Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 203 : Bí thư Thị ủy ngồi không yên

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Nhưng rất nhanh, sự thật lại một lần nữa nghiệm chứng Phạm Hồng Vũ đã đoán chính xác.



Cao Khiết hai tay ôm ngực, hậm hực bước đi trong phòng làm việc, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.



- Xin chào!



Cao Khiết cầm điện thoại lên, tức giận nói một câu. Cao Khiết vốn kềm chế rất tốt, chỉ có điều lúc này tức giận đến vô cùng, cũng bất chấp hình tượng thục nữ.



- Xin chào, là đồng chí Cao Khiết sao?



Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quy nghiêm của người đàn ông trung niên, lộ ra mười phần cứng rắn mạnh mẽ.



- Bí thư Tống, chào ngài!



Cao Khiết giật mình kinh hãi, vội vàng nói.



Cú điện thoại này không ngờ là Bí thư Thị ủy Tống Mân trực tiếp gọi đến. Loại tình huống này lúc trước ít khi xảy ra. Cho dù Tống Mân cho gọi Cao Khiết thì bình thường cũng đều là do thư ký gọi tới.



Địa khu Ngạn Hoa, Tống Mân là người mạnh mẽ, cứng rắn ai cũng biết. Mặc dù ông là một tay Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa cất nhắc, nhưng nghe nói trước mặt Lương Quang Hoa, sự lo lắng và kính sợ của Tống Mân hoàn toàn khác với những cán bộ bình thường khác.



- Cao Khiết, đồng chí Phạm Hồng Vũ có ở đây không? Bảo cậu ấy nghe điện thoại.



Tống Mân lập tức nói.



Từ trong lời nói này có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ, cứng rắn của Tống Mân. Ngoại trừ tiếng gọi ban đầu là đồng chí Cao Khiết, còn lại đều là gọi thẳng tên. Hơn nữa, ông ta dường như biết rất rõ ràng, giờ này Phạm Hồng Vũ khẳng định là ở trong văn phòng của Cao Khiết.



Tống Mân đối với trí lực của mình cho tới bây giờ đều rất có lòng tin.



- Vâng, Bí thư Tống, Phạm Hồng Vũ đang ở chỗ của tôi, xin ngài chờ một chút.



Cao Khiết hoàn toàn khôi phục lại được sự bình tĩnh, đưa ống nghe cho Phạm Hồng Vũ.



- Chào ngài, Bí thư Tống, tôi là Phạm Hồng Vũ, xin Bí thư Tống ra chỉ thị.



Phạm Hồng Vũ tiếp nhận điện thoại, đứng thẳng người, cao giọng đáp.



- Tiểu Phạm, cậu đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức.
Phạm Hồng Vũ đơn giản đem tình huống của khu công nghiệp báo cáo với Tống Mân, cũng không lãng phí nhiều thời gian. Trong lòng của hắn rất rõ, Tống Mân bỗng nhiên gọi hắn đến, tuyệt không phải là vì muốn hiểu biết tình trạng phát triển của khu công nghiệp.



- Ừ, tốt lắm! Không thể tưởng tượng được cậu và Tiểu Cao lại làm ra được động tĩnh lớn như vậy. Cái này không tồi. Xem ra lúc trước giao cho các người phụ trách Phong Lâm là quyết định sáng suốt. Hình thức Phong Lâm dần dần lộ dạng rồi.



Tống Mân gật đầu, biểu dương hai câu.



Cái gọi là hình thức Phong Lâm cũng không phải là bịa đặt, là thật sự có được ở Thanh Sơn nhật báo. Nhà máy điện tử chính thức tiến vào khu công nghiệp Phong Lâm chưa lâu, phóng viên báo tỉnh Triệu Hâm và Bành Na lại tiến hành xâm nhập, phỏng vấn, ghi lại tỉ mỉ quá trình phát triển một năm vừa qua của thị trấn Phong Lâm. Lần đầu đã đưa ra danh từ “hình thức Phong Lâm”. Đây chính là một sự khẳng định đầy đủ cho việc xâm nhập cải cách Phong Lâm.



Nếu Cao Khiết trước kia là từ báo tỉnh xuống, với loại tài nguyên dư luận như vậy, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không lãng phí.



Dựa theo thuyết pháp của đời sau, nếu có cơ hội thích hợp để lăng xê thì nên làm. Giai đoạn hiện tại, thị trấn Phong Lâm nếu tạo được một điển hình nào đó thì cực kỳ có lợi. Chẳng những đối với Phạm Hồng Vũ có lợi, mà đối với chỉnh thể phát triển của thị trấn Phong Lâm càng thêm có lợi. Các cấp chính quyền đảng ủy đều phải chiếu cố đặc biệt.



Phạm Hồng Vũ vội vàng khiêm tốn:



- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi, trước mắt vẫn chỉ là khởi bước, chưa nói tới thành tích gì cả.



Tống Mân khoát tay, nói:



- Tiểu Phạm, cậu biết tính cách của tôi là không thích nghe cách nói một đằng làm một nẻo. Nếu làm tốt thì chính là làm tốt, nên khen ngợi thì sẽ khen ngợi. Làm không được thì phê bình. Chỉ chưa đến một năm, thị trấn Phong Lâm các người đã xây dựng nhiều nhà xưởng như vậy. Chân kim bạc trắng mấy triệu tiến vào, rất nhiều nông dân biến thành công nhân, hàng tháng nhận tiền lương, đấy chính là bản lĩnh, không cần phải khiêm tốn. Cậu phải biết rằng, quá phận khiêm tốn đó chính là tự kiêu.



Dựa theo lời nói đời sau, quá phận khiêm tốn thì được gọi là “ ra vẻ tinh tướng”.



- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống!



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, cũng không hề khiêm tốn nữa.



- Tiểu Phạm, cậu nói một chút, Phong Lâm có thể đạt được sự phát triển như vậy, nguyên nhân chủ yếu là cái gì? Các cậu có làm tổng kết chưa?



Tống Mân nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nhấp nháy.



Trên đường tới đây, Phạm Hồng Vũ vẫn luôn suy nghĩ lần cho gọi này của Tống Mân, nói đến nội dung gì. Hiện tại Tống Mân hỏi, cơ bảm đều nằm trong dự liệu của hắn, đã sớm nghĩ ra kế sách ứng đối.



- Vâng, đúng, Bí thư Tống, chúng tôi đã làm tổng kết.



Lập tức Phạm Hồng Vũ sửa thân hình, khiến cho tư thế của mình càng thêm nghiêm chỉnh.