Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 170 : Mê truyện
Ngày đăng: 01:13 22/04/20
Chương 173: Xây dựng đội ngũ cán bộ rất quan trọng
Mặc dù Phạm Hồng Vũ nói rất hấp dẫn, nhưng Quản Lệ Mai trong lòng không nỡ. Dù sao, Phạm Hồng Học ở lại thủ đô rõ ràng là tốt hơn, đến thị trấn Phong Lâm làm việc thì thật sự là mạo hiểm.
-Hồng Học, ý kiến của con như thế nào?
Chần chừ, Quản Lệ Mai hướng Phạm Hồng Học hỏi.
Phạm Hồng Học không lập tức trả lời mẹ, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Học, em nói trước đi, cái nhà máy thức uống của em định làm thế nào?
Nghe ý tứ này, Phạm Hồng Học là động tâm rồi, Phạm Hồng Vũ không khỏi mừng rỡ. Ở kiếp trước, Phạm Hồng Học sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, được phân phối tới viện nghiên cứu thực phẩm quốc gia, sau đó được đào tạo sâu, trở thành bác sĩ, nghiên cứu viên. Trong lĩnh vực nghiên cứu rất có danh tiếng. Đương nhiên, nghiên cứu không phải là đồ uống, nhưng việc này không quan hệ. Phạm Hồng Vũ cảm thấy với kiến thức sâu rộng của Phạm Hồng Học trong lĩnh vực nghiên cứu, thái độ nghiêm túc, cẩn thận, chỉ cần y nguyện ý bỏ công sức nghiên cứu trong lĩnh vực đồ uống thì cũng sẽ làm được ra trò.
Nhà máy thức uống thị trấn Phong Lâm nếu như có thể đem Phạm Hồng Học kéo qua thì đó là một kỹ sư tốt nhất rồi. Nói thật, trong giai đoạn hiện tại, Phạm Hồng Vũ cũng không mời nổi chuyên gia có danh tiếng. Đây không hoàn toàn là vấn đề tiền mà chính là vấn đề cấp bậc. Lúc này, cơ cấu nghiên cứu khoa học và các chuyên gia học giả trong nước đều có cấp bậc hành chính. Bao gồm tiền lương đãi ngộ, tiền thưởng, tiền trợ cấp, nhà ở, xe chuyên dụng, kinh phí nghiên cứu khoa học, phúc lợi chữa bệnh đều được quy định rõ ràng. Thị trấn Phong Lâm cấp bậc chỉ mới có Trưởng phòng. Nhà máy thức uống có thể có được cấp bậc hành chính thì cũng chỉ là cấp Trưởng ban, giỏi lắm chỉ là cấp Phó phòng. Một nghiên cứu viên cấp cục trưởng tới đảm nhiệm chức tổng công trình sư của nhà máy thức uống, cho dù người ta đồng ý đến thì thị trấn Phong Lâm cũng phải dung nạp được vị đại thần này mới được. Về phần chuyên gia học giả cấp Phó giám đốc sở trở lên thì đừng nghĩ tới. Một học giả lớn như vậy đến đây thi ngay cả Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn phải đích thân tiếp đãi.
Chuyên gia nước ngoài thì càng không cần phải nói. Phạm Hồng Vũ có trả tiền lương thật nhiều thì cũng không có cửa đâu.
Đem anh ruột mình kéo qua, chẳng những có thể hoàn toàn được yên tâm, mà còn có thể mượn việc nghiên cứu tạo nên quan hệ với viện nghiên cứu thực phẩm. Đúng là vẹn cả đôi đường. Đương nhiên, việc này còn phải nhờ đám người Lý Xuân Vũ ở thủ đô trợ giúp, bắt cầu giật dây giùm. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ phỏng chừng vấn đề cũng không lớn. Đây không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc. Phạm Hồng Học vừa mới phân phối đến viện nghiên cứu thực phẩm, căn bản chưa nói đến việc thi triển tài hoa, thì cũng không có khả năng lãnh đạo đặc biệt coi trọng y mà không chịu thả người. Phạm Hồng Học ở viện nghiên cứu treo cái danh, hộ khẩu dời đi, tiền lương tiền thưởng sẽ do thị trấn Phong Lâm phát, viện nghiên cứu không cần phải gánh thêm một gánh năng, sao lại không làm chứ? Về phần thị trấn Phong Lâm xây dựng nhà máy đồ uống, căn cứ nghiên cứu khoa học thì đó là bước tiếp theo.
Lập tức Phạm Hồng Vũ thẳng sống lưng, thu xếp tinh thần nói:
- Anh, nhà máy sản xuất thức uống cũng đã chọn xong rồi, cơ sở xây dựng cũng đã bắt đầu tiến hành, dây chuyền sản xuất em đã nhờ bạn bên Giang Khẩu hỏi thăm, tiến hành bước đầu đàm phán. Hết thảy đều thuận lợi. Nhà xưởng trong thời gian rất ngắn sẽ được xây xong. Hiện tại vấn đề cần suy tính là nhân viên nghiên cứu, nhân viên kỹ thuật và nhân viên lao động thuần thục. Nhân viên nghiên cứu thì kính nhờ anh, nhân viên kỹ thuật và lao động thì sẽ tìm ở phía nam và Giang Khẩu. Bọn họ nơi đó có nhà máy thức uống, tuy rằng kích thước không lớn, nhưng cũng là có kinh nghiệm. Đây chính là một mặt của xây dựng nhà xưởng. Mặt khác chính là phương thức tiếp thị thị trường. Em cũng đã làm xong phương án tiếp thị thị trường, đơn giản mà nói, bước đầu tiên chính là chiếm lĩnh toàn bộ thị trường địa khu, bước thứ hai là toàn tỉnh, bước thứ ba là bao trùm cả nước. Dựa theo dự tính của em, chỉ cần sản phẩm vượt qua thử thách, trên cơ bản một năm thôi là có thể bao trùm toàn tỉnh. Năm thứ hai sẽ trở thành thương hiệu nổi danh cả nước. Năm thứ ba sẽ chiếm đại bộ phận thị trường cả nước.
Phạm Hồng Học giật mình kinh hãi, nói:
- Ba năm bao trùm cả nước? Hồng Vũ, em có phải là rất lạc quan rồi phải không? Em có căn cứ xác thực không?
Đây là người nghiên cứu khoa học, phương thức suy nghĩ có lối điển hình nhất, lấy việc phải chú ý đến căn cứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba năm đã là nhiều rồi. Mấu chốt là không đủ tiền, bằng không, em trực tiếp làm quảng cáo trên truyền thông lớn, ví dụ như đài truyền hình trung ương. Một năm thôi đã bao trùm cả nước rồi.
Năm 87, nhãn hiệu vua ở đài CCTV vẫn còn chưa thấy bóng dáng. Công lực của truyền thông rất cao, giá cả quảng cáo lại tương đối vừa phải. Chỉ cần có đủ tài chính, muốn một sản phẩm bao trùm cả nước cũng không phải là người si nói mộng. Đương nhiên, cái gọi là bao trùm thị trường cả nước cũng chỉ là phương hướng lớn. Các tỉnh, thành lớn thì còn có thể bao trùm được, nhưng một thành phố, thị trấn nhỏ mà muốn bao trùm cả nước là còn cần cả một quá trình. Không phải là độ mạnh yếu của quảng cáo mà là vấn đề có suôn sẻ hay không.
Phỏng chừng cái gọi là “tổng đại lý cấp tỉnh” cũng còn là một danh từ mới mẻ.
Phạm Hồng Thái kinh ngạc nói:
- Quảng cáo ở đài truyền hình trung ương? Anh hai, điều này có được không?
Trong mắt một học sinh cấp ba, đài truyền hình trung ương cao đến bậc nào. Mỗi một phóng sự, mỗi một tin tức thì xuất hiện những gương mặt lãnh đạo tối cao cấp quốc gia. Trong miệng của Phạm Hồng Vũ, giống như lãnh đạo của CCTV và hắn giao tình rất thân thiết vậy. Chỉ cần Phạm nhị ca mở miệng thì đài CCTV giống như cầu được ước thấy.
Đây cũng là quá tinh tướng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chỉ cần có kinh phí quảng cáo thì cái gì mà không được. CCTV làm quảng cáo cho xí nghiệp thì cũng phi thường đúng lúc. Bọn họ có tiền phí thu vào nhờ quảng cáo, xí nghiệp và sản phẩm thì được mở rộng. Đây là hai bên cùng có lợi. Sau này, truyền thông chính là trận địa quảng cáo chủ yếu nhất. Ai giành được khối trận địa này thì có thể chiếm được tiên cơ.
Phạm Hồng Thái dù sao tuổi cũng còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, có hỏi chuyện gì cũng chỉ xuất phát từ tò mò, thuận miệng hỏi mà thôi. Nghe anh hai nói có đạo lý rõ ràng thì liền liên tục gật đầu, trong mắt toát ra sự kính nể.
Kiếp trước, lời mà Phạm Vệ Quốc nói, chỗ nào cũng có, nhiều đếm không xuể. Nội lấy việc làm đường làm thí dụ, một số cán bộ hận không thể đem đường cao tốc phân cách thành thước khoán trắng ra ngoài, kiếm đủ nước luộc.
- Cha, tình hình mà cha nói, quả thật sẽ phát sinh, hơn nữa lại ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên, con vẫn kiên trì làm kế hoạch tiền thưởng này. Chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Cán bộ hủ bại luôn luôn có, nhưng không thể bởi vì sợ hủ bại mà chúng ta không làm. Chủ nghĩa xã hội khoa học không phải là danh từ bần cùng lạc hậu. Chúng ta nhất định phải đẩy mạnh kinh tế, khiến đại đa số quần chúng có được cuộc sống giàu có, thì lúc đó mới có khả năng thể hiện hết sự ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học. Về phần có người hủ bại thì nhất định phải xử lý. Hủ bại một thì xử lý một.
Phạm Hồng Vũ oai vệ nói, sau đó ở trong lòng khách sáo với chính mình một phen.
Lời nói này là thật sự là không đáng tin cậy.
Không cần nói hắn hiện tại chỉ là Phó chủ tịch thị trấn, cho dù một ngày kia, hắn khoác hoàng bào, đi lên thần đàn, ngồi ở hướng nam thì chỉ sợ không thể giải quyết được việc này.
- Ít nhất, ở thị trấn Phong Lâm con có thể bảo đảm.
Theo sau, Phạm Hồng Vũ lại tăng thêm một câu, tránh cho mình lại khinh bỉ chính mình. Tôi hiện tại là Phó chủ tịch thị trấn, chỉ có thể quản địa phương của mình, còn nơi khác, tôi thật sự không xen vào.
- Ừ, tóm lại phải cẩn thận.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò một câu.
Phạm Hồng Vũ nói không sai, dù sao cũng phải có người tiến hành nếm thử, bằng không vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tiến bộ.
- Ba, con kế tiếp sẽ đến phía nam liên lạc chuyện thu mua thiết bị, thuận bị có thể mang về chút hạng mục nào khác không?
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc nói:
- Con không phải muốn làm hạng mục nhà máy thức uống và kim khí sao? Hai cái nhà xưởng này còn chưa làm xong thì vội tiến cử hạng mục khác. Hồng Vũ, hăng hái tiến về phía trước, cố gắng công tác thì rất đúng, nhưng phải vừa phải, không thể liều lĩnh. Ăn nhiều bội thực.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Ba, lúc này con đến phía nam tiến cử hạng mục không phải là cho thị trấn Phong Lâm mà là cho Vũ Dương của chúng ta.
- Sao, tiến cử cho Vũ Dương? Tiến cử hạng mục gì?
Phạm Vệ Quốc càng thêm kinh ngạc.
- Nhà máy gia công thịt. Con muốn làm hạng mục này. Ba, kế hoạch của con là như vậy. Phong Lâm đồi núi nhiều, ruộng dốc nhiều, nhiều loại lương thực không thể nào đáng tin cậy, nông dân thu vào không nhiều. Con cho rằng, phải phát triển mạnh chăn nuôi. Lấy thôn tổ làm đơn vị, tạo thành hợp tác xã nông nghiệp, thống nhất chăn thả bò và dê. Khí hậu phía nam của chúng ta tốt, chăn nuôi bò, dê thì chất lượng thịt so với phía bắc ngon hơn, rất được thị trường hoan nghênh. Hơn nữa, cũng được Hongkong và các quốc gia Âu Mỹ ưa chuộng. Nếu muốn làm sản nghiệp này, trên cơ bản sáu bảy phần trăm nông hộ có thể được lợi. Nhưng tiêu thụ thịt bò thịt dê nuôi dưỡng chính là một vấn đề. Bò, dê sống là một phương diện, còn thịt để ăn sau khi gia công cũng là một phương diện. Địa bàn Phong Lâm quá nhỏ, không thể xây dựng một nhà máy gia công quy mô được. Cho nên, con đề nghị, Vũ Dương sẽ làm hạng mục này. Ba, điều kiện tự nhiên của Vũ Dương và Phong Lâm giống nhau, rất thích hợp phát triển chăn nuôi đại quy mô. Chúng ta xây dựng nhà máy gia công thịt, mở ra nguồn tiêu thụ, đây là một hạng mục mang lại nhiều tiền. Tài chính huyện và của nông dân được gia tăng.
Phạm Hồng Học lập tức nói:
- Ba, con cảm thấy đề nghị này của Hồng Vũ rất tốt.
Quản Lệ Mai cũng nói:
- Đúng vậy, lão Phạm, tôi cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Nói xong, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ trở nên trong suốt. Đứa con thứ hai của bà ngày càng có bản lĩnh, còn giúp bố của nó làm đại sự rồi.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu:
- Ba cũng không nói là sai mà. Ừ, ba nghĩ việc này có thể làm.