Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 188 : Cậu không cưới Triệu Ca nữa à?

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


- Vào đi.



Phó Chủ tịch thị trấn Phạm vừa hút xong điếu thuốc, trong phòng vang lên giọng nói của Cao Khiết, vẫn bình thản như trước, không dễ phán đoán tâm trạng cô xấu hay tốt. Nhưng lúc này Bí thư Cao đuổi Phạm Hồng Vũ ra ngoài để thay quần áo, cửa vẫn chỉ khép hờ đã nói lên vấn đề.



Tuy nhiên Phó Chủ tịch thị trấn Phạm sau khi bước vào, Cao Khiết vẫn chỉ mặc bộ quần áo cũ, còn bộ trang phục công sở Chanel kia thì được đặt ngay ngắn trên giường Cao Khiết.



Phạm Hồng Vũ không khỏi thất vọng.



- Chị, tôi đi xa xôi như thế mua về cho chị, dù thế nào thì cũng phải mặc vào để người ta ngắm một chút chứ? Thú thật, khi mua bộ đồ này tôi đã tưởng tượng rằng chị mặc bộ đồ này sẽ rất rất đẹp đấy.



- Đừng nói hươu nói vượn nữa.



Cao khiết trừng mắt nhìn hắn.



Người này cũng thật là, mình mặc vào để cho hắn ngắm một chút, nếu như vậy thật thì Bí thư Cao này còn gì là tôn nghiêm nữa chứ? Bí thư Cao đâu phải là người mẫu của Phó Chủ tịch thị trấn Phạm.



Nhưng không thể phủ nhận, ánh mắt của người này cũng thật là chuẩn xác, bộ quần áo này như thể được làm theo đúng số đo của Cao Khiết vậy. Hàng hiệu thế giới có khác, mặc lên người một cái là đã thấy dễ chịu rồi.



Tìm người mặc thử mà có thể mua được bộ đồ vừa vặn như thế, Phạm Hồng Vũ coi như đã rất dụng tâm, “nghiên cứu” cô rất rõ ràng tỉ mỉ.



Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Cao Khiết lại trở nên ửng đỏ.



Ánh mắt của Phạm Hồng Vũ đang loạn chuyển, cao khiết liền quát:



- Nói chuyện công việc.



Đêm hôm khuya khoắt, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chạy về, lại trực tiếp vào phòng ngủ của cô, “viện cớ này nọ” không chịu đi, Cao Khiết thậm chí đã có chút chột dạ, như thế cứ tiếp tục để như vậy thì sẽ xảy ra “vấn đề lớn”



Cao Khiết ban đầu tưởng mình đều có năng lực miễn dịch đối với bất kỳ điều gì, mấy năm nay, đàn ông trẻ trung địa vị thân phận cao hơn Phạm Hồng Vũ rất nhiều, cô không phải không gặp qua, nhưng lại chẳng động lòng với ai cả. Ai ngờ đối mặt với tên du côn này, Cao Khiết lại sinh ra cảm giác “bó tay” như vậy.



Nếu là người khác mà cợt nhả trước mặt cô như vậy, thì không trừng Cao Khiết đã sớm tống cổ ra khỏi nhà rồi.



Duy chỉ có Phạm Hồng Vũ, biết hắn càn quấy như thế nhưng căn bản chẳng có biện pháp gì.



Mỗi lần cô tức giận, đối với Phạm Hồng Vũ chỉ càng đẹp chứ không thấy uy.



- Được rồi, nói công việc thì nói công việc, đâu cần phải hung dữ như thế.



Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế gỗ, bất mãn nói.



Cao Khiết liền quay đầu đi, hé miệng cười.



Những lúc thế này, không thể cười trước mặt hắn được, bằng không sẽ hỏng việc.




Nhưng hắn chưa từng nghĩa, không có nghĩa là vấn đề này không tồn tại.



Cao Khiết nói rất có lý.



Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Cao Khiết khẽ vung tay lên, nói:



- Như vậy cũng tốt, cậu cũng có công đạo với chú Phạm dì Quản, cũng có công đạo với Triệu Ca, cuối cùng cũng không hoàn toàn phụ lòng cô ấy.



- Chị…tôi không phải ý đó.



Phạm Hồng Vũ hơi nóng nảy.



Không cẩn thận, trong con mắt của Cao Khiết hắn liền trở thành kẻ phụ lòng.



Cao Khiết cười nhạt một tiếng, nói:



- Có lẽ trong lòng cậu đúng là chưa nghĩ như vậy, nhưng sự tình phát triển, chưa chắc đã theo ý muốn của cậu. Hồng Vũ, chắc cậu hiểu được, tất cả người làm đại sự, đều phải biết nên lấy hay bỏ. Sắp xếp như vậy có lẽ chính là sự lựa chọn tốt nhất.



- Không phải, chị, tôi…cái này..



Trên trán Phạm Hồng Vũ đã bắt đầu đổ mồ hôi.



Ánh mắt Cao Khiết dần trở nên dịu dàng, ngồi đối diện với hắn, hạ giọng nói:



- Cậu yên tâm, tôi sẽ không mắng cậu bạc tình phụ nghĩa đâu.



Trong giọng nói, mang theo ý dịu dàng, dường như đã vượt khỏi giới hạn bạn bè bình thường, càng vượt qua khỏi giới hạn bạn bè với nhau.



Có lẽ Cao Khiết cũng nhìn ra, trong chuyện này Phạm Hồng Vũ cần phải được an ủi.



Người đàn ông này cố nhiên kỳ tài ngút trời, nhưng dù sao cũng không thể toàn diện được. Mỗi người đều có điểm yếu riêng trong tâm hồn của mình.



Phạm Hồng Vũ mồ hôi đầy đầu, ngập ngừng, không biết nói gì cho phải.



Cao Khiết tự nhiên cười nói, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, thân mình hơi nghiêng về phía trước, lau mồ hôi trên trán cho hắn.



Ma xui quỷ khiến, bàn tay Phạm Hồng Vũ vừa đưa lên, liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết.



Cao Khiết lập tức run người lên.



Ngay sau đó, Phạm Hồng Vũ liền phục hồi lại tinh thần, vội vàng buông ra, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng quay đầu đi, không dám nhìn Cao Khiết. Cao Khiết rất nhanh thu tay lại, hung hăng nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn, trong nháy mắt trở nên vô cùng kiều diễm.[/CHARGE]