Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 221 : Quyền Chủ tịch thị trấn

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào lại đi vào thị trấn Phong Lâm, rất kinh ngạc phát hiện Chủ tịch tỉnh ngày mai sẽ đến nhưng Thị trấn Phong Lâm vẫn chưa chuẩn bị gì, đại viện thị trấn vẫn yên tĩnh như cũ, không nhìn thấy vẻ gì là bận rộn cả.



- Bí thư Cao, Phó chủ tịch Phạm, hai vị đúng là có phong độ của một đại tướng.



Long Hải Đào không khỏi cảm thán một câu.



Long Hải Đào lần này xuống, cũng là nhận sự ủy thác của Tống Mân, đích thân chạy xuống để cho Phạm Hồng Vũ một thể diện. Theo quy trình bình thường thì ông ta chỉ cần cử một Phó trưởng ban xuống trao quyết định bổ nhiệm là được rồi.



Thị trấn Phong Lâm cũng không làm lễ hoan nghênh gì cả. Cũng giống như lần trước Lục Nguyệt đến thị sát, Bí thư Đảng ủy thị trấn Cao Khiết và Phó chủ tịch thị trấn Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe, ở bên ngoài thị trấn đón. Tất cả mọi người đều là thành viên bộ máy Thành ủy bộ, không phân biệt nặng nhẹ.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:



- Trưởng ban Long, nghe nói Chủ tịch tỉnh Vưu là một vị lãnh đạo rất tiết kiệm, không thích khoa trương lòe loẹt...



Long Hải Đào cười ha hả.



Cái này đúng là hoánh tráng.



Dường như hắn hiểu rõ ràng Chủ tịch tỉnh Vưu vậy.



Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ nói như vậy, cũng không hoàn toàn là nói mò. Vưu Lợi Dân nhậm chức gần một năm, rất ít tham gia các hoạt động xã giao. Toàn bộ địa khu Ngạn Hoa, những người có may mắn được ngồi cùng ăn cơm với ông thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ là một trong số đó.



Uy vọng của Vưu Lợi Dân, dần dần đã đuổi kịp Chủ tịch tiền nhiệm Lôi Vân Cương. Lôi Vân Cương tính cách hướng ngoại, mạnh mẽ, cứng rắn hơn người, lúc đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, địa vị ngang bằng với Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, quan hệ khá căng thẳng. Còn tính cách giữa Vưu Lợi Dân và Lôi Vân Cương thì lại khác nhau một trời một vực, nhưng những cán bộ tinh ý có thể nhìn ra Vinh Khải Cao lại rất ủng hộ Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, trong các cuộc họp rất ít khi có “dị nghị” với nhau.



Vinh Khải Cao chấp chính ở Thanh Sơn nhiều năm, thân tín trải rộng khắp nơi. Uy vọng cực cáo, quot;tai họa ngầmquot; duy nhất, chính là tuổi tác của ông ta, lớn hơn Vưu Lợi Dân đến mười mấy tuổi. Tuy rằng giai đoạn hiện tại ở trong nước, Bí thư Tỉnh ủy thường phải đến hơn bảy mươi mới nghỉ, nhưng dù sao đến tuổi này rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể phải lui về.



Điểm này, cũng làm cho uy vọng của Chủ tịch tỉnh Vưu vô hình trung tăng lên không ít.


Long Hải Đào mỉm cười, lấy ra văn kiện của Đảng.



Lời khách khí thì Cao Khiết vẫn phải nói, nhưng Long Hải Đào tự biết mình không dám nhận.



Nếu thật sự ra chỉ thị gì, chẳng may khi Chủ tịch tỉnh đến thị sát mà bị bại lộ thì Long Hải Đào không thể tránh được liên lụy. Tôi đến đây chỉ để đọc quyết định bổ nhiệm, còn chuyện khác thì không liên quan gì đến tôi.



- Qua nghiên cứu, Thành ủy quyết định, đồng chí Cao Khiết không kiêm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn nữa....Quyết định bổ nhiệm đồng chí Phạm Hồng Vũ làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, xếp sau đồng chí Cao Khiết, đề cử làm Quyền chủ tịch thị trấn Phong Lâm.



Long Hải Đào trịnh trọng tuyên bố quyết định bổ nhiệm.



Trong phòng họp lập tức vang lên tràng vỗ tay.



Có thể nhìn ra được, rất nhiều đồng chí vỗ tay là xuất phát từ nội tâm. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức chưa đến một năm, sự thay đổi của thị trấn đều rất rõ nét.



Thời gian trước có lời đồn đại rằng Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ sẽ điều chuyển đi, đa số cán bộ đều tỏ ra buồn bã.



Thị trấn Phong Lâm khó khăn lắm mới có được cơ sở phát triển.



Hiện tại xem ra, tổ chức vẫn còn tinh tường, rốt cục để Phạm Hồng Vũ lên vị trí Chủ tịch thị trấn.



Nhưng quyết định ngay sau đó lại khiến cho người ta thấy bất ngờ.



- Căn cứ yêu cầu công tác, Thị ủy quyết định, đồng chí Lý Quốc Sinh thôi đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, Thị ủy có phân côn khác. Công tác hiện tại của đồng chí Lý Quốc Sinh sẽ do đồng chí Cao Khiết tạm thời kiêm nhiệm.



Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Lý Quốc Sinh.



Lý Quốc Sinh rõ ràng không dự đoán được Thị ủy sẽ có quyết định như vậy, sắc mặt của anh ta cũng dần trở nên đỏ ửng, vừa kinh ngạc, vừa tuyệt vọng.