Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 213 : Phạm Hồng Vũ lại phạm tội rồi hả?
Ngày đăng: 01:13 22/04/20
Không ngờ chiến tranh lại phát sinh trong hội nghị tọa đàm.
Nghiêm chỉnh mà nói, là phát sinh trong lúc nghỉ ngơi, sau khi mọi người ăn cơm trưa.
Hôm nay hội nghị tọa đàm khá quy mô, mấy chục người tham gia, gần như tập hợp hết các lãnh đạo quyền thế của thị xã Ngạn Hoa, tổng cũng phải để cho nhân vật số một của bộ phận khu trấn và văn phòng xử lý lên tiếng, chẳng sợ là toàn bộ lời nói đều là khách sáo. Ý nào đó đây cũng là sự thể hiện của đãi ngộ chính trị.
Buổi trưa, bữa tiệc liên hoan diễn ra tại nhà khách Thị ủy. Ngoại trừ lãnh đạo của Thị ủy và UBND thị xã, một số Ủy viên thường vụ thị ủy cũng tới. Bọn họ không quản lý về công tác kinh tế, nhưng liên hoan thì phải mời bọn họ, để các đồng chí ở dưới tạo dựng một chút cảm tình.
Ở phương diện này, Tăng Nghị đều khá chú ý, không để cho các đồng chí không hiểu chuyện sinh ra ý kiến đối với ông.
Không khí liên hoan rất vui vẻ, chút cũng không bị “mùi thuốc súng” của hội nghị tọa đàm làm ảnh hưởng. Bữa tiệc diễn ra trong hơn một giờ mới tan. 2h chiều, mọi người còn phải tiếp tục họp. Sau bữa cơm, mọi người còn có mười mấy phút để nghỉ ngơi, nên các cán bộ uống tương đối nhiều có thể tranh thủ thời gian chợp mắt một lát. Nếu ở trong hội nghị tọa đàm mà ngủ gà ngủ gật thì ảnh hưởng sẽ không tốt.
Có một số người ngủ trong có vẻ rất bình thường.
Ngay trước mặt Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã mà ngáy như sấm thì lại như thế nào không biết xấu hổ.
Nhà khách chuẩn bị mười mấy phòng đôi để cho các lãnh đạo tạm thời sử dụng để nghỉ ngơi. Lãnh đạo thị trấn Phong Lâm và khu Thái Bình được an bài chung một căn phòng. Dù sao cũng là tạm thời, nên không cần chú ý đến nhiều như vậy.
Bí thư Đàm uống hơi nhiều, vẻ mặt đỏ bừng, bước đi loạng choạng, khiến Chủ tịch quận phải đỡ ông ta.
Bí thư Đàm khi uống rượu vào thì nói nhiều hơn bình thường, dọc đường đi ba hoa khoác lác, không coi ai ra gì.
- Bí thư Cao, tôi đã nói với cô rồi, Ngạn Hoa chúng ta, kinh tế muốn đi lên thì phải phát triển mạnh nông nghiệp. Tình huống thực tế của chúng ta là, muốn tiền không có tiền, muốn làm đường không có đường, muốn kỹ thuận thì không có kỹ thuật, muốn chính sách thì không có chính sách. Như vậy công thương nghiệp làm sao mà đi lên được. Đừng xem Phong Lâm các ngươi bây giờ đi lên, nhưng tôi thì thấy nó rất nguy hiểm. Nếu làm không xong thì mấy trăm ngàn đồng sẽ trở nên mất trắng, thật là lãng phí.
Bí thư Đàm tựa người vào Chủ tịch quận, quơ quơ cánh tay, thở hồng hộc hét lên.
Chủ tịch liền hướng Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cười khổ không ngừng, cũng ngầm có ý cầu tình. Ông ấy dù gì cũng uống nhiều rồi, miệng như xe lửa, hai vị tha thứ, đừng để ý.
Nếu là bình thường thì Bí thư Cao nhất định sẽ trở mặt với Bí thư Đàm.
Tố giác cái gì?
Phạm Hồng Vũ lại phạm cái gì sai sao?
Cũng không trách Cao Khiết tức giận. Trong khoảng thời gian này, Phạm Hồng Vũ gần như đều ở cùng một chỗ với cô, có phạm sai lần hay không thì Cao Khiết biết rất rõ.
Kha Đại Trung đối với Cao Khiết khá lịch sự, miễn cưỡng cười gương nói:
- Bí thư Cao, đối với quy trình công tác của Ủy ban kỷ luật, cô chắc cũng nắm rõ. Xin cô ủng hộ công tác của chúng tôi. Chúng tôi chỉ là mời đồng chí Phạm Hồng Vũ về làm rõ một số tình huống mà thôi.
- Tìm hiểu tình huống cũng không thể đợi chúng tôi họp xong sao?
Cao Khiết càng thêm không hài lòng.
Làm cái gì vậy?
Lúc này, người của Ủy ban kỷ luật đến đem Phạm Hồng Vũ đi, còn không khiến cho dư luận xôn xao sao? Trong nháy mắt, toàn bộ người phụ trách của các khu trấn đều sẽ biết tin tức. Đồng chí Phạm Hồng Vũ lại gây chuyện rồi.
Phạm Hồng Vũ trước đó không lâu lập công lớn, được đề bạt làm Phó chủ tịch thị trấn, thật vất vả mới tiêu trừ được ảnh hưởng của Nhất thất đại án, ở Phong Lâm nảy sinh uy vọng. Một chuyện như vậy xảy ra, tất cả đều bị hủy hết.
Kha Đại Trung lại cười gượng, hướng Cao Khiết ra vẻ có lỗi, nhưng vẻ mặt lại rất kiên quyết.
Hai người đi chung với ông ta lại như hổ rình mồi, lập tức xem Phạm Hồng Vũ là phần tử đối địch.
- Chủ nhiệm Kha, không thành vấn đề, tôi kiên quyết phối hợp với công tác của Ủy ban kỷ luật.
Cao Khiết vẫn còn muốn nói nữa, nhưng Phạm Hồng Vũ đã mở miệng, khẽ mỉm cười, nét mặt điềm tĩnh, nhìn kỹ lại là mang theo vài phần châm chọc.