Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 225 : Chủ tịch thị trấn Phạm rất khoác lác rồi

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Toàn bộ khu công nghiệp, quy mô nhất là nhà máy điện tử.



Tổng đầu tư là bốn triệu đô la Hongkong, tương đương với hai triệu nhân dân tệ, gấp năm lần nhà máy thức uống. Nhà máy điện tử là sản nghiệp lao động dày đặc, chiếm diện tích lớn nhà máy thức uống. Trong hai phân xưởng bằng gỗ đơn sơ, từng dãy hàng sắp xếp chỉnh tề. Hơn hai trăm công nhân lao động mặc đồng phục màu xanh da trời đang tiến hành khẩn trương sản xuất. Một số người mặc đồng phục màu vàng thì đi tới đi lui, ánh mắt đảo qua đảo lại, rất nghiêm túc.



Vưu Lợi Dân không kìm nổi gật đầu nói:



- Haha, nhà xưởng này khí thế rất lớn.



Cao Khiết đáp:



- Đây là xí nghiệp của Hongkong, một trăm phần trăm vốn nước ngoài.



- Vốn nước ngoài?



Vưu Lợi Dân hỏi lại một câu.



Trong giai đoạn hiện tại, địa khu vùng duyên hải cũng đa số là xí nghiệp góp vốn. Xí nghiệp có vốn nước ngoài rất ít. Điều này có quan hệ với hoàn cảnh nhất định trong cả nước. Năm ngoái, quốc gia mới ban hành “Luật doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc”, chính thức cho phép những nhà đầu tư nước ngoài thành lập xí nghiệp riêng ở trong nước. Đương nhiên, luật pháp chỉ là một phương diện, còn có một số nguyên nhân khác nữa. Đối với một quốc gia vừa mới tiến hành cải cách, đầu tư hoặc nhiều hoặc ít đều mang tâm lý thử một chút. Nếu chẳng may chính sách có biến, việc “góp vốn” sẽ bảo hộ tài sản cho họ.



- Sản xuất ra sản phẩm gì vậy?



Vưu Lợi Dân hứng thú hỏi.



Trong tài liệu báo cáo của thị trấn Phong Lâm, đối với sản phẩm của nhà máy điện tử không nói tỉ mỉ, chỉ nói là sản xuất ra sản phẩm điện tử dùng cho gia đình và cá nhân sử dụng. Dù sao, cơ quan thượng cấp coi trọng là số liệu thu hút đầu tư, cụ thể sản xuất cái gì thì không cần để ý, chỉ cần không trái pháp luật là được.



- Máy chơi game cầm tay.



Phạm Hồng Vũ đáp.



- Máy chơi game cầm tay? Ở Phong Lâm sản xuất máy chơi game cầm tay?



Vưu Lợi Dân cảm thấy kinh ngạc.



Là nghiên cứu sinh trường đại học phương bắc, cán bộ lãnh đạo khoa học kỹ thuật, Vưu Lợi Dân đương nhiên hiểu được máy chơi game cầm tay là loại sản phẩm gì, cũng biết thị trường tiêu thụ chủ yếu của máy chơi game cầm tay là như thế nào. Máy chơi game cầm tay gia đình cũng là mới thịnh hành mấy năm trước, giá cả rất đắt. Máy chơi game cầm tay trước đó không lâu chỉ còn là một khái niệm, có lẽ là còn đang thí nghiệm, chứ chưa hình thành sản xuất. Vưu Lợi Dân thật sự không nghĩ tới, thị trấn Phong Lâm tiến cử nhà đầu tư bên ngoài vào, không ngờ là sản xuất sản phẩm điện tử này.



- Vâng, đúng ạ! Chủ tịch tỉnh, Phong Lâm sản xuất ra máy chơi game cầm tay.




Cao khiết trên mặt hiện lên chút dị sắc, rồi lập tức nói với Vưu Lợi Dân:



- Chủ tịch tỉnh, Lệnh tổng và Triệu tổng chính là nhà đầu tư của nhà máy điện tử này.



Vưu Lợi Dân giật mình cười nói:



- Rất tốt, tục ngữ có câu, đến sớm không bằng khéo léo. Vừa lúc tôi cũng muốn nói chuyện với hai vị khách đến từ Hongkong này, cảm ơn bọn họ. Cảm ơn bọn họ đã ủng hộ tỉnh Thanh Sơn chúng ta xây dựng kinh tế.



Lương Quang Hoa cũng gật đầu nói:



- Đúng vậy, nhà máy điện tử đã tuyển hơn hai trăm công nhân, trong số đó đa phần là quần chúng bản địa. Những thứ khác không nói, thị trấn chúng ta đã giải quyết được hơn hai trăm thanh niên vào nghề, là một cống hiến rất lớn.



Lúc thị sát căn cứ Giáo dục Đỏ ở huyện Hồng Tinh, Lương Quang Hoa cũng còn nói mấy câu. Dù sao căn cứ Giáo dục Đỏ này cũng là Bí thư Đảng ủy quản lý. Lương Quang Hoa đối với công tác này cũng khá quen thuộc, không chút e sợ. Nhưng khi tới thị trấn Phong Lâm, nhìn thấy nghe thấy tất cả đều là mới mẻ, Lương Quang Hoa cũng biết mình không nên lên tiếng, sớm đã bị nghẹn đến mức khó thở. Hiện tại cuối cùng bắt được một cơ hội, cho thấy sự hiện hữu của mình, đồng thời vãn hồi chút mặt mũi.



Tái Hiểu Vũ lập tức tiếp lời nói:



- Vị trưởng quan này, hiện tại đã không còn là hơn hai trăm công nhân nữa. Tôi mấy ngày hôm trước đã nhận được thông báo của tổng công ty, lập tức mở rộng sản xuất để theo kịp đơn đặt hàng. Chúng tôi mấy ngày nay tuyển hơn một trăm người, đang tranh thủ huấn luyện, phỏng chừng đến cuối tháng này, số lượng công nhân sẽ vượt hơn năm trăm người.



Cao Khiết vội vàng giải thích nói:



- Giám đốc Tái, vị này là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa chúng tôi, Bí thư Lương Quang Hoa.



Tái Hiểu Vũ là người Hongkong, khi nhà máy điện tử thành lập mới tới thị trấn Phong Lâm này. Bình thường cũng chỉ ở trong xưởng, rất ít khi đi ra ngoài, nên đối với quan hàm của nội địa căn bản chẳng biết gì cả. Nhưng Cao Khiết thì lại rất rõ, Lương Quang Hoa không phải là loại lãnh đạo lòng dạ rộng lớn, ở thị trấn Phong Lâm bị “lạnh nhạt” như vậy thì chỉ sợ mặt mũi có chút không nhịn được.



Dù sao, lúc này ông ta mới là nhân vật số một của địa khu Ngạn Hoa.



- Xin chào Bí thư…



May mà Tái Hiểu Vũ phản ứng nhanh nhẹn, bật người sửa miệng, liên tiếp vấn an Lương Quang Hoa.



- Xin chào!



Lương Quang Hoa sắc mặt nguội lại, mỉm cười gật đầu.