Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 19 : Cấp Trên Có Phản Ứng
Ngày đăng: 01:11 22/04/20
Trong thời gian bị “lưu đày”, Phạm Hồng Vũ buông xuống hết tất cả quốc gia đại sự, toàn lực làm kinh tế. Tuy hắn là người được trùng sinh, nhưng địa vị lại quá thấp, ngoài việc mạo hiểm sửa bài viết của Khâu Minh Sơn, thì những chuyện khác hắn đều lực bất tòng tâm.
Không cần nói đến những nhân vật lớn, mà ngay cả những cán bộ chủ yếu từ địa khu trở xuống cũng đâu dễ dàng mà nghe lời của tiểu bối như vậy.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ngồi chờ kết quả.
Nếu ông trời bắt hắn phải quay lại, thì sẽ không chỉ cho hắn làm được mỗi một việc như vậy. Nếu như chẳng may tính toán sai, Khâu Minh Sơn vẫn bị mất chức như trước, thì khả năng thăng tiến của ba hắn là rất nhỏ, và hắn càng khó ngóc đầu lên được. Tuy nhiên, ở thế gian này có rất nhiều việc có thể làm được, cũng không cứ phải làm quan mới nổi bật được.
Lợi dụng tất cả những ưu thế để kiếm chút tiền, cũng là một lựa chọn không tồi, dù thế nào thì cũng tốt hơn so với việc cả đời làm một viên cảnh sát hình sự cỏn con như kiếp trước.
Vì vậy, Phạm Hồng Vũ rất quan tâm đến việc hợp tác với Triệu Ca kinh doanh công trái.
Hắn thì chắc chắn là không thể moi đâu ra tiền vốn rồi, mà chỉ có thể xin mẹ mà thôi.
Khoản tiết kiệm của Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai Phạm Hồng Vũ biết rất rõ ràng. Nhiều năm như vậy, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai làm cán bộ, tuy là chức không quá lớn, cộng với việc Phạm Vệ Quốc là người liêm chính, đương nhiên là sẽ không có nhiều tiền, nhưng hai mươi mấy năm tích góp, mấy ngàn tệ gửi ngân hàng thì chắc chắn là có.
Vốn tưởng rằng thuyết phục Quản Lệ Mai rất khó khăn, Phạm Hồng Vũ cũng đã chuẩn bị hàng mớ lý do. Không ngờ, Quản Lệ Mai cũng có đầu óc kinh doanh, sau khi nghe Phạm Hồng Vũ nói suy nghĩ của mình thì bà lập tức đồng ý ngay.
Cũng giống như Triệu Ca, Quản Lệ Mai cảm thấy Phạm Hồng Vũ nói rất có lý, việc này đúng là chẳng có gì mạo hiểm cả, chỉ cần cẩn thận một chút, thì không thể lỗ vốn được.
Đương nhiên, Quản Lệ Mai vẫn tương đối cẩn thận, bà còn hỏi một người bạn làm ở ngân hàng cho chắc. Người bạn đó trả lời rằng việc kinh doanh công trái này không trái pháp luật, nhà nước đã có chính sách tự do lưu thông công trái, chỉ cần hai bên bằng lòng mua bán là được, nhà nước không can thiệp.
Điều này làm Quản Lệ Mai cảm thấy an toàn tuyệt đối, bà liền rút khoản tiền bốn ngàn tệ gửi ở ngân hàng ra đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng kéo Hạ Ngôn vào, gã cũng dồn được hai ngàn tệ, công với gần ba ngàn của Triệu Ca nữa thì tất cả cũng đã được chín ngàn tệ rồi, một khoản vốn cũng khá là “hùng hậu”.
Triệu Ca làm việc đúng là rất nhanh gọn, nói làm là làm. Cô đã mời ba đứa cháu của mình dưới quê lên để làm nhiệm vụ đi thu mua công trái.
Triệu Ca có lối suy nghĩ khá kín đáo, mặc dù cô rất tin tưởng những điều mà Phạm Hồng Vũ nói, nhưng quán cơm của cô vẫn hoạt động như bình thường, hàng ngày cô vẫn làm đầu bếp. Nếu chẳng may kinh doanh công trái không thuận lợi thì còn có quán cơm để mà sống. Triệu Ca tuy chưa được đọc những sách dạy kinh doanh, nhưng cô vẫn biết, không nên bỏ tất cả trứng gà vào một giỏ.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cũng gia nhập vào đội ngũ đi thu mua. Hai người bọn họ vốn là người thị xã, cho nên sẽ thuộc đường hơn so với ba người mà Triệu Ca đã mời từ dưới quê lên, hơn nữa ở thị trấn Thành Quan họ cũng có nhiều người quen.
Quá trình thu mua công trái rất thuận lợi.
Giống như những gì mà Phạm Hồng Vũ dự đoán, những cán bộ và công nhân viên giữ công trái khi nghe tin có người đi thu mua công trái thì ai nấy đều mừng rỡ mà đem công trái đến đổi thành tiền mặt. Thậm chí có nhiều người chỉ lấy lại giá gốc, chứ không lấy tiền lãi.
Tiểu Hoa vội ngẩng đầu lên, nói:
- Anh Phạm, chị Ca Nhi ở trên lầu ý.
Quán cơm nhỏ này của Triệu Ca có hai tầng, tầng dưới là quán cơm, tầng trên là khu sinh hoạt.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lập tức đi xuyên qua phòng bếp để lên tầng hai. Phòng ngủ của Triệu Ca hắn không đi qua, đang chuẩn bị lên tiếng gọi thì cửa phòng bỗng mở ra.
- Mau, qua bên này đi.
Triệu Ca hé miệng cười, giơ bàn tay trắng nõn nà ra vẫy.
Phạm Hồng Vũ vội đi tới.
Cũng giống như tầng 1, tầng hai này cũng rộng chừng bốn mươi mét vuông, có hai gian phòng. Trước kia Triệu Ca và Tiểu Hoa mỗi người một gian, nhưng hiện giờ có ba “nhân viên thu mua công trái” nữa, thì Triệu Ca và Tiểu Hoa ở chung một phòng.
Phạm Hồng Vũ vừa mở cánh cửa ra, Triệu Ca liền túm lấy cổ tay hắn kéo vào.
Trên chiếc bàn trong phòng, có đặt một tay nải màu vàng căng phồng.
Sau khi kéo Phạm Hồng Vũ vào, Triệu Ca liền đóng cửa lại. Hít sâu một hơi, bộ ngực bình thường vốn dịu dàng, lúc này giật giật mãnh liệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay nải trên bàn, miệng im lại giống như đang trốn kẻ địch vậy.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Một lúc sau, Triệu Ca mới bình tĩnh lại, đưa tay cởi tay nải ra, lập tức mười xấp tiền mới cứng hiện ra trước mặt.
- Đều ở đây rồi, 10650 tệ…Hồng Vũ, chúng ta lãi đến 1650 tệ, trong bảy ngày lãi tới 1650 tệ cơ đấy…
Triệu Ca không kìm nổi, bèn vỗ vỗ ngực mình, thở dốc.
Phạm Hồng Vũ đương nhiên là không hưng phấn như vậy, cười ha hả trêu chọc nói:
- Chúc mừng bà chủ Triệu, kinh doanh phát tài!