Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 254 : Báo án không có tác dụng

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Đồn trưởng Tưởng về cực nhanh, sau cuộc điện gọi về, chỉ khoảng nửa giờ sau là có một chiếc xe cảnh sát ầm ầm tiến vào đồn công an.



Thấy chiếc Nissan nhập khẩu này, Phạm Hồng Vũ không khỏi thở dài.



Giang Khẩu có khác, giàu nứt đố đổ vách.



Còn nhớ năm đó, cảnh sát Phạm ở Công an huyện Vũ Dương, đến thế kỷ 21 mới nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát xịn như vậy, lại còn là xe giành cho sếp trưởng ngồi. Vậy mà trước đó mười mấy năm, ở Giang Khẩu đã có xe cảnh sát nhập khẩu xịn như vậy rồi.



Đương nhiên, đồn trưởng đồn công an Giang Khẩu, cấp bậc bằng với Trưởng công an huyện Vũ Dương.



Một cảnh sát chừng bốn mươi tuổi dáng người cao gầy nhảy từ xe xuống, bước nhanh vào văn phòng.



- Chủ nhiệm Diệp, khách quý, khách quý, cơn gió nào thổi anh đến đây vậy?



Đồn trưởng Tưởng cười ha hả, nói. Thàn thái có vẻ rất nhiệt tình, cho thấy quan hệ với Chủ nhiệm Diệp không phải là bình thường.



- Anh Tưởng, chị dâu kinh doanh vẫn tốt chứ?



Chủ nhiệm Diệp đứng dậy, bắt tay với Đồn trưởng Tưởng, cười hỏi.



Đồn trưởng Tưởng Tưởng cười ha hả nói:



- Vẫn ổn, có Chủ nhiệm Diệp ủng hộ không ổn thì không được rồi.



Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, giật mình.



Xem chừng vợ của đồn trưởng tưởng buôn bán vẫn kinh doanh có liên quan đến thuốc lá, Đồn trưởng Tưởng khách khí với Chủ nhiệm Diệp như vậy, chỉ một cuộc điện thoại thôi là tức tốc trở về rồi. Kinh doanh thuốc lá, có sự “bao che” của Chánh văn phòng cục Độc quyền thuốc lá thì chẳng còn phải lo lắng điều gì nữa.



- Ấy, Chủ nhiệm Diệp, có chuyện gì mà gọi tôi về như vậy? Thật là khổ quá đi.



Đồn trưởng Tưởng vẻ mặt tươi cười, cố gắng cười lấy lòng Chủ nhiệm Diệp, nghiễm nhiên coi y như là lãnh đạo cấp trên của mình vậy.



- Ha ha, tôi ở khách sạn Kim Bằng chán quá. Liền muốn ra ngoài đi lại một chút, đúng dịp có chuyện cần phải phiền anh giúp, không quấy rầy nhiệm vụ của anh chứ?



Chủ nhiệm Diệp tươi cười, nói.



- Chủ nhiệm Diệp, lời này của anh thật khách khí, làm gì có công vụ nào mà lại quan trọng hơn chuyện của anh chứ? Có thể hỗ trợ cho Chủ nhiệm Diệp là niềm vinh hạnh của lão Tưởng tôi. Anh nói đi, có chuyện gì?
- Không được.



Không đợi cô Trịnh mở miệng, Phó Đình Đình đã hét rầm lên.



- Hai tên khốn kia chính là lưu manh, chúng còn đánh tôi, sao không lập tức bắt chúng lại?



Đồn trưởng Tưởng sắc mặt hơi trầm xuống, nói:



- Phó tiểu thư, Công an chúng tôi có quy định, xử lý án như thế nào, có phải bắt người hay không thì còn cần phải nghiên cứu kỹ mới có thể quyết định được.



- Cái này còn phải nghiên cứu gì nữa sao? Bọn chúng là lưu manh, cướp tài sản của chúng tôi…



Phó Đình Đình muốn điên rồi.



Nhưng Đồn trưởng Tưởng vẫn không thèm để ý đến cô ta.



Phó Đức Trăn cũng không ngồi yên, liền đi qua chỗ Chủ nhiệm Diệp nói:



- Chủ nhiệm Diệp…



Phó Đức Trăn dù sao cũng tỉnh táo hơn vợ mình vài phần, biết ở đây là Giang Khẩu chứ không phải Hồng Châu, Chủ nhiệm Diệp mở miệng thì mới có trọng lượng.



Chủ nhiệm Diệp khẽ vuốt cằm nói:



- Đồn trưởng Tưởng, tôi thấy, việc này cũng không lớn, nên lập tức xử lý đi. Giám đốc Phó đến đây họp, ngày mai hội nghị hết thúc, phải về thành phố Hồng Châu tồi.



Mẹ con cô Trịnh kích động, ngược lại Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca thì lại rất bình tĩnh, dường như không hề quan tâm xem 10 ngàn kia có lấy lại được hay không.



Đồn trưởng Tưởng ho khan một tiếng, nói:



- Chủ nhiệm Diệp, yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý sớm.



Miệng nói như vậy, nhưng vẫn quay sang nháy mắt với Chủ nhiệm Diệp, dường như là có điều gì khó nói.



Chủ nhiệm Diệp không khỏi kinh ngạc, không biết là trong đầu Đồn trưởng Tưởng suy nghĩ cái gì.