Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 299 : Hội nghị Bí thư làm việc khẩn cấp
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
Đêm thu, gió lạnh nhẹ thoảng qua. Trong phòng họp của Thị ủy đèn đuốc sáng trưng.
Hội nghị công việc Bí thư Thị ủy mời dự họp.
Phó bí thư thị xã Ngạn Hoa tổng cộng có năm người. Bí thư Thị ủy Tống Mân, Chủ tịch thị xã Nhạc Tây Đình, phân công quản lý Đảng và quần chúng Phó bí thư Trương; phân công quản lý kinh tế Phó bí thư Lý và Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt. Hiện tại trong phòng họp có tổng cộng bảy người, còn có Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Long Hải Đào và Chánh văn phòng Thị ủy Lương.
Bình thường, hội nghị công việc Bí thư nếu thương thảo những vấn đề quan trọng, Chánh văn phòng Thị ủy cũng sẽ dự thính. Lãnh đạo Ủy viên thường vụ phân công quản lý cũng sẽ tham dự.
Long Hải Đào có mặt, không hề nghi ngờ chủ đề chính của buổi hội nghị công việc Bí thư tối nay chính là nghiên cứu vấn đề về cán bộ.
Tống Mân kỳ thật không nghĩ sẽ tổ chức hội nghị công việc Bí thư, ít nhất không nghĩ sẽ vội vã mời dự họp như vậy. Nhưng chủ yếu là do Lục Nguyệt thúc giục quá nhiều lần.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ cũng thái quá, vừa mới gây ra họa lớn, một chút cũng không biết tự kiểm điểm, lại càng không biết giấu kín, không ngờ trực tiếp xin nghỉ phép, đưa Cao Khiết chạy đi như một làn khói.
Hình như là đi tính
Đối mặt với tình huống này, Lục Nguyệt cảm thấy không có khả năng kéo dài mãi.
Không hề nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ bây giờ là đến tỉnh hướng Cao Hưng Hán cầu viện. Người khác không biết rõ Cao Khiết là con gái của Cao Hưng Hán, nhưng Lục Nguyệt thì lại rất rõ ràng. Nói không chừng, Phạm Hồng Vũ thậm chí sẽ hướng Vưu Lợi Dân khóc lóc kể lể.
Lục Nguyệt cũng không phải không hoài nghi, sau lưng bài văn đó có bóng dáng của Vưu Lợi Dân.
Chức vụ của Phạm Hồng Vũ quá thấp, trong mắt các lãnh đạo cao tầng địa vị cao thì không đáng nhắc tới. Nếu không hắn dám mạo hiểm, trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu bài văn đó, đối nghịch lại lãnh đạo của Thị ủy và UBND thị xã sao?
Lá gan lớn đến như vậy cơ à?
Phạm Hồng Vũ sẽ thực sự nghĩ rằng Thị ủy và UBND thị xã Ngạn Hoa không dám đụng tới hắn?
Thế giới này, không có ai vượt ra khỏi vòng luật pháp được.
Tam Hoàng Ngũ Đế chết đi thì quốc gia dân tộc cũng vẫn kéo dài, thiên thu không dứt?
Phía sau đó nhất định là có độc thủ.
Đem Phạm Hồng Vũ xung phong đẩy ra, thử một chút hướng gió của cao tầng. Nếu chẳng may bất lợi, thì cũng chỉ là vứt bỏ một quân cờ không quan trọng, không chút ảnh hưởng.
Loại khả năng này vô cùng cao.
Khâu Minh Sơn nhất định là biết chuyện này. Nhưng Lục Nguyệt cho rằng, với phân lượng của Khâu Minh Sơn thì cũng chẳng làm gì được. Chủ tịch địa khu trong mắt đại lão cao tầng thì cũng chẳng khác gì cán bộ cơ sở bình thường.
Nhạc Tây Đình cho tới bây giờ cũng không phải là loại người mạnh mẽ, cứng rắn. Tuy không phải là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng ít nhất trong những vấn đề trọng đại rất ít khi làm ngược lại ý tứ của Tống Mân. Từ sau khi Lục Nguyệt lên làm Phó chủ tịch thường trực thị xã, thái độ của Nhạc Tây Đình luôn có sự biến hóa, càng lúc càng cách xa Tống Mân.
Có lẽ, Nhạc Tây Đình cảm giác được nguy cơ, biết được tính toán “vứt bỏ” ông ta của Tống Mân, nên cũng không cần phối hợp.
Mặc dù Nhạc Tây Đình rất rõ ràng, lấy thực lực của mình, cùng với việc Tống Mân và Lục Nguyệt qua lại, thuần túy là tự tìm phiền toái. Nhưng người ta từng bước ép sát như thế cũng không thể khoanh tay chịu chết. Tiếp tục ngoan ngoãn nghe theo ý tứ của Tống Mân thì chính là ngoan ngoãn đem thực quyền của Chủ tịch thị xã giao ra ngoài.
Con thỏ khi nóng lên còn có thể cắn người.
Hiển nhiên, Tống Mân và Lục Nguyệt bỗng nhiên “không đội trời chung” với Phạm Hồng Vũ, đây chính là cơ hội của Nhạc Tây Đình.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nhưng thái độ này không thể dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
- Bí thư Tống, sự tình trọng đại, tôi còn phải suy nghĩ lại một chút. Trước hãy nghe ý kiến của các đồng chí khác đi.
Biết rõ Tống Mân đang rất không cao hứng, nhưng Nhạc Tây Đình vẫn như trước không chịu nghe theo.
- Vậy được rồi!
Tống Mân chăm chú nhìn ông ta một cái, rồi lập tức chuyển hướng sang Phó bí thư Trương:
- Lão Trương ý của anh như thế nào?
Phó bí thư Trương năm nay cũng năm mươi tuổi, được phân công công tác quản lý Đảng và quần chúng, chính là nhân vật số ba của thị xã, lão luyện thành thục, nghe vậy liền gật đầu nói:
- Bí thư Tống, công tác kinh tế cũng không phải thuộc phạm vi quản lý của tôi, cũng không tinh thông bằng các đồng chí khác. Vấn đề liên quan đến kinh tế, cá nhân tôi vẫn cho rằng nên tôn trọng ý kiến của đồng chí chủ quản.
Lời này tuy rằng không kiên quyết như Nhạc Tây Đình, nhưng cũng là trơn không dính tay. Các người cho dù thế nào, tôi cũng không lẫn vào.
Nếu có công lao cũng chẳng đến phiên tôi, vậy tôi cùng các người đấu tranh anh dũng làm cái gì?
Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc dễ đắc tội như vậy sao?
Với tính tình của Phạm Hồng Vũ, hắn sẽ không phải như con sơn dương đợi làm thịt. Nếu chẳng may thoát được, thủ đoạn phản kích nhất định là sắc bén.
Nên ở bên ngoài xem náo nhiệt thì hơn.