Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 156 : Thượng phương bảo kiếm
Ngày đăng: 01:13 22/04/20
- Đồng chí Cao Khiết.
Lư Vệ Đông mặt đen như đáy nồi, “kêu lên” đau đớn.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Lư Vệ Đông có thể lớn tiếng quát, dù sao Phạm Hồng Vũ cũng là cấp dưới. Cho dù Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc có ý kiến thì cũng có thể đặt bên ngoài được. Nhưng đối với Cao Khiết thì Lư Vệ Đông không thể làm như vậy được.
Cao Khiết có trẻ tuổi, nhưng đường đường chính chính là Chủ tịch thị trấn, là người hợp tác với ông ta, cấp bậc cũng ngang hàng với ông ta. Nếu như ông ta đối đãi với cô như với cấp dưới, thì chỉ riêng điều này thôi cũng sẽ trở thành lý do để lãnh đạo cấp trên điều chỉnh đối với ông ta.
- Bí thư Lư, cẩn tắc vô áy náy. Vẫn câu nói trước, việc này do tôi toàn quyền phụ trách, nếu sai lầm thì cứ xử phạt tôi.
Cao Khiết bình tĩnh kiên định nói.
Mọi người đều bị dồn đến góc tường rồi.
Đấu tranh ở cơ sở, nhiều khi luôn thẳng thắn như vấy.
Trong phòng hội nghị yên lặng như tờ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những riếng rầm rầm, hình như có rất nhiều ô tô tiến vào.
- Bí thư, Chủ tịch thị trấn…
Chỉ chốc lát sau, thư ký Lư Đại Chính vội vội vàng vàng chạy vào. Lư Đại Chính chừng hai mươi tuổi, diện mạo vô cùng điềm đạm nho nhã, trên mặt còn lưu lại rất nhiều nét ngây ngô…bình thường rất hay cười, cho nên rất được mọi người quý mến, đặc biệt là mấy chị đã có chồng, rất thích nói đùa với cậu.
- Trưởng phòng thư ký 1 của Văn phòng UBND địa khu, đồng chí Thái Dương đến.
Lư Đại Chính dừng một chút, rồi vội vàng nói.
Mọi người đều ngơ ngác.
Đại thư ký của Chủ tịch Địa Khu Khâu đến rồi?
Lập tức, Thái Dương đi nhanh dến, cười nói với Lư Vệ Đông:
- Bí thư Lư, xin chào.
- Ối chà, là Trưởng phòng Thái đó ư, xin chào, xin chào.
Lư Vệ Đông cũng thật là bản lãnh, vừa rồi mặt còn đen như đáy nồi, trong nháy mắt đã trở nên tươi cười được rồi, ông ta vội đi lên, bắt tay Thái Dương.
- Trưởng phòng Thái, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế.
- Là như thế này, Bí thư Lư, Chủ tịch Địa Khu Khâu nghe nói thị trấn các anh đang khẩn cấp chống lũ, thôn Đại Vương cần được đi sơ tán, sợ xe cộ dưới này không đủ cho nên bảo tôi đem mấy chiếc xuống hỗ trợ. Tổng cộng có tám xe, anh thấy có đủ hay không?
Thái Dương hiển nhiên không rõ ràng tình hình vừa mới phát sinh tại phòng hội nghị, mà rất nhiệt tình cười nói.
Sắc mặt Lư Vệ Đông lại trở nên trắng bệch, trong lòng đang thở tán loạn.
Xem ra Lư Vệ Đông này làm “thổ Hoàng đế” lâu quá, cho nên lối suy nghĩ đã xảy ra vấn đề rồi.
Sau này liệu có tiếp tục đi theo Lư Vệ Đông hay chuyển hướng đi theo Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, Lý Quốc Sinh nhất định phải suy nghĩ rõ ràng.
…
Tám chiếc xe rầm rầm nổ máy, vượt qua con đường lầy lội, hướng thẳng thôn Đại Vương mà tiến.
Phạm Hồng Vũ không ngồi cùng Cao Khiết mà ngồi cùng Lư Chiêm Quân. Rất rõ ràng, đến thôn Đại Vương rồi, chỉ huy viên thật sự không phải là Cao Khiết mà cũng không phải Thái Dương, mà là Lư Chiêm Quân. Cao Khiết mặc dù là Chủ tịch thị trấn, nhưng cô mới đến, lại xinh đẹp trẻ trung như vậy, để người dân thôn Đại Vương tin cô là Chủ tịch thị trấn e rằng không phải chuyện dễ dàng. Còn Thái Dương thì thân phận quá cao quý, nhưng không dọa được người dân ở đây.
Có mấy người nông dân biết Chủ tịch Địa khu là chức quan gì đâu?
Mà trong con mắt của họ, đồn trưởng đồn Công an mới thật sự là “quan lớn”
Huống chí Lư Chiêm Quân cũng mang họ Lư, cho nên dễ nói chuyện với người dân ở đây hơn.
Dọc đường đi, hai người thảo luận với nhau chuyện nên triển khai hành động như thế nào.
Lư Chiêm Quân cau mày nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cậu phải chuẩn bị tư tưởng, nhiệm vụ lần này khả năng sẽ không thoải mái đâu…
- Sao thế.
- Thôn Đại Vương và Bí thư Lư gần như là dòng họ gần, Bí thư chi bộ và trưởng thôn đều là cháu của Bí thư Lư, nếu như Bí thư Lư nói chuyện thì rất sễ, nhưng lần này ông ta không đi cùng, tôi lo họ sẽ không phối hợp.
Lư Chiêm Quân hạ giọng nói.
Phạm Hồng Vũ cũng cau mày lên.
Dù Lư Chiêm Quân không nói ra những lời này thì Phạm Hồng Vũ cũng có thể đoán được. Lư Vệ Đông không cùng hành động, nói không chừng còn gọi điện cho Bí thư chi bộ và trưởng thôn Đại Vương. Khả năng này là rất cao, bởi vì Lư Vệ Đông tuyệt đối không tin rằng thôn Đại Vương sẽ bị ngập nước.
Đương nhiên, Lư Vệ Đông sẽ chỉ nói mập mờ, chứ không vạch áo để người khác xem lưng.
- Anh Quân, anh có mang súng không?
Trầm tư một chút, Phạm Hồng Vũ đột nhiên hỏi.
- Có mang theo, làm sao?
Lư Chiêm Quân có chút không hiểu.
- Vừa rồi tôi quên một việc, nếu như tất cả dân binh mang theo súng thì hay quá.
Lư Chiêm Quân mắt hoa lên, chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ muốn đánh trận hay sao?