gian rất gấp rút, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.



- Được.



Khâu Minh Sơn đồng ý.



Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ liền rời khỏi phòng làm việc, để đi đến đồn công an thị trấn Phong Lâm.



Ở thủ đô mười mấy ngày, tấm biển của phòng thu hút đầu tư và quản lý xí nghiệp thị trấn tạm thời vẫn chưa được treo lên, cái này cần phải có một nghi lễ nho nhỏ, náo nhiệt một chút. Nhưng văn phòng đã chuẩn bị xong, tổng cộng có ba gian, lắp đặt một máy điện thoại.



Đồn Công an thị trấn Phong Lâm cùng một lầu làm việc với trụ sở ủy ban thị trấn.



Phạm Hồng Vũ đi vào phòng của đồn trưởng.



- Chủ nhiệm Phạm, đã về rồi à?



Đồn trưởng Lư Chiêm Quân đang đọc báo, bộ dạng rất nhàn nhã. Thị trấn cũng chưa sắp xếp nhiệm vụ chống lũ cho bọn họ. Thấy Phạm Hồng Vũ đến, liền đứng dậy chào hỏi một tiếng, vẻ mặt tỏ ra rất bất ngờ.



- Ha ha, đúng thế, tôi mới về tối hôm qua.
Lư Chiêm Quân cao giọng nói:



- Chủ tịch thị trấn Cao cứ yên tâm, chúng tôi kiên quyết phục tùng chỉ huy.



- Được, đồn trưởng Lư, các đồng chí, mời ngồi.



Phạm Hồng Vũ hỏi:



- Chủ tịch thị trấn, mọi người đến đông đủ chưa?



Cao Khiết nói:



- Còn thiếu dân binh ở thôn ven sông, bọn họ có mười mấy người, tập hợp cũng phải lâu hơn một chút.



Thôn Ven sông đến ủy ban thị trấn cũng xa nhất, tạm thời chưa đến được cũng là chuyện bình thường.



Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:



- Được, vậy chúng ta đợi một chút, phỏng chừng ô tô mà Chủ tịch Địa Khu cử xuống cũng sắp đến nơi rồi.



Cao Khiết kinh ngạc hỏi:



- Cậu đã báo cáo cho Chủ tịch Địa Khu rồi à?



- Cái này là đương nhiên, trời mưa lớn như vậy, chúng ta không thể đi độ đến thôn Đại Vương được, những mười cây số lận. Lúc nữa quần chúng sơ tán, ô tô sẽ được dùng.



- Ừ.



- Tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Cao, căng tin trong thị trấn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, sau khi quần chúng sơ tán, cơm ăn chỗ ở đều phải nghĩ biện pháp giải quyết. Không thể để cho người dân chịu đói chịu rét được.



Cao Khiết lại gật đầu.



Bất luận là sự tình gì, dường như chỉ cần Phạm Hồng Vũ nhúng tay vào, cao khiết đều trở nên “lười biếng”, không cần động não nhiều. Dù gì thì cũng đã có Phạm Hồng Vũ. Người này thích ôm đồm, số vất vả mà…



Đang lúc náo nhiệt, Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh, và lãnh đạo Đảng ủy đi đến, sắc mặt Lư Vệ Đông đen xì…