Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 182 : Chủ khách đổi chỗ

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Lệnh tổng, anh có tài khoản ở hải ngoại không? Hoặc là thứ tài sản gì có thể ở nước Mỹ mua giảm?



Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi.



Lệnh Hòa Phồn cả kinh, nghi ngờ hỏi:



- Phạm tiên sinh, ý của anh là…?



Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:



- Lệnh tổng, ngày mai thị trường chứng khoán Hongkong bắt đầu phiên giao dịch, cơ bản không có khả năng xuất kho, ngược lại mua giảm khả năng cũng không lớn.



A Minh hiển nhiên hiểu được ý tứ của Phạm Hồng Vũ, ngắt lời nói:



- Phạm tiên sinh, hiện tại chỉ số giao dịch cổ phiếu của nước Mỹ chỉ sợ mua không được cổ phiếu giảm.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:



- Bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Chứng khoán nước Mỹ như một cái đĩa lớn, có khả năng chống đỡ mạnh một chút. Lập tức hành động có lẽ sẽ còn cơ hội. Ngựa chết thì làm cho nó sống dậy.



- A Mẫn, lập tức mua giảm, có thể hạ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.



Lệnh Hòa Phồn phản ứng cực nhanh, lập tức quát lên.



Không hề nghi ngờ, y có tài khoản ở Mỹ.



Vừa rồi cũng là nhất thời hồ đồ, thật không nhớ tới điểm này.



- Vâng, vâng!



Thang tiểu thư và A Minh vội gật đầu không ngừng, cầm điện thoại lên, nối với Sở giao dịch bên kia đại dương. Bọn họ không phải nói tiếng Anh mà là bằng tiếng mẹ đẻ. Có thể thấy bên kia nước Mỹ, người cầm máy cũng là người Hongkong.



Hongkong vốn là trung tâm tài chính của Đông Nam Á, có người đầu tư chứng khoán Mỹ và giao dịch cổ phiếu cũng là chuyện rất bình thường.



- Lệnh tổng, hạ bao nhiêu?



Thang tiểu thư trước khi nối máy với văn phòng bên kia, đã quay đầu lại hỏi.



- Đầy kho!



Lệnh Hòa Phồn không chút do dự nói.



- Đầy kho?



Thang tiểu thư hoảng sợ.



- Đúng, đầy kho, nhanh lên!




Hơn nữa, đây chính là ngoại lệ!



Một xã thị trấn bình thường, thậm chí là khu, huyện cũng không nhất định có thể tranh thủ được khoản tiền nhiều như vậy.



Hiện tại, Phạm Hồng Vũ lại nói cho y biết, trong một đêm, bọn họ có thể kiếm được hai triệu.



Tiền Hongkong thật sự dễ kiếm đến như vậy sao?



Phạm Hồng Vũ cười vỗ vai của y nói:



- Tầm Hoan, anh yên tâm đi. Cái này chỉ là mới bắt đầu. Có khoản tài chính này, chúng ta có thể làm được nhiều việc. Ai cha, vẫn là tiền vốn không nhiều lắm. Nếu tiền vốn đủ, chúng ta lần này có thể kiếm được nhiều tiền hơn, làm càng nhiều chuyện hơn. Đây đúng là cơ hội tốt.



- Nhiêu đó mà cậu còn chê ít à?



Lý Xuân Vũ không kìm nổi kêu lên, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, giống như đang nhìn một con quái thú.



Cũng may là đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có người nào. Bằng không thì phải khiến cho người qua đường ghé mắt rồi.



Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:



- Không phải ngại ít, là không đủ mà chuyện của tôi muốn làm lại quá nhiều. Thế giới này, khoảng thời gian này, quá nhiều chuyện cần phải làm. Mười ngàn năm thì lâu lắm, chỉ tranh thủ sớm chiều.



Lời này nghe sao có chút quỷ dị, giống như hắn không phải đến từ thế giới này, cũng không phải sống trong khoảng thời gian này. May mà đám người Triệu Ca, Hạ Ngôn luôn thấy hắn “thần kỳ” như vậy nên ai cũng đều không có suy nghĩ sâu xa.



Lý Xuân Vũ gãi đầu nói:



- Hồng Vũ, cậu trong lòng ôm chí lớn, cái này so không được mà cũng không muốn so. Tôi chỉ là người có tư tưởng cá thể của một người nông dân, cơm no áo ấm là được. Không nói gạt câu, ban đầu tôi thật ra cũng hơi dao động. Nếu thua lỗ, tiền của tôi thì không sao, nhưng chỉ sợ không tốt cho những người bạn kia. Haha, cuối cùng thì yên tâm rồi. Hồng Vũ, cậu rất giỏi.



Nói xong, Lý Xuân Vũ liền hướng Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên.



Hạ Ngôn cười nói:



- Anh Tầm Hoan, anh yên tâm đi, Nhị ca cho tới bây giờ chưa bao giờ để bạn bè chịu thiệt.



Lý Xuân Vũ cười ha hả:



- Vậy cũng không cần thiết, Lệnh Hòa Phồn bị lừa rồi.



- Cái đó không thể trách chúng ta, ai bảo anh ta không tin Nhị ca chứ?



Hạ Ngôn bĩu môi, khinh thường nói.



- Cũng không thể nói như vậy, Lệnh Hòa Phồn cũng là một nhân vật xuất sắc. Còn tính cách thì kỳ thật tôi cũng rất thích.



Phạm Hồng Vũ khoát tay, như thoáng chút suy nghĩ. [/CHARGE]